Bà nội trải chăn cho Chương Hiểu, sau đó run rẩy đi xuống dưới lầu, cháu của bà giống như đã điên rồi, trong lòng cố nén, cuối cùng vẫn nhịn không được mà khóc.
Cửa vừa đóng, Chương Hiểu liền mở mắt, cậu ngẩn ngơ nhìn về phía cửa, hai mắt sưng đỏ.
Cậu đứng dậy, chân trần đi ra sân thượng. Đêm tối không có ánh trăng, mọi thứ đều nhìn không rõ ràng, cậu loáng thoáng có thể thấy được miệng giếng mơ hồ kia, đó là nơi cậu đã quá quen thuộc, là nơi mỗi ngày mỗi đêm cậu đều nghĩ tới, là thứ kinh khủng khiến người ta chán ghét. Nơi đó từng có nam nhân cậu vẫn luôn tin tưởng.
Đạp lên trên rào chắn, nhấc chân bước qua, cậu nhìn thấy từ trong miệng giếng kia mơ hồ thoát ra một dòng khí, nở nụ cười: "Ta nhảy xuống đây, ngươi xem có được hay không?"
Chân cậu trong nháy mắt cứng lại, không cách nào nhúc nhích. Cậu có chút bi ai nhìn miệng giếng, mang theo châm biếm: "Ngươi thật đáng thương." Dưới chân buông lỏng, cậu lùi về sau, sau đó xoay người nhìn miệng giếng: "Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ chết sao? Nằm mơ, ta trước khi chết cũng phải giết ngươi."
Giờ phút này Chương Hiểu bình tĩnh, cậu biết nếu như lí trí của cậu sụp đổ, thù sẽ không thể báo, cậu biết một người còn có thể giúp cậu.
Cậu lẳng lặng xuống lầu, trong hành lang đặt thi thể, vải trắng phủ kín phía trên, đó là ông nội cậu. Đến khi còn cách ông nội một mét, cậu dừng lại, cậu không dám tới gần, nước mắt không khống chế được rơi xuống, cả thân thể bắt đầu lạnh buốt, nhưng tim cậu nóng quá, tim đang bị thiêu đốt, bị lửa hận thiêu đốt, đau đớn thống khổ.
Sau lưng một hồi tiếng động rất nhỏ vang lên, Chương Hiểu quay đầu lại, nhìn thấy chị gái phía sau đang nhìn cậu. Chương Hiểu há hốc miệng, rồi lại không phát ra được âm thanh nào. Cậu đẩy chị mình ra chạy xuống lầu dưới.
Điền Điền nhìn dưới cầu thang không còn ai, ánh mắt ngây dại, sau đó chậm rãi lộ ra vẻ mặt đau đớn. "Ô..." Chị ngồi chồm hổm trên mặt đất, tiếng khóc thê thảm nhất thời giống như loài thú phát ra.
Trở lại trong phòng, Chương Hiểu khóa cửa lại, tắt đèn, sau đó bọc chặt thân thể run rẩy vào trong chăn. Trong bóng tối nghe được âm thanh đèn lồng trên hành lang bị gió thổi ù ù. Có tiếng động, cửa đột nhiên mở ra, trên mặt đất hiện lên một bóng đen thon dài chậm rãi đi tới, cuối cùng đi đến bên giường, trong không khí dần hiện ra nguyên hình, sau đó cúi người xuống vây lấy Chương Hiểu.
Chương Hiểu ngẩng đầu, trong mắt đều là lửa hận, "Buông ta ra!"
"Chương Hiểu..." Tỉnh quỷ ôm lấy cậu, hôn lên môi Chương Hiểu, hắn đang cấp bách cần bổ sung tinh khí. Tỉnh quỷ hiện lên hình dáng hư thối, Chương Hiểu quay mặt đi, quát: "Cút đi! Ta sẽ giết ngươi! Ngươi con mẹ nó thật buồn nôn! Đừng đụng vào ta!"
Ánh mắt Tỉnh quỷ trầm xuống, đè Chương Hiểu lên giường dùng chăn phủ kín hai người, vung tay lên cởi ra từng mảnh quần áo trên người Chương Hiểu. Thân thể Tỉnh quỷ lạnh như băng, hai người trần trụi dây dưa một chỗ, Chương Hiểu nhịn không được rùng mình một cái, Tỉnh quỷ hé miệng nắm cằm Chương Hiểu mở miệng cậu ra, hít vào một hơi, cơ thể hắn dần dần biến đổi, bắt đầu nóng lên, thế nhưng Chương Hiểu cả người bắt đầu vô lực, xụi lơ dưới thân hắn. Gương mặt Tỉnh quỷ dần dần khôi phục trở lại.
"Ngoan..." Tỉnh quỷ ôn nhu hôn lên mắt Chương Hiểu, vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm, Chương Hiểu quay đầu đi, hai mắt nhìn chằm chằm góc tường. Tỉnh quỷ ngừng lại một chút, lại cúi đầu liếm lên cổ cậu, ánh mắt tràn đầy si mê, đầu lưỡi lướt qua rồi ngừng lại hai điểm trước ngực. Tỉnh quỷ đưa lưỡi liếm mút hai điểm đỏ hồng, lại nhẹ nhàng gặm cắn. Chương Hiểu cắn chặt răng không dám phát ra âm thanh, loại sự tình đáng xấu hổ này tuy rằng không phải lần đầu tiên nhưng cậu vẫn nhịn không được chán ghét.
Đến khi đầu lưỡi con quỷ chạy đến trên bụng, Chương Hiểu đột nhiên đẩy cái đầu ướt sũng, "Cút ra!"
Con quỷ quả thật nghe lời, rời khỏi bụng dưới Chương Hiểu, hắn ngồi dậy nhìn cậu, ánh mắt nóng rực bệnh trạng nhìn cậu. Hắn cúi đầu hôn lên môi Chương Hiểu, lần này hắn không hút tinh khí, hắn có biện pháp khác.
Chương Hiểu cảm giác hai chân bị nâng lên, cậu chỉ có một chút khí lực vặn vẹo, muốn giãy dụa cũng giãy không được. Cậu nhắm mắt lại, tâm trí tràn ngập hình dáng con quỷ, khi nhỏ thấy, trưởng thành thấy, còn có bộ dáng hư thối không chịu nổi, tất cả đều là những thứ Chương Hiểu căm hận.
"Chương Hiểu... nói em yêu ta... hài tử của ta... nói em yêu ta..." Tỉnh quỷ vuốt ve thân thể hài tử của hắn, thanh âm si mê nỉ non. Hai chân Chương Hiểu bị tách ra thật rộng, hạ thân bị một thứ cứng rắn đỡ lấy, Chương Hiểu biết cái này sẽ lại đau đớn, so với chết đi còn đau đớn hơn.
Tỉnh quỷ trầm eo xuống, thứ to lớn kia từng chút từng chút đẩy mạnh vào trong thân thể Chương Hiểu, Tỉnh quỷ cơ hồ phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, đồng thời nghe được tiếng Chương Hiểu kêu lên: "A... Ta sẽ giết ngươi! Khốn kiếp!"
Tỉnh quỷ đè lại hai tay Chương Hiểu không cho nhúc nhích, dịu dàng hôn lên trán cậu, dưới thân bắt đầu chậm rãi luật động. Chương Hiểu thừa nhận va chạm đau nhức bên trên, phía sau như bị xé rách nhưng đã dễ chịu hơn trước.
Đợi đến khi có thể chứa nạp vật cực đại của Tỉnh quỷ, Chương Hiểu thở ra một hơi, hung hăng cắn lên cổ con quỷ, Tỉnh quỷ lại không cảm thấy đau, phảng phất giống như bình thường Chương Hiểu hay làm nũng, ôm lấy Chương Hiểu để cho hai người chặt chẽ dính cùng một chỗ.
Tỉnh quỷ một lần lại một lần va chạm mãnh liệt khiến cho Chương Hiểu tê liệt, ánh mắt cậu trở nên mơ hồ, đầu óc trống rỗng.
Không biết đã qua bao lâu, dưới thân đột nhiên bị thứ nóng cháy đỉnh vào, thứ vẫn còn trong thân thể mềm xuống. Con quỷ duy trì tư thế thân thể dính liền đem Chương Hiểu trở mình, để Chương Hiểu nằm trên người hắn. Tỉnh quỷ ôm chặt Chương Hiểu, dùng mặt cọ cọ lên đầu Chương Hiểu: "Ta biết em hận ta..."
"Thế nhưng ta không thể dừng lại được, em hận ta đi..." Con quỷ mỉm cười hôn hài tử của hắn, nước mắt Chương Hiểu theo gương mặt nhỏ xuống ngực hắn.
Thứ to lớn vùi trong thân thể Chương Hiểu lại bắt đầu cứng lên, Chương Hiểu đã khôi phục một ít khí lực, nhưng cậu không muốn phản kháng, tất cả đều là vô dụng. Tỉnh quỷ đè lại lưng Chương Hiểu bắt đầu trừu động, Chương Hiểu nằm ở trên người Tỉnh quỷ, loại cảm giác quỷ dị này khiến cậu muốn chết.
"A!" Vật kia đụng phải một điểm nào đó trong cơ thể, Chương Hiểu không nhịn được kêu lên. Tiểu huyệt dưới thân co rút làm cho Tỉnh quỷ càng thêm thoải mái, hắn lật người đè Chương Hiểu xuống, mãnh liệt đỉnh vào điểm mẫn cảm trong cơ thể cậu.
"Bảo bối, chỉ có em mới gây ra được thương tổn cho ta." Tỉnh quỷ thỏa mãn nhìn Chương Hiểu, trong bóng tối hắn nhìn hài tử của mình, hài tử của hắn khóc cũng làm cho hắn động tâm như thế. Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu Chương Hiểu, một bên hôn môi cậu, rồi chỉ vào tim mình: "Chỉ cần em từ nơi này đâm vào, tự tay em đâm vào..."
Sau đó con quỷ cường đại này có thể sẽ cảm thấy đau đớn, có thể sẽ chết trong tay người hắn yêu sâu đậm. Đây là bí mật của mỗi con quỷ. Tự hắn dùng một loại ngữ khí cưng chiều làm cho người ta hít thở không thông nói với Chương Hiểu.
Đây là tình yêu của hắn dành cho hài tử, tình yêu sâu đậm dành cho Chương Hiểu.
Thời điểm Chương Hiểu mơ màng mở mắt, trời vẫn còn tối mờ, cậu nhìn trên giường một mảnh hỗn độn, sau đó đứng dậy thu xếp, trải lại ga giường, gấp lại chăn, yên tĩnh so với bình thường lại càng không bình thường.
Điền Điền không biết từ lúc nào xuất hiện ở cửa, đờ đẫn nhìn Chương Hiểu, "Ông nội... ông nội..."
Đám tang của ông nội ngoài người nhà cũng không có ai, nhạc tang buồn thổi, bà nội khóc chết đi sống lại, chị vẫn là một bộ dạng ngây dại kia, khóc không được.
Nhà Chương Hiểu trong thôn coi như nổi lên, không còn người nào dám tới gần bọn họ, đó không phải là nơi tốt lành, trong nhà mang theo khí tức hung hiểm.
Trương Cường và Tiểu Sấu Tử vẫn luôn bên cạnh Chương Hiểu, đều ngầm hiểu mà trầm mặc.
Chương Hiểu chưa nói cho bọn họ biết những sự tình kia, cậu chỉ nói sau nhà có quỷ, là ác quỷ. Còn những chuyện phát sinh cùng Tỉnh quỷ đều bỏ qua không đề cập tới.
Cậu muốn giết con quỷ kia.
Chương Hiểu quỳ gối trước mộ ông nội dập đầu, sau đó đốt nến cho ông nội, Chương Hiểu mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanh. Cuối cùng chỉ khóc lên.
"Ông nội..." Cậu nghẹn ngào, quỳ trên mặt đất cúi đầu thật thấp, tận lực đè nén tiếng khóc.
Chưa đến một tuần sau cái chết của ông nội Chương Hiểu, trong thôn có một người đến.
Đó là người Chương Hiểu vẫn luôn tìm kiếm gần đây.