Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 1 - Chương 46




Đương nhiên giật mình, e sợ chính mình nhìn lầm, ta dừng bước, cứ như vậy mà nhìn hắn.

Hắn không đứng dậy, cũng chỉ nhìn ta.

Thật lâu sau, không ngờ hắn nhắm mắt lại, tư thế giống như đã ngủ.

Ta không khỏi kinh ngạc, trộm nhéo má một cái, a... Thật đau!

Không phải mộng!

Nhanh chóng uốn gối, vốn dĩ định hành lễ, có điều nhìn bộ dáng của hắn, lời nói tới yết hầu liền nuốt xuống, ta xấu hổ đứng dậy.

Không biết qua bao lâu, tiếng của Vân Mi truyền tới: "Nhị tiểu thư, nô tỳ tới hầu hạ người... A!" Nàng sợ hãi kêu lên, mở to hai mắt nhìn người trên giường, lập tức quỳ xuống.

Ai cũng không ngờ được, lúc này, hắn cư nhiên sẽ đến Thủy Yên Các.

Không, phải nói là, ta không ngờ hắn sẽ ở chỗ này chờ ta.

Ta và Vân Mi đều không nói lời nào, ngay cả hít thở cũng theo đó nhẹ xuống. Người trên giường cuối cùng cũng lên tiếng: "Nàng định đứng đó cả buổi tối sao? Uyển Nghi của trẫm?"

Bốn chữ phía sau, hắn nói vô cùng rõ ràng, dường như muốn nhắc nhở ta đã thật sự trở thành Uyển Nghi.

Tay nắm khăn thoáng căng thẳng, Vân Mi đã thức thời lui ra ngoài.

Thoáng chần chờ, ta quyết định tiến lên. Hắn mở một mắt, liếc nhìn ta, cười hỏi: "Bây giờ đã biết sợ trẫm?"

Ta giật mình, không rõ hắn có ý gì. Hắn đưa tay về phía ta, nhẹ nhàng cầm tay ta, chậm rãi vuốt ve. Ngứa, khiến ta nhịn không được muốn tránh đi.

Hắn lại giữ chặt, trên tay đã dùng sức, vẫn cười nói: "Vừa hồi cung, trẫm bận tới chết, rất nhiều chuyện cần phải xử lý, vội vàng tới bây giờ, hiện tại đã nằm xuống, nhúc nhích cũng không muốn." Mở to hai mắt, hắn lại nói, "Chỉ là không ngờ, Uyển Nghi của trẫm cũng bận giống trẫm."

Trái tim trầm xuống, ánh mắt lập tức dừng ở chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay.

Hắn quả nhiên đã biết, biết ta cùng Hiền Phi ra ngoài. Hoặc là, còn biết ta từng nói chuyện với Hoàng Hậu. A, có phải hắn cho rằng, vừa vào cung, ta liền bắt đầu tìm kiếm đồng minh?

Như vậy, nếu ta nói không phải, hắn sẽ tin sao?

Hắn vẫn cười, chỉ là sức lực trên tay tăng lên nói cho ta biết, hắn đang tức giận.

Ngơ ngẩn nhìn hắn, giờ phút này, hắn và bộ dáng của hắn lần đầu gặp mặt hoàn toàn đối lập. Sự bình tĩnh khiến người ta hoảng hốt đó đã mất, thay thế, là cảm giác khó tiếp cận đến hít thở không thông.

Thì ra, chỉ khi hắn tức giận mới có thể tươi cười sáng lạn như vậy. Mỹ lệ như hoa anh túc, trong truyền thuyết, nghiền hoa thành bột phấn có thể khiến người ta bị nghiện. Nhưng sao ta lại cảm thấy, nụ cười của nam tử này mới giống độc dược.

Dùng lực, rút tay khỏi lòng bàn tay hắn. Hắn nhíu mày, nhìn ta đưa tay, hung hăng đập vào vách tường, "Ầm" một tiếng, vòng ngọc vốn trên cổ tay trong nháy mắt vỡ thành nhiều đoạn. Chỗ sắc bén xẹt qua da thịt, máu tươi theo đó chảy ra.

Hắn nheo mắt, thấy ta xoay người, cười nói: "Chẳng qua là một vòng tay mà thôi, cũng không thể chứng minh điều gì." Không ai có thể thu mua được ta, một vòng tay càng không thể.

Nếu hắn để ý điều này, như vậy ta có thể nói với hắn, ta không phải người của Thái Hoàng Thái Hậu.

Người trên giường cuối cùng cũng ngồi dậy, kéo ta qua, ánh mắt dừng ở vết thương, trầm giọng: "Người đâu, truyền thái y!"

Bên ngoài lập tức có người nhận lệnh.

Hắn ngước mắt nhìn ta, lại nói: "Ngươi không cần phải thế."

Đúng vậy, ta có thể tháo ra rồi đập, chỉ là, vòng tay này rốt cuộc là Hiền Phi đưa.

Khẽ cười, ta chậm rãi nói: "Hôm nay nô tỳ vô ý té ngã, mới làm hỏng chiếc vòng phỉ thúy này." Ta không thể đắc tội hắn, mà Hiền Phi cũng vậy.

Nam tử thu hồi ý cười trên mặt, bình tĩnh lên tiếng: "Thật khiến trẫm kinh ngạc." Hắn dừng một chút, lại nói, "Ngày sau, không cần tự xưng nô tỳ trước mặt trẫm."