Hoa Lộ Dư sống suốt 24 năm, cho tới bây giờ vận khí chưa bao giờ kém như lúc này. Không có trang điểm, người cũng không có vóc dáng ma quỷ, ngũ quan của nàng chỉ được cho là thanh tú, mắt một mí, miệng nho nhỏ, cằm gầy teo, mỉm cười hết sức thì sẽ xuất hiện hai má lúm đồng tiền mờ nhạt. Tuy rằng bộ dáng coi như tạm được, nhưng tính cách ngày thường quá mức hướng nội và nhát gan, lại không thích làm náo động, cho nên làm việc tại công ty suốt hai năm, bộ phận đồng sự cũng không nhớ ra tên đầy đủ của nàng. Khi đứng chờ ở cửa thang máy thì gặp một nam nhân. Hoa Lộ Dư nhìn kĩ, mới phát hiện nam nhân tản ra hào quang này cư nhiên là quản lý nghiệp vụ Đái Tương Luân.
Hai năm trước, bọn họ cùng nhau thi được vào làm việc tại Quang Minh tập đoàn, nghe nói hắn tốt nghiệp tại một trường đại học nổi danh tại Mỹ, vừa mới tiến vào công ty không đến một tháng, liền vì công ty thu được hai vạn sinh ý( lợi nhuận). Cô chẳng ngờ từ giây phút này, sợi dây tơ duyên đã bén rễ cho hai người. Cô muốn trốn tránh, cô chỉ là người hướng nội, cô không muốn. Anh là người hướng ngoại nhưng nội tâm bên trong sâu khó lường. Anh cao cao tại thượng, còn cô chỉ là một nhân viên quèn.