Những ký ức phong bụi kia, bức tường được xây lên che dấu bí mật tận sâu trong lòng, bởi hận ý đang ngày đêm tàn phá phía dưới, thời gian dần trôi, dần dần trôi đi, sắp mục nát sụp đổ.
"Các cậu... làm hòa rồi hả?" Chương Hiểu cười hì hì nhìn Trương Cường với Tiểu Sấu Tử.
Mặt Trương Cường đỏ lên, cười ha ha: "Hòa cái gì nha... Bọn tớ là tới tìm cậu hẹn ngày mai đi chơi."
Tiểu Sấu Tử xấu hổ nhéo Trương Cường một cái, mặt đỏ tới mang tai trừng hắn: "Giả bộ cái gì hả! Hiểu Tử đã sớm biết rồi!"
Trương Cường lúng túng sờ sờ mũi, hắn còn sợ Hiểu Tử sẽ thay đổi thái độ với hắn, vừa nghĩ vậy sắc mặc cũng có chút trắng.
Chương Hiểu thấy hắn như thế nhịn không được cười: "Được rồi. Chúng ta là anh em tốt! Nếu tớ xem thường các cậu thì đã sớm không thèm ngó đến các cậu! Việc gì phải đợi đến tận bây giờ."
Nghe Chương Hiểu nói vậy, Tiểu Sấu Tử cùng Trương Cường đều thở phào nhẹ nhõm. Ba người lại tụ một chỗ ầm ĩ với nhau.
"Hiểu Tử, cậu thật sự không đối với bọn tớ..."
"Sẽ không."
"Cậu làm sao biết được?'
"Cũng đã biết từ sớm rồi. Cậu đừng suy nghĩ nhiều, đối với chuyện như vậy tớ không có thành kiến."
Trương Cường gượng gạo cười cười: "Nhưng mà dù thế nào thì cũng vẫn không được tự nhiên lắm, dù sao vẫn là hai thằng con trai."
Chương Hiểu không nói gì, ánh mắt nhìn bọn họ vẫn hệt như xưa không có gì thay đổi, không trộn lẫn bất kỳ tạp chất nào.
Buổi tối Chương Hiểu trở về phòng ngủ, ngoài dự tính không thấy có tiếng ồn ào của Thư Tĩnh. Chương Hiểu có chút tò mò, nhưng nghĩ tới sự tình phát sinh buổi trưa cậu lại không nhịn được nổi giận.
Thư Tĩnh ngủ trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai mắt đỏ hồng chui vào trong chăn. Anh Hiểu Tử tức giận với mình rồi... Làm sao bây giờ? Phải làm sao đây? Đều do chị! Vừa nghĩ tới Điền Điền, Thư Tĩnh đã thấy một bụng tựa như lửa đốt, hận không thể ngay lập tức đi cho chị một cái tát!
"Phanh!" Cửa sổ bị gió thổi va đập mãnh liệt, Thư Tĩnh bực mình bò qua giường đóng cửa sổ. Khóa cửa sổ xong, Thư Tĩnh nằm lại trên giường. Bực bội lật tới lật lui, sau đó phun ra một hơi, mắng: "Thế nào mà đến cái đèn cũng không có!"
"Phanh!" Tiếng đập càng thêm dữ dội, Thư Tĩnh vuốt vuốt tóc, nhảy xuống giường, chân trần đi đóng cửa sổ bị mở. Đợi đến lúc lần nữa nằm lại trên giường mới phát giác có điểm không đúng, cửa phòng tại sao lại mở?
Thư Tĩnh sắp muốn điên rồi! Đi tới bên cửa, vừa định đóng cửa lại, chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng đen. Trong lòng Thư Tĩnh run lên, từ từ bình tĩnh lại, không lẽ là trộm?
Thư Tĩnh lập tức lo lắng, cô đóng cửa lại khẩn trương ngồi lên giường dùng chăn quấn lấy mình.
"Cộc cộc!" Tiếng gõ cửa vang lên, Thư Tĩnh nuốt nước bọt, nín thở không nói lời nào. "Cộc cộc!" Tiếng gõ cửa vang lên không ngừng. Thư Tĩnh lùi sâu vào tường, thanh âm run rẩy hỏi: "Ai đó?"
Tiếng gõ cửa càng lúc càng kịch liệt giống như không dừng được, máy móc gõ lên, đánh thẳng vào nội tâm Thư Tĩnh. Thư Tĩnh thở ra một hơi thật mạnh, lớn tiếng hỏi: "Là ai?!
"Là anh, Hiểu Tử."
Thân thể Thư Tĩnh nhũn ra trên giường, hữu khí vô lực đáp: "Em ra đây..." Sợ bóng sợ gió một trận.
Đứng dậy đi ra cửa, mở cửa ra, thế nhưng lại thấy ngoài cửa không một bóng người. Thư Tĩnh hô một tiếng: "Anh Hiểu Tử! Anh Hiểu Tử! Anh đâu rồi? "
Không ai đáp lại. Đang lúc Thư Tĩnh sợ tới mức kinh hồn bất định, một bóng người lướt qua cầu thang, nhờ ánh trăng từ trên hàng lang rọi xuống, không phải là anh Hiểu Tử sao!
Thư Tĩnh mím môi cười, rón rén đi theo. Sau đó Chương Hiểu đi vào phía sau căn phòng bên kia, Thư Tĩnh có chút nghi hoặc nhìn bóng lưng Chương Hiểu, hình như lúc này anh Hiểu Tử cao lên rất nhiều thì phải. Vỗ vỗ đầu, Thư Tĩnh không nghĩ nhiều nữa.
Chương Hiểu đi đến bên miệng giếng kia thì dừng lại. Thư Tĩnh nhón chân chậm rãi đi qua. Sau đó đưa tay lên đập bờ vai kia...
"Anh Hiểu Tử! Haha hù được anh rồi!"
Thư Tĩnh ôm bụng cười to, Chương Hiểu quay lưng về phía Thư Tĩnh không quay đầu lại. Thư Tĩnh cười một hồi lâu mới phát giác có điểm kì lạ, "Anh Hiểu Tử, anh đang làm gì thế?"
Chương Hiểu chậm rãi quay đầu...
Thư Tĩnh đã không còn tiếng động. Hai mắt trợn trừng, trong mắt tràn ngập hoảng sợ. Cổ họng không phát ra được tiếng động, gân xanh trên cổ bắt đầu nổi lên.
Đây không phải mặt anh Hiểu Tử... Cái kia tuyệt đối không thể gọi là mặt người! Nó giống như khuôn mặt người chết bị ngâm trong nước, da dẻ phù thũng rữa nát, từ trên mặt chảy xuống từng vũng từng vũng máu, phát ra mùi hôi thối khiến người ta muốn nôn...
Đợi đến lúc Thư Tĩnh hoàn hồn, cô hét lên một tiếng bỏ chạy. Trong nhà đường đi rất thuận lợi, cái gì cũng không phát ra tiếng động. Cô liên tục chạy, chạy không ngừng, bước chân không kiểm soát được chạy lên gác nhỏ cao nhất trên lầu. Thư Tĩnh sợ hãi nhìn hai chân mình, chân mình vì sao không dừng lại được!
Cô hoảng sợ quay đầu lại nhìn phía sau, Điền Điền chợt mỉm cười nhìn cô.
"Điền Điền! Điền Điền! Cứu em!" Thư Tĩnh hoảng sợ kêu lên! Điền Điền đi về phía cô, phát ra tiếng cười âm trầm kinh khủng: "Haha..."
Thư Tĩnh lắc đầu thật mạnh: "Không phải. Thực xin lỗi... thực tin lỗi... Điền Điền, không phải em cố ý muốn đối xử với chị như vậy đâu... Điền Điền..."
Điền Điền chậm rãi tới gần. Hai mắt Thư Tĩnh trợn to, đây không phải là chị!? Đây là gương mặt chết trương vừa nãy! Cô quay đầu bỏ chạy, trông thấy rào chắn phía trên có một con đường. Cô vội vàng leo lên, một bước đạp qua.
Cả thân thể với nỗi sợ hãi cùng cực, rơi xuống. Trên mặt đất tráng xi măng, thanh thép dựng ngược thẳng tắp xuyên qua bụng. Thư Tĩnh đến chết cũng không thể nhắm mắt.
Nhìn lại gác nhỏ phía trên, nơi cô đi qua nào có đường?
Hôm sau khí trời còn hơi sớm, Chương Hiểu nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào la khóc, tiếng thét chói tai. Cậu mơ màng dụi mắt, vội vàng mặc quần áo đi xuống lầu.
Xuống tới nơi lại nhìn thấy một màn khiến cậu sợ ngây người.
Ngày hôm qua Thư Tĩnh vẫn còn tốt, lúc này con mắt lòi ra, tròng mắt hoảng sợ trợn trừng. Cả thân thể bị thép xuyên thấu, tử tướng cực kì quỷ dị tanh máu.
Cái chết của Thư Tĩnh oanh động toàn bộ thôn, cha mẹ Thư Tĩnh cùng dì ba cũng nghe tin chạy đến, lập tức nhà Chương Hiểu hỗn loạn.
"Ngươi đang làm cái gì! Rốt cuộc ngươi đã làm gì! Ta biết là ngươi! Ngươi đi ra! Đi ra! Khốn kiếp! Ta biết là ngươi làm! Ngươi đi ra cho ta! Đi ra! Đi ra đây!" Chương Hiểu cuồng loạn gào lên trước miệng giếng kia.
Nội tâm cậu tràn ngập tuyệt vọng mang theo oán hận. Cả khuôn mặt đều đỏ lên. Trong lòng phẫn hận đến sắp thiêu cháy chính mình, cậu nhịn không nổi nữa, cũng không chịu thêm được hận ý này nữa! Cậu muốn giết nó! Giết chết con quỷ kia!
"Ta biết rõ ngươi là ai! Ngươi vì sao phải hại người nhà của ta! Ngươi giết cha ta còn chưa đủ sao? Ngươi giết ta đi! Ngươi muốn giết cứ giết ta! Giết ta đi!"
"Ta không quên! Ta làm sao có thể quên? Là ngươi giết ta cha, là ngươi ép cha ta phải chết! Ngươi vì sao lại làm như vậy! Ngươi giết ta đi! Giết ta đi!"
Chương Hiểu ngồi khụy dưới đất, cổ họng bỏng rát, mỗi lời nói ra đều khàn vô cùng, giống như một nắm cát, bén nhọn đâm vào chính cậu.
Cậu hận bản thân yếu đuối vô dụng, hận bản thân sợ chết, hận bản thân bất lực.
Cậu tận mắt nhìn thấy kẻ đã giết cha mình. Khi nhỏ vì quá sợ hãi mà không dám lên tiếng. Cậu không dám nói với bất luận kẻ nào! Cậu sợ chính mình sẽ chết!
Đúng vậy, tất cả là tại mình. Tất cả đều do mình sai! Là mình sợ hãi bọn chúng, là mình...
"Ngươi giết ta đi... Xin ngươi giết ta..."
Ngón tay Chương Hiểu ghim chặt vào miệng giếng, móng tay bị ghìm đến bật máu, vặn vẹo, không đau không nhức.