Tĩnh Quế Vân Lan

Chương 4




11.

Lời nói của Tống Minh Xuyên như sấm sét đánh ngang tai.

Ta sửng sốt một lúc, nhưng rồi lập tức hiểu ra.

Nếu Tống Minh Xuyên đã biết về chuyện "công lược", thì chắc hẳn hệ thống đã đi tìm hắn ta.

Rất có thể biểu tình sửng sốt của ta lúc này đã làm hắn hài lòng.

Hắn bỗng nhiên vươn tay vén một lọn tóc bên tai ta, nhướng mày hỏi:

"Như thế nào? Rất ngạc nhiên?"

Không đợi ta kịp trả lời, hắn đã buông lọn tóc kia ra rồi tự lẩm bẩm một mình:

"Đúng vậy, ta biết rằng thế giới này là một quyển sách, ta cũng biết, nàng là

Một người đến từ thế giới khác được xuyên vào đây."

"Ta còn biết, mình là nam chủ của quyển tiểu thuyết này, tương lai sẽ là Nhiếp chính vương, là người có thân phận tôn quý nhất ở Đại Lương. "

"Còn nàng, là nữ chủ trong tiểu thuyết này, sau này sẽ trở thành Vương phi của ta, sẽ mang thai hài tử của ta, sinh cho ta một cặp song sinh... "

Lúc hắn nói tới câu này, ánh mắt dừng lại ở bụng của ta.

"Miễn là chúng ta hoàn thành tất cả các tình tiết của cốt truyện, những thứ này sẽ biến thành sự thật..."

Nghe đến đó, ta gần như có thể xác định, hệ thống đã cho hắn xem qua nguyên tác rồi.

Không chỉ có như thế, chỉ sợ rằng hắn thậm chí đã xem luôn cả phiên ngoại mà ta chưa xem.

Vừa nghĩ đến ngoại truyện của bản gốc, cái cảnh mà "Ta" sinh cho hắn đôi long phượng theo như tình tiết cốt truyện, cảm giác ghê tởm chợt bao phủ quanh ta.

Không kìm được nữa, ta hướng về phía khuôn mặt hắn mà giáng xuống một cái tát.

"Ê này, ngươi đang mơ mộng hão huyền cái gì đấy!?"

"Những gì ngươi nói, ta tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra!!"

12.

Chắc là từ nhỏ tới tận bây giờ, Tống Minh Xuyên chưa bao giờ bị ai tát một cái nào.

Bởi vậy nên lúc này bị ta tát một bạt tai, hắn mới trợn mắt há mồm, ngẩn người một lúc lâu.

Tầm nửa ngày sau, hắn mới định thần lại mà chế trụ cánh tay ta, sắc mặt điên cuồng, hỏi lại ta:

"Sao lại không có? Chẳng lẽ là bởi vì Triệu Thanh Nghi?"

"Từ Tĩnh Vân, nếu hệ thống đã từng đi theo nàng, nàng nên biết Triệu Thanh Nghi chỉ là một vai phụ trong cuốn sách này."

"Ta và nàng mới là nhân vật chính, tuy rằng trong quá trình sẽ ngược nhau tàn tạ, nhưng cuối cùng rồi sẽ tốt đẹp thôi! Chẳng qua là có chút gian nan, không phải nàng rất yêu ta sao?"

Ta cơ hồ bị ngữ khí tự nhiên của hắn chọc cho tức cười.

"Ngược văn? Happy Ending? Chỉ là cuốn sách ngược nữ não tàn mà thôi! "

"Đối với ngươi, ngoại trừ gia thế, còn có cái gì ngược? Gia cảnh thê thảm của ngươi không liên quan gì đến ta, nhưng mà tất cả những đau khổ của ta từ đó đến nay đều bắt nguồn từ ngươi. "

"Dựa vào cái gì mà ta hết bị ngược thân rồi đến ngược tâm? Tại sao còn muốn ta tha thứ rồi ở bên ngươi sau khi bị ngươi hại cho nhà tan cửa nát?"

Hắn giật mình khi nghe những lời đó, nhưng không vì vậy mà buông ta ra, ngược lại càng siết chặt ta hơn, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:

"Những tình tiết này trong cốt truyện, không phải còn chưa phát sinh sao?"

Ta cũng không sợ, cười khẩy một tiếng.

"Tống Minh Xuyên, ngươi còn không hiểu sao? Chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi, những chuyện này đều sẽ phát sinh.”

"Ngươi muốn dựa theo kịch bản nắm giữ quyền lực, trở thành người chiến thắng. Nhưng ta không muốn sống một cuộc đời bi thảm theo những tình tiết do người khác an bài!”

"Quan trọng nhất là, ta căn bản chưa từng động tâm với ngươi!"

13.

Nói xong những lời này, ta có chút hối hận.

Bởi vì ta chợt nhớ ra.

Trong nguyên tác, thiết lập nhân vật của Tống Minh Xuyên, chính là loại nhân vật có tính cách cố chấp, hung ác nham hiểm.

Hắn ở trên triều đình thăng trầm nhiều năm, chính là vì dưới một người, trên vạn người.

Lúc này, ta không muốn phối hợp.

Ở trong mắt hắn, việc đó đồng nghĩa với việc trở thành chướng ngại vật trên con đường đi tới thành công của hắn.

Quả nhiên, ta vừa dứt lời.

Hắn tựa như muốn phát điên, đột nhiên cười lớn.

Gần như theo bản năng, ta nhấc chân lên bỏ chạy.

Nhưng ta quên mất một điều, chân ta còn có xiềng xích, làm sao có thể thoát được?

Có sự chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ, ta không phải là đối thủ của hắn.

Động tác của hắn rất nhanh nhẹn, gần như vừa mới duỗi tay ra là đã tóm lấy được cổ ta.

Hắn lúc này, còn đâu nửa phần hình tượng của một nam chủ tiểu thuyết đây?

Biểu tình của hắn nháy mắt trở nên hung ác đáng sợ, giọng nói cũng giống như ác quỷ tu la tràng bò ra từ địa ngục.

"Nếu như nàng biến mất nửa ngày, lại bị phát hiện quần áo xốc xếch nằm cùng ta trên một chiếc giường, thử đoán xem, Tạ Quế Lan còn muốn lấy nàng sao?"

Ta bị hắn chế trụ yết hầu, đầu choáng váng vì ngạt thở.

Thấy tình cảnh này, lòng ta như thắt lại.

Ta nghĩ,

"Không xong rồi!"

Nhưng ngay khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện, cánh cửa đã bị đá tung ra.

Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Tạ Quế Lan truyền đến.

"Tống Minh Xuyên! Ngươi đi c.h.ế.t đi!"

14.

Lực đạo trên cổ họng ta đột nhiên nới lỏng.

Không khí đột ngột ùa vào lồng ngực khiến ta ho sặc sụa.

Cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, ta ngước mắt lên nhìn hai người đang vật lộn với nhau.

Ta luôn nghĩ rằng Tạ Quế Lan là loại thư sinh yếu đuối.

Suy cho cùng, khuôn mặt đó đẹp trai đến mức có thể coi là thanh tú.

Nhưng không nghĩ tới, công phu của hắn lại không hề yếu kém. Thậm chí so với loại nam chủ nắm giữ bàn tay vàng như Tống Minh Xuyên, còn lợi hại hơn vài phần.

Trong tiểu thuyết gốc, Tống Minh Xuyên là nhân vật nam chủ được tác giả thiên vị nhất.

Hắn được hình dung là nam nhân đẹp nhất nhì nước Đại Lương.

Nhưng ta cảm thấy Tạ Quế Lan, người chưa từng xuất hiện trong nguyên tác lại khiến ta yêu thích hơn Tống Minh Xuyên.

Đặc biệt là vào thời điểm này.

Một thân mặt hỉ phục, hắn cứu ta khỏi tình cảnh dầu sôi lửa bỏng như thiên thần giáng thế, thật khiến người ta phải ấm lòng.

Nhưng dù ấm lòng đến đâu, ta cũng không thể để hắn g.i.ế.t Tống Minh Xuyên được.

Dẫu sao thì, g.i.ế.t c.h.ế.t một quan lại nắm giữ chức cao trong triều đình là phạm phải trọng tội, sẽ bị xử trảm.

Nếu như Tống Minh Xuyên thật sự c.h.ế.t trong tay Tạ Quế Lan, An Dương Hầu phủ vô quyền vô thế nhất định sẽ hoàn toàn diệt vong.

Ta không dám đặt cược vào Tạ Quế Lan.

Mắt thấy thanh kiếm của hắn sắp đâm vào ngực Tống Minh Xuyên, ta vội ngăn hắn lại:

"Chờ đã! Trước hết đừng g.i.ế.t!"