Thân thể đau đớn trái tim đau đớn, tăng thêm lớp lớp hoang mang, lại là một đêm nữa.
Khi tỉnh lại, An Nhiên đã mặc quần áo chỉnh tề, trước khi đi, nói với tôi, “Rời giường đi học.”
Tôi diện vô biểu tình.
Thiên hạ to lớn, có đủ những chuyện hiếm lạ.
Có người đàn ông nào, rạng sáng ngày hôm sau nói câu đầu tiên với đối tượng đêm qua bị mình phát tiết dục vọng, lại là bốn chữ đạm nhạt vô vị này?
Rời giường đi học?
Nhưng tôi biết, không phải anh nói đùa.
Rất nhanh liền có người đến, mời tôi rời giường, nói, “Quân Duyệt thiếu gia, xin động tác nhanh lên một chút, cô giáo đang đợi rồi.”
Lại dùng từ ngữ lễ phép, có bốn người đàn ông vây quanh bên giường, cảm giác gây cho người ta cũng chỉ có thể là uy hiếp trắng trợn.
Tôi âm thầm thở dài một hơi.
Chỉ có thể đứng dậy, vào phòng tắm sơ tẩy, thay quần áo.
Trong nhà giam cư nhiên còn có cả lớp học, thiết lập ngay bên cạnh phòng ngủ của An Nhiên, thiết bị cũng rất đầy đủ, bàn giáo viên, bảng trắng, máy chiếu, máy tính, mọi thứ đều không thiếu.
Bàn học đặc biệt lớn, không nhiễm một hạt bụi, hai bên còn bày một chậu trúc nho nhỏ, chu đáo đến buồn cười.
Cô giáo quả nhiên đang đợi, là một mỹ nhân.
Lần đầu tiên thấy tôi, mở miệng liền nói, “Quân Duyệt, cậu đến muộn, lần sau thỉnh đến sớm.”
Lời nói quyết đoán, không hổ là người do An Nhiên tuyển chọn.
Cô yêu cầu tôi ngồi xuống, ra hiệu cho tôi mở giáo trình học đã được chuẩn bị tốt trên mặt bàn, nói, “Hôm nay chúng ta nói một vài ví dụ thực tế về những vụ án đả thương người.”
Tôi bỗng nhiên bật cười.
Cô vốn đang định xoay người viết lên bảng trắng, lúc này liền ngừng lại, hỏi tôi, “Rất buồn cười?”
Tôi hẳn là nên thu lại nét cười.
Nhưng, sao có thể không buồn cười?
An Nhiên, An đại công tử không có gì là không làm được.
Anh mất đi chính mình của quá khứ, lại muốn tìm về trên người của Hà Quân Duyệt?
Anh quên rồi sao? Cái người lúc trước nỗ lực tự học, người nghiên cứu đọc sách pháp luật, không phải họ Hà, mà là họ An.
Người ấy tên là An Nhiên.
Người ấy từng thẳng thắn nói, “Quân Duyệt, hắc đạo hoàn toàn không thích hợp với tôi.”
Người ấy nói, “Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, tôi rời khỏi nơi này, máu tanh và bạo lực khiến cho người ta chán ghét, những kẻ tranh giành đến ngươi sống ta chết, cho dù nắm được cường quyền trong tay, tâm sao có thể an bình?”
“Quân Duyệt, tôi đã tự học qua được kì thi cơ sở, chờ tôi thi đỗ có được giấy phép luật sư chính thức, tôi sẽ mang cậu đi.”
“Tôi sẽ gắng hết sức kiếm tiền, cho dù không xa hoa được như anh hai của cậu, nhưng mỗi bữa cơm chúng ta cũng có thể ăn được thật thoải mái.”
“Quân Duyệt, tin tưởng tôi.”
“Chúng ta sẽ hạnh phúc đến tận cùng.”
Lời thề son sắt, như ánh dương quang chiếu lên người, rất ấm áp.
Tôi thậm chí đã thuyết phục anh hai, An Nhiên yêu em, An Nhiên sẽ cho em một tương lai tươi sáng, so với hiện tại càng tươi sáng hơn, sáng như ánh dương quang.
Anh hai không tin, lắc đầu với tôi, “Quân Duyệt, em quá ngây thơ, ba đời An gia đều ở trong hắc đạo, sao còn có thể gột rửa được sạch sẽ thân phận chứ?”
“Anh hai, xin anh cho chúng em một cơ hội. An Nhiên đã đáp ứng em, hắn nhất định có thể làm được. Hắn vẫn luôn nỗ lực, hắn sẽ quang minh chính đại vượt hẳn mọi người. Anh hai, anh yêu thương em như thế, vì sao ngay cả một cơ hội cũng không chịu cho chúng em?”
Tôi cầu xin.
Bám riết không tha mà cầu xin.
Cầu xin đến khi anh hai nhìn tôi thật sâu, trầm mặc, nói, “Quân Duyệt, anh hai đương nhiên yêu thương em. Được rồi, chuyện của tương lai, cứ để cho tương lai quyết định.”
Nghe được câu trả lời này, tôi thở ra một hơi thật dài, ngã lên ghế sô pha.
Ngẩng đầu lên, phảng phất như đã nhìn thấy được ánh dương quang.
Vì thế tôi bắt đầu chờ.
Ngồi ngốc trong căn biệt thự trống vắng, giữa tầng tầng vệ sĩ chưa từng rời thân, ngày qua ngày chờ đợi, chờ An Nhiên, chờ An Nhiên lấy được giấy chứng nhận luật sư.
An Nhiên, mỗi lần anh hứa hẹn, tôi đều tin.
Tôi tin đến thành kính như vậy, vì sao, lại không có hạnh phúc đến tận cùng?
Không có hạnh phúc cũng được thôi.
Nhưng chờ đến ngày hôm nay, ngồi tại phòng học này, cũng thật sự rất buồn cười.
Cho nên tôi nhịn không được, vậy nên tôi cười.
Cười đến nỗi cô giáo nổi giận, lấy ra bút đỏ, gạch một dấu chéo lên tờ giấy trên tường, vẻ mặt nghiêm túc, nói, “Quân Duyệt, thỉnh tự trọng.”
A.
Thì ra tôi không tự trọng.
Tôi nói, “Thật xin lỗi, nhịn không được.”
Lời nói rất thành thực, lại đổi lấy một dấu gạch chéo nữa.
Tôi cười hỏi, “Cô giáo, cô có biết những dấu gạch chéo đỏ này đại biểu cho cái gì không?”
Cô ta nói, “Tôi không biết, An Nhiên nói cậu tự biết.”
Tôi có chút kinh ngạc.
Cô không nói An tiên sinh, cô gọi thẳng là An Nhiên.
Thì ra cô không gọi tôi là Quân Duyệt thiếu gia, gọi thẳng tên Quân Duyệt, không chỉ bởi vì đặc quyền của giáo viên.
Tôi hỏi, “Cô biết An Nhiên?”
Cô nói, “Đương nhiên.”
Tôi hỏi, “Hắn tìm cô tới để dạy tôi? Vì sao?”
Cô nói, “Bởi vì An Nhiên nói cậu rất ngu dốt và ngang bướng, ngu xuẩn bất linh*, không còn thuốc chữa, ngoại trừ tôi, người khác nhất định không có bản lĩnh dạy cậu.”
(*bất linh: không linh hoạt)
Tôi không nói một lời, cầm lấy chậu cây trúc trên bàn, vung tay ném vỡ tan.
Cô ta phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, quay đầu tránh, chậu hoa đặc biệt mang theo cả đất bùn, vỡ ngay trên nền bảng trắng, rơi xuống đầy đất.
Cô không sợ cũng không giận, cười lạnh một tiếng, “Đánh giá của An Nhiên, quả nhiên một chữ cũng không sai.”
Tôi đứng dậy thật mạnh, đáng tiếc không kịp, mấy người đàn ông từ cửa phòng xông vào vây quanh tôi chặt chẽ, thái độ ôn hòa, “Quân Duyệt thiếu gia, xin bớt giận. Nếu như chưa quen, không bằng quay về phòng trước. Hay là có muốn xem tạp chí không? Đủ loại tạp chí kỳ mới nhất vừa được đưa đến.”
Thất thủ bát cước, dụ dỗ cưỡng ép, mời tôi trở về phòng, sau đó tự giác rời đi.
Cửa phòng đóng lại, bên trong đột nhiên một mảnh yên tĩnh.
Tôi ngã vào ghế sô pha mềm mại, biết đại họa đã ập đến.
Nếu là trước kia, An Nhiên sẽ cười khổ, thở dài hỏi tôi, “Quân Duyệt, cậu còn muốn bao nhiêu lần cơ hội?”
“Một trăm vạn lần, có đủ không?”
Hiện tại phong thủy luân phiên lưu chuyển, đến lượt tôi cười khổ.
An lão đại phát thệ không cưng chiều bất kỳ kẻ nào, An đại công tử không cho phép một tia nghịch ý, đừng nói một trăm vạn lần, anh ngay cả một lần cơ hội, chỉ sợ cũng sẽ không cho tôi.
Có gì khó chịu hơn việc biết rõ mình phải chịu trừng phạt nhưng nhất định phải chờ đợi?
Mà người đàn ông tôi chờ đợi, lại là người có trình độ trừng phạt đạt đến đỉnh điểm, đủ để khai tông lập phái.
Đến tối thì cửa phòng mở ra, tôi bất chợt nhảy dựng lên từ ghế sô pha.
An Nhiên nhìn tôi, bày ra một khuôn mặt tươi cười nghiền ngẫm, “Ném chậu trúc vào cô giáo?”
Tôi đứng nguyên tại chỗ, tầm mắt chuyển theo anh, nhìn anh cởi cà vạt, thoát tây trang, ngồi vào ghế sô pha, duỗi tay duỗi chân, làm tư thế thả lòng, nhắm mắt dưỡng thần.
Đao treo trên đỉnh đầu không biết khi nào thì hạ xuống, tôi chỉ có thể chờ, chờ đến kinh hồn táng đảm.
Rất lâu, anh vẫn nhắm nghiền hai mắt, lơ đãng hỏi, “Cái gì khiến cậu cười đến vui vẻ như vậy?”
Tôi hỏi, “An Nhiên, anh ngày đó, có lấy được chứng chỉ luật sư không?”
Anh nhắm hai mắt dưỡng thần thoạt nhìn nhu hòa hơn so với ngày thường, khuất dưới mi mắt lại che đậy một đôi nhãn đồng tối đen như dã thú.
Vẻ mặt anh tựa như nhớ tới hồi ức đẹp đẽ đã qua, hơi cười, trả lời tôi, “Đã lấy được, ngày hôm sau, liền mất đi.”
Tôi hỏi, “Vì sao?”
Anh thở dài, khẽ đến tưởng chừng như không thể bị người khác phát giác, sau khi thở dài, vẫn chỉ cười nhẹ, “Người bị bắt sao có thể bảo lưu tư cách luật sư? Đạt được rồi lại mất đi, nối tiếp vui sướng chính là tuyệt vọng.”
Anh khen một câu, “Anh hai của cậu không hổ là người Hà gia, đã làm thì làm đến cùng, tính toán không sai một li nào, làm đến mức tối tuyệt.”
Trái tim căng thật chặt, một hồi lâu, tôi cũng không cách nào tiếp tục lên tiếng.
Tôi thấp giọng nói, “Không thể nào, anh hai đã đáp ứng sẽ cho chúng ta một cơ hội.”
“Vậy sao?” An Nhiên cũng không hề ngạc nhiên, bình tĩnh hỏi, “Hắn đáp ứng cậu thế nào?”
Tôi đột nhiên nói không nên đáp án.
Gió lạnh thổi đến, chợt thổi tan một phiến mây mù mờ mịt, chân tướng lộ ra lại lập tức bị che phủ, chỉ như cánh chim nhạn bay vút qua.
Anh hai đã đáp ứng.
Anh nói, được rồi, chuyện của tương lai, cứ để cho tương lai quyết định.
Cái gì là tương lai?
Làm sao còn có tương lai?
Tôi không hiểu tại sao cảm thấy đau đớn, đau đến ôm lấy tim, tựa như miệng vết thương lại rách ra một lần nữa, rách đến trào máu.
Tôi hỏi, “Anh hai vì sao lại làm như vậy?”
An Nhiên nói, “Cậu hỏi tôi? Tôi cũng không phải là anh hai cậu.”
Hai bên đều trầm mặc.
Sau đó, An Nhiên mới lại hỏi, “Cậu vẫn chưa trả lời tôi, hôm nay khi ở trên lớp, cái gì khiến cậu cười đến vui vẻ như vậy?”
Vấn đề này, khi nghe lần đầu, tôi chỉ cảm thấy tràn đầy tức giận mà không dám nói gì.
Nghe lần thứ hai, lại thấy tràn đầy ảm đạm.
Có chút xúc động.
“Chỉ là không ngờ được, anh đến bây giờ, vẫn muốn ép tôi tiến bộ lên, ép tôi thành tài.”
An Nhiên cười nhạo, “Ép cậu thành tài? Sai, tôi chỉ là muốn tra tấn cậu.”
Anh quay đầu nhìn tôi, ôn nhu nói, “Nhìn xem, Quân Duyệt, tôi đã đúng, người càng xấu xa, thường sẽ càng đúng. Đạo lý trong thiên hạ, thường bóp méo đến nỗi khiến người ta phải kinh thán.”
Tôi cắn môi, cắn rất lâu, kiên quyết nói, “An Nhiên, anh hai rốt cuộc ở trong tù đã làm gì với anh? Anh nhất nhất nói ra, nói thật tỉ mỉ. Cho dù phải chịu sự trả thù của anh, ít nhất cũng để tôi chết một cách minh bạch.”
“Trả thù? Tôi sao có thể trả thù cậu?” Anh đứng lên, kéo tôi đến bên người, kề sát vào tôi nói, thanh âm trầm thấp chấn động lòng người tới chí cực, “Quân Duyệt, cậu vô tội như vậy. Đã vô tội, lại vô tri.”
Bàn tay to lớn nâng sườn mặt tôi lên, bên môi kéo ra một mạt cười, “Đi tắm rửa, tôi muốn dùng cậu.”
Anh hình như đã quên việc trừng phạt.
Chỉ là hình như, tôi không dám khẳng định.
Bởi vì “sử dụng” buổi tối, vốn chính là loại hình phạt đáng sợ hạng nhất.
Mà An Nhiên thế nhưng còn nói, “Đó là bởi vì cậu chưa quen.”
Anh nói, “Cậu được nuông chiều từ bé, rất săn sóc bản thân.”
Anh dạy dỗ tôi, “Quân Duyệt, mỗi người đàn ông đều cần cao trào, cần làm đến cuối cùng.”
Có lẽ để cho lời dạy dỗ thấm nhập vào nhân tâm, sau lần thứ nhất làm ở sâu trong cùng, nóng tới cơ hồ bị anh làm tổn thương, anh lại làm lần thứ hai, lần thứ ba.
Dục vọng trừu quất tại nơi sâu nhất trong cơ thể, tôi vô pháp chạy trốn, chỉ có thể khóc cầu.
Khóc cũng vô dụng, tôi lại cắn anh, cắn cùng một chỗ với đêm qua.
Anh nhíu đôi mày rậm, lại tiện tay nắm mở khớp hàm tôi, không để tôi cắn, hỏi tôi, “Thật sự đau như vậy?”
Tôi nghẹn ngào gật đầu.
Anh cười khinh thường, “Khóc đến điềm đạm đáng yêu, nghĩ rằng tôi sẽ đau lòng vì cậu?”
Tôi biết, anh không đau lòng.
Vì sao biết?
Anh không phải An Nhiên của tôi, anh mang mặt nạ An Nhiên, nội tâm lại không còn quang mang nữa.
Tôi nhắm mắt lại, mặc cho anh phát tiết rất nhiều, vẫn còn mang chút bất mãn, “Quân Duyệt, cậu ngay cả chuyện bản năng nhất cũng vô tri đến cực điểm. Một chút cũng không chịu nhẫn nại, bắn sớm như vậy, sao có thể đạt được càng nhiều khoái cảm?”
Được một tấc lại muốn tiến một thước, quá phận như thế.
Đã nói mười vạn lần phải nhẫn, tôi nhẫn thế nào?
Không thể không tức giận, gắng sức khởi dậy toàn lực, châm biếm lại, “Tôi chỉ hối hận ngày đó ở trong tù, sao anh hai không kêu người thiến anh luôn đi.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, tôi liền hối hận.
Anh dù sao cũng là An Nhiên, tâm thay đổi, nhưng thân thể này, lại vẫn là An Nhiên của tôi.
Tôi sao có thể nói ra những lời ngoan độc như vậy.
Anh lại cười khẽ, “Cậu tưởng anh hai cậu chưa ra lệnh sao?”
Thấy tôi kinh ngạc, anh cúi đầu xuống, hôn tôi, vân đạm phong khinh nói, “Có điều, vẻ ngoài của tôi nhìn đẹp như vậy, chưa tận hứng, bọn họ sao có thể cam tâm hạ thủ? Quân Duyệt, còn nhớ không, ngày trước cậu luôn khen tôi đẹp trai mà.”
Hôn hết mắt tôi, lại hôn môi tôi, nhẹ nhàng, ôn nhu đến cực điểm.
Ngừng hôn rồi, từ trong cơ thể tôi rút ra dục vọng ướt đẫm, chưa phóng thích, vẫn đang bừng bừng hung mãnh khiến người ta không dám nhìn thẳng.
An Nhiên lạnh lùng ném xuống hai chữ, “Mệt rồi.”
Không hề liếc mắt nhìn tôi, toàn thân trần trụi đầy những vết sẹo, một mình đi vào phòng tắm.
Đêm đó chúng tôi ôm nhau ngủ.
Cái gọi là ôm nhau ngủ này, nghe thật hạnh phúc, tư vị ấm lạnh trong đó thì tự hiểu, ít nhất tôi không thể vui mừng. Cái ôm của An Nhiên tràn ngập khí vị chiếm hữu, cánh tay ôm tôi, cho dù đang ở trong mộng cũng không cho phép một tia động đậy.
Nửa đêm tỉnh lại, tôi thử giãy một chút, căn bản là cởi không ra, lại không dám gióng chống khua chiêng mà đạp chân đá anh sang một bên.
Xưa và nay, đều bất lực tương đương.
Sao có thể không hoài niệm về ngày trước? Tôi xoay người, An Nhiên sẽ tránh ra như có cảm ứng, ước chừng sợ quấy nhiễu đến giấc mộng đẹp của tôi, lại biết nếu anh cách quá xa, tôi sẽ bất an.
Để tôi tùy ý trải rộng tay chân, chiếm cứ trọn cả chiếc giường lớn. Anh suốt đêm giữ đúng một khoảng cách, khoảng cách mỏng manh, có thể cảm giác được anh đang ở ngay bên cạnh tôi.
Vươn tay ra liền có thể chạm tới, thật sự là một loại thỏa mãn.
Hiện tại đã bất đồng, anh sao có thể để ý tới tôi ngủ có thoải mái hay không, có mộng đẹp hay không?
Ôm tôi, có lẽ giống như ôm một cái gối ôm thoải mái mà thôi, tôi ngay cả đi tiểu tiện cũng phải hoang mang xin ý kiến anh, nếu không cánh tay ôm tôi như thiết vệ trấn cửa kia sẽ không chịu buông ra.
Không có nhân quyền.
Ngủ một chút lại tỉnh một chút, rất nhanh trời đã sáng.
Việc đầu tiên An Nhiên làm sau khi mở mắt ra, chính là đưa ánh mắt dời đến quan sát tôi trong lòng.
Vậy còn chưa đủ, còn muốn dùng ngón tay dài nắm lấy cái cằm nhọn, bày mặt tôi ra, để anh nhìn thật kỹ, giống như kiểm tra xem tôi ban đêm có thừa dịp anh ngủ say mà làm chuyện xấu gì không.
Vì sao có người vừa tỉnh dậy đã có ánh mắt lợi hại đến vậy?
Đôi mắt của lão đại giang hồ, quả nhiên đều sâu không lường được.
Biểu tình và nội tâm của tôi đều vô tội giống nhau, mặc cho anh tha hồ nhìn, thầm nghĩ không biết hôm nay có phải đi học không.
An Nhiên đột nhiên mở miệng, nói, “Hôm nay không đi học.”
Tôi có chút bất an, anh thực sự đoán được tâm tư của tôi.
An Nhiên lại cười, nói, “Cậu ghét nhất phải đọc sách, đoán được suy nghĩ nhỏ bé ấy của cậu, có gì là kì quái?”
Anh cuối cùng cũng buông cánh tay đã cầm tù tôi suốt một đêm qua ra, hạ một mệnh lệnh với tôi, “Rời giường, thay quần áo.”
Tôi hỏi, “Vì sao phải thay quần áo?”
Anh đứng bên giường, quay đầu nhìn tôi không rõ hàm nghĩa, khóe môi hơi nhếch lên, hỏi, “Không muốn thay?”
Thật sự là không thể nói lý lẽ.
Một vấn đề đơn giản, anh cũng tận lực dẫn tới tất cả phạm trù, trong uy hiếp còn ngầm mang cả sự chiếm hữu.
Thực khuất nhục.
Nhưng nụ cười của anh khiến tim tôi đập rất nhanh, tôi đành phải rời giường, thực sự đi thay quần áo.
Mặc quần áo do anh chỉ định, còn phải đi ra giả vờ như mình là người mẫu, đứng trước mặt anh, mặc cho anh ngắm nhìn.
Anh nhìn đến hài lòng rồi, mới gật đầu, buông hai chân bắt chéo xuống, đứng dậy từ ghế sô pha.
Thân thể cường tráng kề sát tôi trong chớp mắt, tôi nhịn không được khẽ run lên, như con mồi bị móng vuốt của dã thú chạm đến, lại biết không chạy được khỏi kẻ thù, lần này hẳn phải chết không còn nghi ngờ.
Nhưng dã thú lại rất ôn nhu, ôm lấy eo tôi từ phía sau, môi khẽ ma sát lên tai tôi, thanh âm thân mật, “Quân Duyệt, mang cậu đi chơi.”
Chơi?
Anh đùa tôi sao?
Tôi không biết anh lại giở trò đùa gì, bị anh mang ra ngoài, kết quả, thực sự là đi chơi.
Từ trong xe bước ra, xuất hiện trước mắt là khu vui chơi lớn nhất trong thành phố.
Náo nhiệt khiến người ta kinh ngạc, không phải ngày nghỉ nhưng cũng rất đông người. Tiếng trò chơi chạy máy cỡ lớn vận hành, hòa cùng tiếng âm nhạc vui tươi, tiếng cười ồn ào náo nhiệt đan xen vào nhau, chấn động đến nỗi đầu cũng sắp choáng váng.
Rất không thực tế, tôi đứng ngốc ra ở đó.
An Nhiên hỏi, “Cậu không thích?”
Tôi quay đầu lại, anh bình tĩnh nhìn tôi cùng anh sóng vai.
An Nhiên nói, “Đi đi. Tôi biết cậu thích.” Thản nhiên, rất chắc chắn.
Buộc lên cổ tay tôi một dây vé chơi trọn gói trong công viên, anh thả tay tôi ra, vỗ nhẹ một cái lên lưng tôi, khẽ đẩy, giống như võ lâm cao thủ âm thầm truyền nội lực. Tôi kìm lòng không đặng liền dịch một bước chân, hòa vào dòng người đi về phía trước.
Càng đi sâu vào trong, bốn phía càng ồn ào náo nhiệt, khắp nơi đều là người, đông đông đúc đúc. Tôi đứng lặng im trong đám người qua lại như con thoi một lúc lâu, đột nhiên chạy hướng về phía trò máy nhảy lầu (1) đang được nhiều người xếp hàng nhất.
Đây là hóng gió, nhà giam cũng có thời điểm hóng gió. Dùng khoảng thời gian này để xót xa, chẳng bằng tận hưởng lạc thú trước mắt.
Rất đông, người chờ mong được chơi trò máy nhảy lầu ngày càng nhiều, xếp thành một hàng dài như đuôi rồng. Tôi nhìn thấy nhiều người như vậy, đang muốn cau mày, đột nhiên phát hiện có một người mặc tây trang, người đàn ông ấy vừa nhìn liền biết không phải đến đây để chơi, đi đến phía trước đội ngũ, nói gì đó với người phụ trách trò chơi này.
Rất quen thuộc.
Tôi hoàn toàn biết sau đó sẽ thế nào.
Quả nhiên, lại có một người đi đến, nói với tôi, “Quân Duyệt thiếu gia, mời đi bên này.”
Nói rồi dẫn tôi đi. Người dáng điệu nghênh ngang đang đứng ở đầu hàng phải tránh ra một ví trí.
Có du khách kháng nghị, “Này, xếp hàng a! Có tuân thủ quy tắc không?”
Người đàn ông dẫn đường cho tôi quay đầu lại, nở một nụ cười nguy hiểm với người thanh niên dám dũng cảm ra mặt, “Đây là bạn của ông chủ khu vui chơi.”
Người thanh niên kia ngẩn ra một chút, vẫn cố gắng giành quyền lợi, “Bạn của ông chủ thì có thể không xếp hàng sao? Khách nhân mới là thượng đế. Chúng tôi là dùng tiền để vào chơi, khu vui chơi không có những khách nhân như chúng tôi thì sẽ phá sản, ông chủ của các người có biết tính toán không a?”
Thật đúng là một con nghé mới sinh không sợ cọp.
Tôi cảm thán, chỉ sợ người không hiểu chuyện này khó tránh khỏi đứt tay đứt chân.
Trái với dự đoán, người đàn ông cũng không động thủ, nhưng ánh mắt và nét mặt trong nháy mắt đều trở lên âm lãnh, đáp rõ ràng, “Ông chủ của chúng tôi rất biết tính toán. Khách nhân anh dùng tiền vào đây, tuân thủ trật tự xếp hàng để chơi, chúng tôi chiếm một vị trí của anh, để bồi thường, khu vui chơi sẽ tặng anh đồ uống miễn phí. Đương nhiên, anh cũng có thể không tiếp nhận, tôi lập tức gọi điện thoại, yêu cầu quầy bán vé lấy lại vé anh đã mua rồi hoàn lại cho anh toàn bộ tiền mặt.”
Không hổ là người của An Nhiên, bằng cách làm thỏa đáng này đã đủ để trấn trụ tràng diện.
Mọi người đều không lên tiếng, đúng lúc ấy, loa phát thanh trong phạm vi toàn khu vui chơi đều vang lên, giọng phụ nữ ngọt ngào êm ái, nội dung cũng rất được lòng người, nhẹ nhàng nói, “Các vị du khách tôn kính, bởi vì hôm nay có một vị nhân vật quan trọng đến thăm, có thể sẽ đặc biệt chiếu cố, gây chút trở ngại cho các vị chơi đùa. Khu vui chơi vì muốn biểu thị sự áy náy, đặc biệt mở các quầy bán đồ uống, cung cấp các loại đồ uống cho du khách, hoàn toàn miễn phí.”
Nói đến đây, toàn khu vui chơi đều sôi nổi ầm ĩ, khắp nơi đều là tiếng hoan hô khi chiếm được tiện nghi.
Ngay cả câu nói phía sau “Nếu có du khách nào cảm thấy không thể chấp nhận, mời tự tới quầy bán vé, khu vui chơi sẽ hoàn lại toàn bộ tiền vé.” cũng bị che mất!
Tôi đã lên máy nhảy lầu, vừa chờ đợi sự kích thích sẽ đến khi rơi xuống từ trên cao, vừa phân định tâm trạng, cảm thán thủ đoạn của An Nhiên so với anh hai còn cao hơn một bậc.
Ngày trước cũng là đi khu vui chơi không cần phải xếp hàng, kẻ mà anh hai an bài cho tôi nhìn như hung thần ác sát, người nào dám không sợ chết mà nói năng lỗ mãng.
Tuy không dám nói, nhưng có thể dùng ánh mắt phun đầy tức giận để thay thế.
Khi đó luôn có người nhìn tôi chòng chọc, thỉnh thoảng nhìn như vậy khiến tôi rất khó chịu, sau đó tôi cũng nhìn người ấy một cái. Tự nhiên liền có người đến giáo huấn đối phương một trận.
Về việc chen ngang, tôi cho rằng đó là cầu tắt hữu hiệu thuận tiện nhất, đơn giản nhất.
Kết quả so sánh, mới biết An Nhiên càng lợi hại hơn.
Không thể không phục.
Không còn ai trợn trừng mắt với tôi hoặc là nhìn chòng chọc sống lưng tôi nữa.
Tâm tình buông lỏng, tôi dần dần chơi đến vui vẻ.
Ngồi trên trò máy nhảy lầu không chịu xuống, chơi liên tiếp ba bốn lần. Khi ở chỗ cao nhìn thấy những người đang chơi trò Quá Sơn Xa (2) bị treo ngược rồi gào thét, tôi liền thích ngay.
Khi xuống rồi, có người vững vàng kéo tôi lại.
Quay đầu nhìn, thì ra là An Nhiên, anh hỏi tôi, “Uống nước không?”
Tôi đáp, “Không uống.”
Anh giữ chặt tôi, động tác rất nhẹ nhàng, đem một chai nước khoáng đã được mở nắp đặt bên miệng tôi, quở trách, “Lúc nào cũng như vậy, vừa chơi liền chơi đến điên luôn, cái gì cũng không thèm để ý.”
Xung quanh ồn ào như vậy, tôi lại nghe được lời của anh đến rõ ràng rành mạch.
Kỳ thực không cần nghe, đoán cũng đoán được.
Lời giống như vậy, anh đã nói biết bao nhiêu lần, sao có thể quên?
Cũng kéo tôi lại từ trong đám người giống như vậy, không cho tôi chạy đi, đưa nước đến, kề bên miệng tôi.
Ngay cả tia cưng chiều khó tin trên mặt kia cũng giống.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, nước đưa đến bên miệng dường như thật mặn, một lúc sau, tôi mới nói, “An Nhiên, anh không cần phải vậy.”
Tôi sợ.
Rất sợ.
Anh lại muốn thế nào nữa đây? Lại muốn làm gì An Nhiên trong quá khứ của tôi nữa đây?
An Nhiên nghiêng đầu hỏi tôi, “Không cần cái gì? Không cần uống nước? Cậu xem môi cậu đều đã khô hết rồi.”
Anh đưa tay chạm vào môi tôi.
Tôi đột nhiên lùi về phía sau trốn tránh.
Hành động này có thể bị xem như là coi thường quyền sở hữu của anh, cư nhiên lại không khiến anh tức giận.
An Nhiên nhìn tôi đánh giá, chỉ hỏi, “Còn muốn chơi nữa không?”
Tôi dùng sức lắc đầu.
An Nhiên nở nụ cười, lại đi đến ôm lấy tôi, hôn một chút lên trán tôi, nói, “Quân Duyệt, cậu xem, tôi rốt cuộc cũng không thể làm cho An Nhiên của cậu trở về.”
Nói như lẽ đương nhiên vậy, thật khiến cho tôi nói không nên lời.
Anh dường như thật sự không ở đây.
Anh giấu An Nhiên trong thân thể, xé nát tôi, tra tấn tôi đủ kiểu, hết lần này đến lần khác lấy ra ký ức giữa tôi và An Nhiên rồi chà đạp làm hư tổn nó, hiện tại cư nhiên còn nói với tôi những lời này.
Rời khỏi khu vui chơi, anh nói, “Đói không? Đi ăn cơm.”
Dẫn tôi đến một nhà hàng Nhật Bản xa hoa.
Dễ dàng nhận thấy, bất luận là khu vui chơi hay nhà hàng, địa điểm đều được tuyển chọn rất tỉ mỉ. Ra khỏi xe, đứng trước cửa chính đã có thể ngửi ra được có rất nhiều vệ sĩ đang mai phục.
Hẳn không phải là sợ tôi đào tẩu chứ, tôi chạy đi nơi nào được.
Chỉ có thể là do anh đắc tội với người khác quá nhiều.
Vào trong buồng riêng an tĩnh, ngồi lên tháp tháp mễ (3), anh đem thực đơn đưa cho tôi, “Tự mình chọn đi.”
Tôi nghiền ngẫm đánh giá anh.
Anh thần thái vẫn đều rất nhẹ nhàng, tựa hồ tâm tình thực sự không tồi, nói, “Muốn ăn gì cứ chọn. Nắm chắc cơ hội, tôi hiếm khi rộng lượng như vậy lắm.”
Những lời này lại là thật.
Dù sao duỗi đầu ra là một đao, rụt đầu về cũng là một đao.
Tôi căn bản không nhìn thực đơn, trực tiếp nói, “Hai phần hải đảm thứ thân (4) lớn.”
Ánh mắt anh sáng ngời hữu thần nhìn tôi, tinh quang bỗng nhiên hiện lên ở nơi sâu nhất, khiến tôi tưởng rằng anh sẽ phản đối, hoặc là trực tiếp giúp tôi chọn món khác.
Kết quả anh đem lời muốn nói nuốt trở về, chỉ hỏi, “Còn muốn gì khác không?”
Tôi lắc đầu, anh thực sự gọi người tới, chọn hai phần hải đảm thứ thân lớn.
Mặc kệ tâm tình thế nào, có thể ăn được thứ mà mình thích nhất, hơn nữa còn ăn không hạn chế, dù sao vẫn là một chuyện tốt.
Thức ăn được mang lên, tôi như trước kia chỉ dùng tương kiểu Nhật để chấm ăn, đem mỹ vị tươi ngon tiêu diệt hơn phân nửa.
Bụng đã căng tròn, trên đĩa vẫn còn bốn con hải đảm, không khỏi do dự.
Cũng không biết cái quy tắc chết tiệt nhất định phải ăn bằng hết đồ ăn có áp dụng khi ở bên ngoài không, có lẽ anh sẽ đợi thời khắc này để làm với tôi một chút chuyện tàn nhẫn.
Nếu là trước kia, tôi sẽ trực tiếp ngẩng đầu nói, “No quá, An Nhiên, tôi không ăn được nữa.”
An Nhiên sẽ nói, “Không ăn được nữa thì thôi.”
Tôi liền nói, “Không được, nhìn thứ gì ngon còn thừa lại, trong lòng tôi rất khó chịu. Lãng phí là việc rất đáng xấu hổ, An Nhiên, anh ăn giúp tôi đi.”
Mỗi lần như vậy, An Nhiên lại cười, nói với tôi, “Thật hiếm thấy, cậu cư nhiên cũng biết lãng phí là đáng xấu hổ?”
Sau đó anh sẽ cầm lấy đũa, một hơi ăn hết.
Tôi hỏi, “Ăn ngon chứ?”
An Nhiên nhàn nhạt cười khẽ, thường thường đều sẽ nói ba chữ, “Rất khó ăn.”
Hiện tại? Ai còn ôm cái hi vọng xa vời này.
Tôi ngẩng đầu, định nhìn sắc mặt của An đại công tử, hi vọng sắc mặt anh có thể nói cho tôi biết, không cần ăn hết toàn bộ thứ trước mặt.
Quá kỳ diệu, Hà Quân Duyệt, đã tự giác đi nhìn sắc mặt của người khác.
Không ngờ, vừa ngẩng đầu lên, liền chạm phải đôi mắt tối đen của anh.
Lại càng không ngờ chính là, anh nhìn thấy tôi ngẩng đầu lên liền khẽ cười bất đắc dĩ, hỏi, “Không ăn được nữa?”
Cầm lấy đũa, thuận tiện cầm chiếc đĩa bày ở trước mặt tôi qua, một hơi ăn sạch hải đảm còn thừa.
Tôi kinh ngạc trợn mắt nhìn anh, thiếu chút nữa nhịn không được mà phun ra một câu hỏi đã biết rõ đáp án như năm đó, “Ăn ngon chứ?”
Không hỏi, anh đã đáp.
Chậm rãi nhai kỹ, nuốt xuống, dường như để tiêu trừ cảm giác hải đảm còn lưu lại trong miệng, ngửa đầu uống trọn một chén rượu.
Sau đó, khóe miệng dật ra nét cười, nói, “Thật khó ăn.”
Tôi không đành lòng nhìn tiếp, rũ mắt xuống.
Nát rồi.
Tôi hiểu được, lại là một cái kỹ năng, chỉ là muốn tôi nát rồi lại nát, nát nữa, nát nữa.
Người này thực tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.
Này vẫn còn chưa đủ, khi rời khỏi nhà hàng, lại đem tôi ra bờ biển, lên một du thuyền mới tinh.
Thuyền chạy.
Thời tiết đẹp như vậy, trời xanh mây trắng, mặt biển như lớp lông thiên nga thật dày.
Anh săn sóc ôn nhu như thế.
Tôi lại tâm kinh đảm chiến như thế.
Tới giữa trời xanh biển xanh, An Nhiên thấp giọng nói với tôi, “Quân Duyệt, nằm xuống.”
Tôi trong lòng căng thẳng, lập tức lại như gặp cường địch.
Đúng, đây mới là anh.
Chỉ cần anh buông tha cho An Nhiên của tôi, không buông tha tôi, thì có làm sao?
Tôi phục tùng nằm xuống, nằm trên sàn du thuyền, để anh cởi bỏ áo ngoài của tôi, chờ đợi anh tuyên cáo quyền sở hữu của anh, hưởng thụ sự khuất nhục của tôi.
Anh tựa hồ còn chưa thấy đủ, muốn trên người tôi trần trụi rồi lật úp tôi xuống, tay cẩn thận chu đáo an ủi sống lưng tôi.
Chất lỏng mát mẻ ẩm ướt trong lòng bàn tay anh, mùi vị rất quen thuộc.
Bởi vì quá nóng, cho nên mới sinh ra điều không tưởng.
Rất lâu sau tôi mới xác định được, anh thực sự đang giúp tôi bôi kem chống nắng, dùng nhãn hiệu ngày xưa tôi thích nhất, cùng một sản phẩm.
Xoa lưng, nhẹ nhàng lật tôi lại, tiếp tục xoa trước ngực.
Anh nói, “Quân Duyệt, tim cậu đập rất nhanh.”
Tôi không cách nào tự nhiên như anh, hồi lâu sau mới nói hai chữ, “Vậy sao?”
Thật đáng buồn.
Công lực không đủ, ngay cả nói hai chữ đơn giản như vậy, thanh âm cũng bắt đầu vỡ vụn.
Trả lời nghẹn ngào như thế.
Anh hỏi, “Không thoải mái?”
Xoa nhẹ đến phần bụng, thấp giọng trách cứ, “Nói bao nhiêu lần rồi, không nên ăn quá nhanh loại thức ăn sống đó vào dạ dày, nhưng cậu vẫn không nghe lời.”
Tôi gắng sức hít sâu, dè dặt hỏi, “Tôi lại làm sai gì sao?”
Chẳng lẽ lỗi ném chậu trúc vào người cô giáo, đến hôm nay mới trừng phạt?
An Nhiên ngạc nhiên, ôn hòa hỏi tôi, “Vì sao lại nói như vậy?”
Đoán sai phương hướng rồi.
Tôi đành phải tìm nguyên nhân khác, hỏi, “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”
An Nhiên nở nụ cười, cúi thấp xuống, cắn vành tai tôi, “Quân Duyệt, vấn đề này, dám hỏi lần thứ hai, tôi sẽ khiến cậu đau đến hận không thể chết đi.”
Thanh âm khàn khàn gợi cảm ép xuống thật thấp, tiếu ý lạnh lùng, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Người nào lớn gan nghe xong, cũng sẽ như chim sợ cành cong không dám nhúc nhích.
Nhưng anh sau một câu uy hiếp, dường như lại biến hóa nhanh chóng, trở về là An Nhiên của tôi, tiếp tục ân cần ôn nhu giúp tôi xoa kem chống nắng, xoa xong rồi, còn hỏi, “Muốn bơi không?”
Tôi lắc đầu, anh hình như không nề hà, hỏi, “Vậy thì phơi nắng, được không?”
Được không?
Cư nhiên dùng loại câu hỏi này, giống như tôi thực sự một lần nữa có được quyền quyết định vậy.
Tôi không mắc mưu, nhắm mắt lại, giả vờ hưởng thụ ánh dương quang.
Khí trời thực sự rất đẹp, gió biển cũng rất thoải mái, du thuyền dừng ở giữa biển, khe khẽ đung đưa, như một chiếc nôi.
Có lẽ là tâm lực quá mệt mỏi, tôi mơ mơ màng màng buồn ngủ, theo thói quen mà đạp chân, có người bắt lấy chân tôi, đặt lên đầu gối, nhẹ nhàng xoa bóp.
Rất thoải mái.
Thoải mái đến nỗi giống như sa vào một cái hố cát.
Tôi rơi vào, bất tri bất giác chìm xuống, hình như trong mộng cũng phát ra những lời nói mớ khoan khoái, hình như còn tùy tiện đem chân cọ cọ lên ngực An đại công tử đùa đùa.
Tới khi tỉnh lại, lọt vào trong tầm mắt là bầu trời đầy sao.
An Nhiên dựa sát vào, xuất hiện ở phía trên tôi, che đi bầu trời đẹp mê người.
Anh hỏi, “Quân Duyệt, cậu có muốn làm không?”
Như thế.
Ngày tốt cảnh đẹp như thế, si nhân mộng ngữ.
Tôi biết đó là một cái bẫy, là hố cát.
Chính là, có người nào đã rơi vào hố cát được một nửa rồi mà còn có thể tự mình kéo ra khỏi hố cát ấy?
Ít nhất là tôi, không có bản lĩnh ấy.
An đại công tử cuối cùng cũng đạt được mục đích, Hà Quân Duyệt cuối cùng cũng mắc mưu, đem anh trở thành An Nhiên của trước kia, An Nhiên mà mình tâm ái.
Tôi nói, “An Nhiên, tôi muốn làm.”
Anh giống như đạt được thánh chỉ, dựa sát vào.
Tôi nói, “An Nhiên, đừng làm tôi đau.”
Anh lại cười, nói với tôi, “Sẽ không.” Hôn tôi, cực điểm thương tiếc.
Giữa biển cả trầm tĩnh, dưới ánh sao đầy trời, thật sự bắt đầu làm.
Anh hôn tôi, tách chân ra, nhẹ nhàng ngậm lấy khí quan, cực điểm cẩn thận.
Giống như trước kia.
Tôi hưởng thụ, khi gần đạt đến, đầu gối xua loạn.
Anh dừng lại, bắt lấy cổ chân tôi, chậm rãi tiến vào, nhẹ nhàng hỏi, “Quân Duyệt, có đau không?”
Tôi không ngừng lắc đầu, nhắm mắt lại, cảm giác anh tiến đến nơi xảo diệu nhất, giống như hiểu được tôi, liền ngừng lại.
Cảm giác thật sự rất tuyệt, là cảm giác mà tôi thích nhất.
Tần suất trừu động rất tốt, cũng là tần suất mà tôi thích nhất.
Anh không tiến vào nơi sâu nhất, quá sâu tôi sẽ cảm thấy khó chịu. Vì sao khó chịu? Có lẽ bởi vì khí quan của An Nhiên so với nơi nhỏ bé của tôi không thích hợp. Tôi không biết, cũng chưa từng thử qua với người khác, sao có thể so sánh?
Không cần so sánh, An Nhiên là tốt nhất, anh lúc nào cũng biết tôi muốn gì.
Biết tôi muốn anh ra vào tiếp xúc với nơi nào trong cơ thể tôi nhất, biết tôi muốn anh vào bao nhiêu thì lui trở ra.
An Nhiên, anh là một hồn phách khác của tôi.
Không ai hiểu tôi được như anh, cho dù là người đàn ông chiếm cứ thân thể của An Nhiên kia, cũng không thể biết.
Tôi biết An Nhiên của tôi đã trở về, như Đỗ Lệ Nương (5), tá thi hoàn hồn (6).
Là An Nhiên, chỉ có An Nhiên mà tôi yêu, mới không có một tia tạp chất.
Chuyện cũ bị kéo đến trước mặt, hết thảy đều tái diễn.
Tôi vẫn là kìm không được mà ra sớm hơn anh, nhất tiết như hồng, anh lập tức rút ra.
“An Nhiên!” Tôi khóc ôm lấy anh, không chịu để cho anh cứ như vậy mà lặng lẽ rời khỏi tôi, thanh âm cầu xin, “Đừng đi, An Nhiên! Làm đến cuối cùng, tôi không sợ đau, không bao giờ sợ nữa. Xin anh đừng đi, An Nhiên! Tôi rất yêu anh, rất nhớ anh. Lời anh nói, về sau tôi đều sẽ nghe từng chữ.”
Nhưng tôi không giữ được, giống như đang xem một bộ phim điện ảnh quen thuộc, cho dù không muốn bao nhiêu, màn ảnh phía trước vẫn không có một tia thay đổi. Anh rút ra khỏi thân thể tôi, hai tay ôn nhu ôm lấy tôi, chống cằm lên trán tôi, lặng yên không nói.
Ruột gan tôi vỡ nát, khóc cầu anh, “An Nhiên, anh đừng đi, hãy nghe tôi nói hết, tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh, tôi cái gì cũng sẽ sửa, van cầu anh đừng đi.”
Cánh tay ôm lấy tôi có run rẩy trong phiến khắc, nhưng còn chưa kịp xác định, run rẩy kia đã tiêu thất.
An Nhiên yêu thương hôn tôi, ở bên tai tôi nói khẽ, “Quá muộn rồi, Quân Duyệt.”
Anh nói, “Người muốn nghe những lời này, đã không còn nữa rồi.”
Tôi gào giọng khóc lớn.
Khóc đến tuyệt vọng.
Rất đau lòng, quá đau lòng.
Trái tim rốt cuộc từ chất liệu gì chế tạo ra, vì sao sau khi vỡ nát, vẫn còn có thể vỡ thêm nữa?
Con người vì sao có thể tàn nhẫn như thế?
Tôi không hiểu, tôi chỉ là đau lòng, đau đến không biết phải làm sao.
Nhưng An Nhiên, An Nhiên sẽ vì tôi mà đau lòng, đã không còn nữa rồi.
*Chú thích:
(1): máy nhảy lầu (khiêu lâu ky): là trò này đây:”>
(2) Quá Sơn Xa: chính là trò Roller coaster
(3): tháp tháp mễ: ai đi ăn nhà hàng Nhật rồi chắc biết cái này ^^ cái chỗ để ngồi đó
(4) hải đảm thứ thân: là món này
(5) Đỗ Lệ Nương:
Là nữ chủ nhân của “Mẫu Đơn đình” cũng là một trong những hình tượng thiếu nữ đáng yêu nhất trong hí khúc cổ điển. Vốn là một người thiếu nữ thông minh xinh đẹp, mang những đặc điểm phổ biến của tiểu thư quý tộc, dịu dàng, thùy mị, chững chạc. Sau vì theo đuổi ái tình, dám phản kháng, dám đấu tranh, thể hiện tinh thần chiến đấu của nam nữ thanh niên phá tan tư tưởng phong kiến ràng buộc. Đỗ Lệ Nương, là điển hình đặc sắc nhất trong văn sử học cổ đại Trung quốc. Nàng đối với tình yêu chấp nhất truy cầu và đối với lễ giáo triệt để phản đối, là tấm gương phụ nữ phản nghịch hàng đầu trong văn sử học cổ đại.
(6) tá thi hoàn hồn: ý gốc là nói cái gì chết đi lại nhờ hình thức nào đó mà được sống lại.