Tinh Quỹ

Chương 21




Hứa Minh cùng một đám bạn trẻ chơi đùa thích thú rất vui vẻ, thẳng đến khi trời đã khuya, Ngô Hàn Giang gọi điện thoại nói sẽ tới đón cậu.

Tiến vào bên trong xe, ngửi được mùi rượu xộc thẳng lên mũi, Hứa Minh nhìn về phía vẻ mặt có chút mỏi mệt của người đàn ông ngồi bên cạnh,     “Ông uống rượu?”

Ngô Hàn Giang xoa xoa huyệt thái dương,     “Ừm.”

Nhất định đã uống không ít, Hứa Minh đau lòng y,     “Tôi giúp ông xoa bóp đầu.”

Hứa Minh nhích tới gần, gở mắt kính của Ngô Hàn Giang xuống, hai tay ôm cố định đầu y, dùng lực trên ngón cái ấn xoa vừa phải huyệt thái dương của y.

Ngô Hàn Giang híp mắt, kề cận nhìn chăm chú vào cậu.

Hai người hô hấp tương giao, Hứa Minh bị y nhìn như vậy thì nhịn không được, chuyển tầm mắt đến nơi khác.

Không nói chuyện một hồi.

“Sắp tới là sinh nhật của cậu đi.”    Ngô Hàn Giang bỗng nhiên nói.

Hứa Minh lắp bắp kinh hãi,     “Ông làm sao biết?”

“Trước kia đã từng hỏi thăm qua tình hình của cậu.”

“Cái kia là giả, kỳ thật sinh nhật của tôi là vào mùa hè……”   Nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, Hứa Minh chột dạ nhìn thoáng qua Ngô Hàn Giang, nói tiếp:    “Ngày sinh trên chứng minh thư là ngày tôi đăng ký hộ khẩu, sự thật là nhờ viện trưởng suy tính sinh nhật của tôi hẳn là vào mùa hè.”

Ngô Hàn Giang “Ừm” một tiếng, có chút đăm chiêu,    “Đến lúc đó muốn quà gì?”

Hứa Minh nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến có lẽ mình sẽ không thể sống cho đến lúc đó, ánh mắt ảm đạm đi.

“Tôi muốn cái gì ông đều cho tôi sao?”

“Nói thử xem.”

Hứa Minh bị cuốn hút bởi đôi mắt dịu dàng và thâm tình của người đàn ông, nhẹ giọng nói:    “Tôi muốn ông yêu tôi.”

Ngô Hàn Giang tựa như khó xử nhíu mày nở nụ cười, một tay nắm lấy gương mặt cậu, ánh mắt tràn ngập thăm dò nhìn cậu,    “Muốn tôi yêu cậu như thế nào?”

“…… Biết rõ còn cố hỏi.”

Ngô Hàn Giang dùng ngón cái xẹt qua khóe môi của Hứa Minh, tiến tới hôn lên đôi môi của cậu.

Hứa Minh sợ ngây người.

Môi của Ngô Hàn Giang không làm động tác gì tiếp, dừng lại trong chốc lát mới rời đi, sau đó y còn thực chăm chú nhìn Hứa Minh trợn tròn đôi mắt,    “Như vậy?”

Hai má Hứa Minh lập tức giống như lửa thiêu nóng bỏng, cậu theo bản năng cúi đầu, nhưng rất nhanh lại lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi,    “Ông uống say quá rồi!”

Ngô Hàn Giang từ chối cho ý kiến, cười, ôm cậu vào lòng, hơi thở nóng hổi lướt qua ghé vào lỗ tai cậu, như mê hoặc:    “Thật sự muốn sao, nếu muốn thì tôi liền thật sự cho cậu.”

Cái này Hứa Minh kết luận y đã say không thể nghi ngờ.

“Đùa sao.”    Hứa Minh mất mát nói.

Ở nơi cậu không nhìn thấy, độ ấm trong mắt Ngô Hàn Giang nhất thời tiêu tan, hóa thành thê lương.

“Cái kia, tôi có thể qua một thời gian nữa mới dọn sang nhà chung cư ở được không, ông cho tôi một ít thời gian, tôi sẽ mau chóng giải thích rõ với Khải ca về mối quan hệ giữa chúng ta, khiến anh ấy chấp nhận ông, bởi vì anh ấy là một người bạn quan trọng của tôi……”

“Không vội, cậu cứ sắp xếp đi.”

“Ừm, cám ơn ông đã hiểu.”

Thần thanh khí sảng (1) hẹn hò xong rồi thì về nhà, Hứa Minh quyết định mở cuộc hội nghị thuyết phục Trịnh Khải.

Cậu vào phòng Trịnh Khải, nhìn thấy hắn đang chơi game mê mẩn.

Nhẹ giọng gọi một tiếng:    “Khải ca?”

Trịnh Khải không thèm nhìn tới cậu,     “Tôi không có đệ đệ như cậu.”

Hứa Minh bất đắc dĩ cười cười, đi qua xoa bóp bả vai cho hắn,    “Khải ca, anh còn giận em sao, anh nghe em hảo hảo giải thích một chút với anh được không?”

“Không rảnh.”

Hứa Minh “Ba” đóng máy tính, che ở trước người Trịnh Khải,   “Xem như em xin anh.”

Trịnh Khải bất đắc dĩ,    “Ngồi xuống nói đi.”

Hứa Minh kéo ghế dựa ngồi đối diện với hắn, gãi gãi đầu,    “Em cũng không biết phải nói như thế nào, thôi thì anh hỏi em trả lời đi.”

Trịnh Khải khụ một tiếng, hỏi cái cơ bản không trì hoãn vấn đề,     “Hai người các người, ai trên ai dưới?”

Chưa gì mà đã dữ dội như vậy, Hứa Minh bối rối mặt đỏ bừng, nuốt nước miếng nói:    “Chúng ta còn chưa có làm gì mà.”

“Ai tin a.”

Hứa Minh cảm thấy có chút thật mất mặt,    “Là thật, y không phải là đồ háo sắc như anh tưởng tượng đâu.”

“Hẳn là yếu sinh lý đi.”   Trịnh Khải cười lạnh, hơi tội nghiệp người nọ, bộ dạng tuấn tú lịch sự, thật tiếc là không có cái năng lực kia, đáng thương.

“Nói bậy!”   Hứa Minh la lên, nhưng cũng không có chứng cớ phản bác, cơ mà nghe người ta nói Ngô Hàn Giang như thế, cậu cũng rất tức giận,    “Y có hơi cấm dục mà thôi, y rất gợi cảm!”

“Gợi cảm và yếu sinh lý là hai việc khác nhau.”

“Thôi đừng nói đến đề tài này nữa! Mặc kệ y là cái dạng gì, em đều thương y!”

Hắn không chịu thua,   “Tôi thì không thể hiểu được, hai cái đại lão gia cùng một chỗ có động lực nổi sao, cậu có tôi cũng có, lúc làm không cảm thấy khó chịu hở?”

Mắt thấy đề tài đang trật hướng chạy tới mười tám phương thuốc cấm truyền, Hứa Minh kéo chủ đề chính về,   “Hai người cùng một chỗ không phải là vì làm, mà là bởi vì thích. Thích là một loại cảm giác, cảm giác đến, thì không cần quy tắc gì cả, bao gồm giới tính toàn bộ không để tâm tới. Em cho anh một cái ví dụ, nếu một ngày nào đó bạn gái anh đột nhiên nói với anh chị ấy thật ra là nam, thì anh sẽ thế nào?”

“Không có khả năng! Anh đây đã kiểm chứng qua, là con gái không thể giả được, aii, mà anh nói chuyện này với cậu để làm chi, cậu không được nói cho chị dâu cậu biết nghe chưa.”

“Yên tâm. Còn nếu chị ấy nói với anh chị ấy là nam chuyển giới, thì điều đó có nghĩa là bởi vì hắn đã sớm coi trọng anh, vì anh mà chuyển giới, nếu anh biết được giới tính thật sự của hắn, vậy thì anh sẽ ghét bỏ hắn, vứt bỏ hắn sao? Anh nói anh yêu chị ấy, nhưng rốt cuộc là hắn hay là chị ấy? Người anh yêu là thân thể của người phụ nữ, hay là linh hồn trong thân thể hắn?”

Đầu Trịnh Khải muốn nổ,    “Cái loạn thất bát tao (2) gì vậy……”

Xem ra một chốc giảng đạo với hắn đã không thành công, Hứa Minh quyết định cho hắn thời gian từ từ tiêu hóa tiêu hóa.

“Thời gian không còn sớm, suy ngẫm kỹ lưỡng lại đi, suy nghĩ cẩn thận việc này, em sẽ lại tiếp tục nói chuyện với anh.”

Nói lời thấm thía vỗ vỗ bờ vai của hắn,    “Thế nhân thủy chung nhìn không thấu a.”  Oán thán một hơi rồi rung đùi đắc ý bỏ đi.

Hôm sau lúc Hứa Minh đang giặt quần áo, tình cờ từ trong túi quần rơi ra chiếc khăn tay có dính vết máu của Ngô Hàn Giang mà cậu đã mang về từ ngày hôm đó. Lúc ấy mang nó về chính là vì muốn dùng nó làm kiểm tra huyết thống, muốn biết rõ nghi vấn trong mười mấy năm qua, để nhìn xem đến tột cùng Ngô Hàn Giang có phải là cha ruột của mình hay không. Nhưng bây giờ đối với kết quả ra sao, cậu đã không còn muốn quan tâm. Mặc kệ có phải hay không, thì cậu cũng đã yêu người đó mất rồi, có lẽ từ rất lâu về trước, khi mình còn chưa gặp y, lúc mình nghĩ y là cha ruột của mình, thì mình đã yêu y sâu sắc rồi, thậm chí đó là tình cảm lệch lạc.

Trời buổi chiều khó được thời tiết trong xanh nắng ấm, Hứa Minh mang chiếc khăn tay khi nãy vào bệnh viện để làm xét nghiệm.

Đứng trước cửa bệnh viện, cậu do dự. Dù sao, loạn luân là một chuyện đại nghịch bất đạo, cậu sợ kết quả sẽ ảnh hưởng đến mình, nếu về sau không có cách nào đối mặt với Ngô Hàn Giang thì biết phải thế nào bây giờ?

Cậu ở trên đường lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng, vẫn dậm chân, rút máu làm xét nghiệm, giao mẫu máu, bác sĩ nói một tuần sau cậu đến lấy kết quả.

Tâm sự nặng nề mà đi ra khỏi cửa bệnh viện, cậu đột nhiên nhận được điện thoại của Ngô Hàn Giang, dọa cậu nhảy dựng.

“Ở đâu?”

Hứa Minh cảm thấy một trận chột dạ,   “Đang đi dạo phố.”

“Đường nào, tôi đón cậu.”

“A? Ông tan tầm?”

“Hôm nay cuối tuần.”

Hứa Minh cảm thấy bản thân mình quá căng thẳng rồi, nói địa điểm là một ngã tư đường ở phụ cận, sau đó cấp tốc bắt xe chạy tới nơi ấy. Qua hai mươi phút, Ngô Hàn Giang một mình lái xe đến, Hứa Minh ngồi bên phó lái, hỏi:    “Thúc thúc tài xế và vệ sĩ đại ca đâu?”

“Bọn họ không có ở đây cậu không quen?”   Ngô Hàn Giang cười trêu ghẹo nói.

“Không, vui vẻ còn không kịp mà.”   Hứa Minh cười hôn lên mặt y một cái,    “Tôi ước gì trên thế giới này chỉ còn lại hai chúng ta.”

“Đi đâu ăn cơm chiều?”

“Chỗ cũ. Ông sẽ theo giúp tôi nhỉ, sẽ không ngại mệt đâu nhỉ?”

“Cậu thích là tốt rồi.”

Đến bao sương ấm áp, Hứa Minh chọn vài món ăn, còn có một mâm cua cỡ bự. Cua ướp lạnh, Ngô Hàn Giang uống thêm rượu vàng (3).

Cua được mang lên, Hứa Minh há miệng chờ Ngô Hàn Giang lột vỏ lấy thịt cua bón cho mình.

“Không tự mình làm?”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Ngô Hàn Giang vẫn vén tay áo lên hầu hạ cậu.

“Tôi chính là muốn xem thử ông có thể khoan nhượng với tôi đến trình độ nào.”

Ngô Hàn Giang dùng thìa đào một khối gạch cua đưa đến bên miệng cậu,    “Thoả mãn chưa?”

Hứa Minh cười tủm tỉm nuốt xuống một hơi, lắc đầu,    “Con người là không biết thỏa mãn.”

Ngô Hàn Giang lấy tay chùi mẫu vụn thức ăn dính trên miệng cậu, nhìn cậu cười hồn nhiên, không biết sao lại thấy tức giận “Loảng xoảng lang” quăng thìa,    “Tự mình làm.”

Hứa Minh không rõ nguyên do, chọn khối thịt bò đưa đến bên miệng y, dỗ dành nói:   “Nói giỡn thôi mà, tôi hầu hạ ông còn không kịp mà.”

Gương mặt Ngô Hàn Giang bình tĩnh ngăn cậu lại, mắt lạnh nhìn cậu,     “Cậu nghĩ tôi thích đùa giỡn?”

Hứa Minh thấy y đã thực sự tức giận, vội buông đũa, có chút hoảng hốt, lại không biết làm sao, giữ lấy tay y,    “Tôi không có ý đó, ông đừng giận a.”

Ngô Hàn Giang nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của cậu, chợt chuyển tầm mắt, không nhìn tới cậu,    “Ăn cơm.”

Hứa Minh vẫn bất an, sau đó cứ nhìn nhìn xem xét y.

Ngô Hàn Giang cuối cùng đánh không lại cậu, xoa cái gáy của cậu, dịu dàng vuốt ve, ánh mắt yêu thương nhìn cậu, như đang tự giễu nói:    “Tôi so đo với một đứa nhỏ như cậu để mà làm cái gì. Còn một tháng nữa, tôi cuối cùng sẽ có thể trở về sắm vai nhân vật tốt của tôi. Ăn cơm đi.”

Lời nhắc nhở ấy khiến cậu tỉnh ngộ, bỗng dưng trong lòng Hứa Minh lạnh toát, thiếu chút nữa mình đã quên, bọn họ chỉ là diễn trò mà thôi.

Bất tri bất giác, một nửa thời gian đã trôi qua, còn một tháng nữa, mộng đẹp sẽ kết thúc.

Cậu đã muốn mê nghiện, không biết đến lúc đó phải đứng lên như thế nào, có khó lắm không?

Thế nhưng hiện tại giờ phút này, cậu thầm nghĩ nhất thưởng tham hoan (4).

P.s:

(1) thần thanh khí sảng: ý nói trạng thái tinh thần thoải mái sảng khoái

(2) loạn thất bát tao: lộn xộn, rối lung tung beng, loạn xà ngầu

(3) rượu vàng: Hoàng rượu, nói chung là tên một loại rượu, rượu có màu vàng.

(4) nhất thưởng tham hoan: nhất thưởng là một hồi, chốc lát ; tham hoan là tham lam sự vui vẻ hạnh phúc ; vậy câu này có nghĩa là chỉ hy vọng có thể được hưởng niềm hạnh phúc vui vẻ trong tạm thời