Tĩnh Quế Vân Lan

Chương 8




25.

Hôm nay Tống Minh Xuyên xem như đã hoàn toàn bộc lộ dã tâm.

Hắn mặc một thân long bào huyền sắc*, nhìn là biết hắn không thèm che giấu ý định của mình nữa.

(long bào huyền sắc = áo choàng màu đen; long bào là tấm áo độc quyền của vua chúa thời xưa)

Đại khái chắc là do hào quang nhân vật chính cộng thêm buff từ hệ thống, nên bộ dạng của hắn thoạt nhìn cũng không giống bộ dạng của người vừa bị trọng thương cách đây không lâu nha.

Thậm chí nhìn kĩ cũng thấy hắn có vài phần phong thái của Hoàng đế.

Nhưng cho dù hắn mặc long bào của Hoàng đế, thì đã làm sao?

Hàng pha kè mãi là hàng pha kè.

Nhìn thấy dáng vẻ lúc hắn vững vàng tin rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, ta không khỏi bật cười.

Trong điện ai cũng khóc long trời lở đất*, chỉ có ta là người duy nhất cười.

(long trời lở đất = lay trời chuyển đất)

Không chỉ Tống Minh Xuyên quay người nhìn lại khi nghe thấy âm thanh đó, mà ngay cả phụ thân ta, Tạ Quế Lan và tất cả các quan lại trong triều đình, hết người này đến người khác đều nhìn về phía ta.

Tạ Quế Lan và phụ thân ta trông có vẻ lo lắng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt an ủi của ta, họ muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng cũng kìm nén được cơn xúc động, chờ đợi thời cơ chín mùi.

Mà Tống Minh Xuyên chắc còn ghi hận vụ lần trước bị ta đâm cho vài lổ trên người.

Lúc này ánh mắt của hắn lộ ra một tia hung hiểm, nhướng mày cười lạnh.

"Từ Tĩnh Vân, suýt chút nữa đã quên mất ngươi."

"Nếu như ta đoán không lầm, vụ thi Hương là do ngươi giở trò quỷ?"

Đương nhiên rồi, ngoài ta ra thì còn ai?

Về vụ gian lận ở kì thi Hương, ta biết hắn đã lén lút tiết lộ đề thi.

Nếu không phải ta vô tình đọc được vài câu miêu tả ít ỏi trong nguyên tác, phát hiện ra manh mối.



Chắc là cũng sẽ không phát hiện, sự góp mặt của hắn trong vụ gian lận thi cử kia đâu.

Nhưng hắn biết thì đã làm sao?

Cho dù giết ta, hắn vẫn là tên tạo phản âm mưu đoạt quyền Thiên tử, sau cùng cũng sẽ bị ép tới bước đường cùng mà thôi.

Tưởng tượng đến cảnh hắn bởi vì vậy mà không thể tính kế phụ thân ta cùng cả Từ gia nữa.

Tâm trạng ta liền trở nên hứng khởi cực kỳ, nhịn không được nhếch khóe môi, gật đầu thừa nhận.

"Đúng vậy, là ta."

26.

Tống Minh Xuyên hiển nhiên là không dự đoán được rằng ta sẽ hào phóng thừa nhận như vậy.

Hắn sửng sốt một lúc rồi thu lại ý cười, đứng dậy đi đến chổ ta.

"Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng, một cái vụ án gian lận nho nhỏ này, là đã có thể thay đổi được kết cục?"

"Đừng có nằm mơ, hiện tại tất cả quan văn quan võ trong triều cùng Tiểu thái tử đều ở trong tay ta, toàn bộ thành Kim Lăng cũng nằm trong tay ta."

"Ta là nam chủ của thế giới này, hết thảy đều nằm trong tay ta, kết cục sớm được định đoạt rồi."

Hắn không chỉ kiêu ngạo, mà xem ra còn rất tự phụ nha. (nam nhân này ta không cần, nhường các chị em)

Nhưng nhìn dáng vẻ hắn liên tục đắm chìm trong nội dung tiểu thuyết, ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

"Còn ngươi thì sao? Sao ngươi lại nghĩ đứng lên tạo phản thì sẽ ngồi vững được trên ngai vàng?"

"Hơn nữa, ai nói ta muốn thay đổi kết cục? Thứ ta muốn đổi, chỉ có cục diện ngày hôm nay thôi."

Nghe thấy điều này, ánh mắt hắn hơi trầm xuống.

Nhưng ta mặc kệ, tự nhủ với mình:

"Ngươi chỉ mới đọc qua một cuốn tiểu thuyết, còn ta đã đọc vô số cuốn với motif khác nhau rồi, ngươi muốn nghe thử một câu không? Nhân vật phản diện thường c.h.ế.t do nói quá nhiều đấy..."

Trong khi ta đang lẩm bẩm, đột nhiên có tiếng bước chân sột soạt bên ngoài thần điện.

Ngay sau đó, truyền đến một loạt âm thanh va chạm của kim loại với nhau.

"Ngươi đã làm cái gì?"

Tống Minh Xuyên hiển nhiên cũng nghe thấy, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên hung ác, hắn nghiến răng nghiến lợi vươn tay về phía ta, giống như muốn bóp cổ ta.

Nhưng Tạ Quế Lan đột nhiên thoát khỏi xiềng xích, bay đến trước mặt đẩy hắn ra xa.

Sức lực của Tạ Quế Lan khá lớn.

Tống Minh Xuyên liên tục lùi lại mấy bước mới đứng vững được, ánh mắt hắn đảo qua đảo lại giữa ta và Tạ Quế Lan.

Cuối cùng dừng lại ở cách đó không xa, cụ thể là trên người của phụ thân ta.

"Không thể nào, có người của ta ngày đêm trông coi, các ngươi không thể ra ngoài thành yêu cầu viện trợ được..."

Lúc này, cửa cung điện đột nhiên bị một cước đá văng ra.



Triệu Thanh Nghi cầm kiếm giống như thiên thần cứu thế từ trên trời rơi xuống.

"Bọn họ quả thật chưa từng ra khỏi thành cầu viện, bởi vì người ra khỏi thành là ta!"

27.

Triệu Thanh Nghi mặc một thân quân phục cứng cáp, dẫn theo đội binh tinh nhuệ đầy đặn kinh nghiệm của Từ gia bước vào.

Chỉ vỏn vẹn ngắn ngủn nửa giờ đồng hồ, tình thế đã bị đảo ngược.

Tống Minh Xuyên thì lại muốn thừa dịp đang hỗn loạn để bắt ta làm con tin.

Nhưng ta được Tạ Quy Lan bảo vệ 24/7, hắn căn bản không thể đến gần.

Thậm chí còn bị binh lính Từ gia xông vào chế trụ, không thể động tay động chân gì nữa.

Lúc này, Hoàng hậu cũng biết điều mà đứng ra rủ bỏ quan hệ.

Nàng ta hét lên: "Bổn cung là bị tên giặc kia uy hiếp, bổn cung không hề tự nguyện!"

Nhưng Triệu Thanh Nghi cũng không thèm bố thí cho nàng ta một ánh mắt nữa, liền phân phó người đem nàng ta kéo đi, sau đó sắp xếp ổn thỏa cho triều thần cùng nữ quyến đâu vào đấy.

Thẳng đến khi trong điện chỉ còn lại mấy người ta và Tạ Quy Lan, nàng ấy mới nhấc chân đi về phía Tống Minh Xuyên.

Nàng rút thánh chỉ từ trong tay người hầu ra, tùy ý nhìn thoáng qua, khẽ “xùy” một tiếng ném trên mặt đất.

"Một cái thánh chỉ giả ngay cả dấu ấn cũng không đóng, vậy mà ngươi cũng dám lấy ra?"

Nói xong nàng xoay người lại, lấy binh phù trong ngực ra, đưa về phía ta, cười cười.

"Vất vả rồi, cái này trả lại cho ngươi, Châu về hợp Phố*."

(hoàn bích quy triệu = châu về hợp phố; tức là vật còn nguyên vẹn trả về cho chủ cũ, nguồn gốc câu này được bắt nguồn từ một câu chuyện xưa, nếu bạn nào có hứng thú thì lên google search từ khóa là ra~)

Mãi đến lúc này, Tống Minh Xuyên mới hoàn hồn lại.

Ánh mắt hung ác của hắn dừng ở trên người ta và Triệu Thanh Nghi, nhìn tới mức muốn con mắt lòi ra.

"Vậy mà lại là các ngươi..."

Ta nhếch môi cười.

"Đương nhiên là bọn ta rồi."

"Chắc là ngươi sẽ không thật sự cho rằng, chỉ cần ngươi giống như trong nguyên tác châm ngòi ly gián, ta sẽ cùng Thanh Nghi đối chọi gay gắt đi?"

"Sao có thể? Girls help girls là lẽ thường tình cơ bản nhất mà."

(Bản thuần Việt: Sao có thể? Con gái giúp con gái, chính là kiến thức phổ thông cơ bản nhất mà.)

28.

Triệu Thanh Nghi mặc dù là "bạch nguyệt quang" của Tống Minh Xuyên, nhưng nàng lại có toan tính trong lòng, càng không phải là loại công chúa nhu nhược dễ dàng chịu khuất phục ở chốn hậu cung.

Trong nguyên tác, Tống Minh Xuyên phải trải qua năm năm ủ mưu, mới hoàn toàn nắm giữ triều chính.



Mà Triệu Thanh Nghi vì giang sơn Triệu gia, cùng em trai là Tiểu thái tử của mình, chỉ có thể lựa chọn giấu nghề, tạm thời thỏa hiệp, ủng hộ hắn làm Nhiếp chính vương.

Nàng vốn không phải loại nữ nhân trong đầu chỉ toàn chuyện yêu đương.

Từ đầu đến cuối, trong mắt nàng không hề có hình dáng của Tống Minh Xuyên.

Nhưng nàng ấy có sự can đảm và sự mưu trí.

Trước ngày ta thành thân, chẳng qua là có gửi thư nhắc nhở nàng hai câu.

Nàng liền tra được, Tống Minh Xuyên mua chuộc người trong cung, ngày thường sẽ trộn hàn thực tán* vào trong thức ăn của Thiên tử.

(Ngũ thạch tán còn được gọi là "hàn thực tán". Công dụng chủ yếu của nó là trị sốt và thương hàn. Tuy nhiên, sau này bài thuốc đã bị điều chỉnh. Các thành phần chính cũng được thay đổi thành thạch nhũ, thạch anh tím, thạch anh trắng, lưu huỳnh và hồng ngọc. Loại thuốc sau khi được thay đổi này được mệnh danh là "tiền thân" của thuốc phiện.)

Tính tình của nàng ấy quyết đoán, cũng hiểu rõ lòng người, biết Tống Minh Xuyên kiêu ngạo tự phụ, đoán được sau khi hắn bị Thiên tử tước quyền, tất nhiên sẽ không cam lòng, cũng đoán được hắn sẽ mù quáng tin vào kết cục trong nguyên tác.

Thậm chí dựa vào chi tiết hắn cùng Hoàng hậu bí mật qua lại, còn đoán ra được hắn sẽ tạo phản.

Vì thế, nàng liền lấy cớ đi sứ Nhung quốc, lén lút đem Tiểu thái tử an toàn đi ra khỏi hoàng cung.

Cũng mang theo binh phù Từ gia ta trộm được từ chỗ người cha hời của mình, đi tới Giang Đô điều động binh lính trở về thành Kim Lăng tiếp viện.

Nàng ấy không hề để lộ một chút sơ hở nào.

Ván cờ này, bắt đầu từ lúc nàng ra tay, đã định sẵn kết cục là sẽ thắng rồi.

Nhưng ngay cả khi kết cục đã phân rõ thắng bại.

Tống Minh Xuyên vẫn không cam lòng.

Hắn tựa hồ không nghĩ ra, rốt cuộc là chổ nào xảy ra vấn đề, mở to hai mắt không dám tin, kêu gào:

"Không, không thể như vậy được! Làm sao mà ta có thể thua?"

"Rõ ràng thế giới này xoay quanh ta! Ta mới là nhân vật chính của cuốn sách này!"

Nhân vật chính? Ta nhịn không được cười khinh một tiếng.

"Tống Minh Xuyên, ngươi sẽ không ảo tưởng đến mức thật sự cho rằng, thế giới này mà không có ngươi sẽ tận thế đi?"