Long Ứng Tình vỗ ngực một cái lớn tiếng nói: "Sao lại không! Ta dám khẳng định, chỉ cần nói một chữ ‘Tĩnh’, hoàng huynh ta lập tức đi theo nàng! Ngươi không nhìn thấy sao, ba tháng trước chiến sự của chúng ta đã bình ổn nhanh như vậy, còn không phải bởi vì hoàng huynh ta đều nghe theo Tĩnh sao! Tĩnh muốn huynh ấy dẫn toàn bộ binh mã huynh ấy liền dẫn, Tĩnh muốn huynh ấy để Sa Y Hãn làm chủ soái huynh ấy làm theo, Tĩnh muốn huynh ấy nhẫn nhịn Sa Y Hãn huynh ấy luôn nhịn, Tĩnh bảo huynh ấy lui binh huynh ấy liền rút lui! Huynh ấy còn có vướng mắc gì mà không nghe theo Tĩnh chứ? Huynh ấy ước gì mọi chuyện đều nghe theo nàng!"
Mọi người nghe vậy nhìn nhau, thì ra ba tháng trước, Phượng Tĩnh Xu đêm khuya xông vào doanh trại Việt Sa quốc, chính là vì làm chuyện này à? Xem ra bọn họ vẫn coi thường sức quyến rũ của Tĩnh!
"Được rồi! Ngươi đã nói như thế, vậy chúng ta cũng nên xuất lực giúp hoàng huynh ngươi một chút! Có điều, Viêm Vũ Thụy thì sao?" Hoa Ngọc Dung mở quạt ra quạt quạt, thời tiết bên ngoài thật nóng, mới chốc lát đã mồ hôi đầm đìa rồi.
Long Ứng Tình đảo mắt, nói: "Nếu các ngươi có thể nhanh chóng để hoàng huynh ta ở chung một chỗ với Tĩnh, thì không phải chuyện của Viêm tướng quân cũng có thể sớm ngày được giải quyết sao!"
Mọi người nghe vậy, cũng đều tán đồng gật đầu. Lại không biết, vì quyết định này, thiếu chút nữa hại chết Viêm Vũ Thụy.
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Căn cứ thí nghiệm ruộng cát hoàng gia thành Nhiệt Đồ, nói trắng ra, chính là một vùng đất rộng, ở phía trên đang tiến hành trồng thử các loại thực vật. Trụ sở này, bản thân vốn không có nơi đặc biệt gì cao cấp, ngay cả chỗ nhân viên làm việc cũng chỉ tạm thời xây dựng mà thành, có thể ngăn cát chống bụi cũng đã rất tốt rồi.
Nhưng thật may, khi Phượng Tĩnh Xu đến, sau đó không lâu, Lộng Phong quốc cũng trợ giúp, vì vậy tình hình thiên tai ở Việt Sa quốc cũng được hóa giải. Hơn nữa, Phượng Tĩnh Xu đề xuất di chuyển khu vực dân chúng gặp nạn nặng, di chuyển đến Lộng Phong quốc, tương đương với việc đến "ở nhờ" Lộng Phong quốc, như vậy có thể hóa giải một chút tình trạng nhân khẩu thiếu nước.
Phần lớn quốc thổ Việt Sa quốc đều là sa mạc, dù là thành trấn, cũng rất khó có nơi có tài nguyên nước dư thừa, vì vậy mỗi thành trấn cũng tồn tại tình trạng thiếu nước, nhưng mức độ nặng nhẹ khác biệt.
Chuyện đầu tiên mà Phượng Tĩnh Xu làm khi tới Việt Sa quốc chính là sai Hắc Linh Lung đi dò xét sự phân bố tài nguyên nước khắp cả Việt Sa quốc, nàng tính toán đưa những nơi có nhiều nước phát triển thành địa khu trọng điểm, sau đó các khu vực thiếu nước xung quanh sẽ được phát triển xung quanh các khu vực trọng điểm này và co cụm như những ngôi sao xung quanh mặt trăng. Đây chỉ là cải tạo bước đầu tiên. Trong khi quy hoạch khu trọng điểm và phân bố các điểm xung quanh, nên trồng một số lượng lớn cây ở những nơi ban đầu, để những cây này có thể chống lại sự xâm lấn của gió và cát, giảm sa mạc hóa và thay đổi hoàn toàn khí hậu địa lý của Việt Sa quốc. Khi những thị trấn này được phát triển với quy mô đáng kể, những cây này cũng sẽ lớn dần lên, đến lúc đó, các khu trọng điểm sẽ được mở rộng ra khu vực xung quanh để tách những người tụ tập lại với nhau để tránh sự cạn kiệt tài nguyên nước ở các khu vực trọng điểm. Khu vực sa mạc không thể trồng được bất cứ loại lương thực có năng suất cao, như lúa mì, gạo và các loại ngũ cốc khác, Việt Sa quốc không có cách tự mình sản xuất, nhưng, khu vực sa mạc cũng thích hợp trồng các loại thực vật đặc biệt, tỷ như thực vật chịu nhiệt, cây ăn quả, cây nông nghiệp,….
Nói chung, đặc tính của thực vật là cố định, nếu như thực vật chỉ có thể sinh trưởng ở chỗ thoáng mát, thì không thể sống ở nơi khô nóng, ngược lại cũng thế. Vì vậy, theo đạo lý vật hiếm có mới là quý, Việt Sa quốc cũng có thể sản xuất thực vật mới lạ đối với dân chúng các quốc gia khác, dùng để làm buôn bán thu vào một phần lợi nhuận.
Cẩn thận mà nghiên cứu, thực vật có thể sinh sống ở sa mạc vẫn còn vô cùng nhiều. Tỷ như thung dung, đại tê giác(stapelia gigantea – hoa sao biển thối), lô hội, bách tuế lan, lục chi linh (cây ngọc trai xanh), kim hổ (một loại xương rồng), táo đỏ (táo Tân Cương), hoa thạch lan (cây đá sống), caragana (thực vật có hoa trong họ Đậu), tiên nhân chưởng, hoa hồng sa mạc,… đều có thể sinh trưởng trong sa mạc, là thực vật đặc hữu của sa mạc; die,n; mà giống cây, chủ yếu nhất là cây hồ dương, còn có không ít loại cây thích hợp trồng ở sa mạc; về phần cây ăn quả, cũng không ít loại, tỷ như chà là, mơ, nho, dưa lưới, dưa hấu, thạch lựu, vả tây…, đều là những loại trái cây trong cực phẩm, những quả này sinh trưởng ở sa mạc, được ánh mặt trời chiếu rọi nhiều hơn những quốc gia khác, cho nên chứa nhiều chất dinh dưỡng, hơn nữa sống trong sa mạc với tình trạng cực thiếu nước, cây cho ra quả cũng chứa cực nhiều nước, cắn một miếng, vừa ngọt vừa mát, đến lúc đó nhất định sẽ được những người trên đại lục yêu thích; cuối cùng còn có cây nông nghiệp, đặc biệt là cây bông. Bông là một trong những cây trồng quan trọng nhất trong thế kỷ 21, có bông, là có thể chế tạo ra hàng vải bông, đến lúc đó, mọi người lại có thể sản xuất ra nhiều loại mới có thể lựa chọn! Cây bông có sản lượng lớn, tiền vốn sản xuất thấp, rất thích hợp cho dân chúng Việt Sa quốc trồng trọt, chỉ cần quản lý thích hợp, sau này mọi người có thể được sống một cuộc sống tốt! Trừ bông ra, các loại rau đặc hữu của sa mạc cũng sẽ trở thành món hấp dẫn người bên ngoài, các loại gia vị như thìa là, Phượng Tĩnh Xu có thể đoán được, sau khi tất cả những thứ này xuất hiện, tình hình của Việt Sa quốc sẽ được cải thiện với tốc độ nhanh chóng.
Theo kế hoạch như thế, sau khi Phượng Tĩnh Xu tới Việt Sa quốc, nàng bắt đầu tiến hành mọi việc đã kế hoạch. Đáng ăn mừng chính là, dưới căn cứ này có tầng nước ngầm, vì vậy vấn đề tưới tiêu thực vật được giải quyết, tiếp theo, nàng đã chọn một vật liệu đặc biệt trong Thấm Xu Văn —— gạch rơm để xây dựng nhà kính đầu tiên trên đại lục Sở Ảnh, đồng thời tiến hành làm mẫu trồng trọt. (tác giả tìm ở Baidu)
Trong quá trình trồng trọt, nàng và một đám nhân viên Việt Sa quốc tham dự thí nghiệm —— từ đại thần nông nghiệp đến thường dân, cùng nhau ngày đêm không ngừng nghiên cứu gieo giống như thế nào, chăm sóc như thế nào, cách tưới tiêu như thế nào, hơn nữa còn không giữ lại mà cặn kẽ, hướng dẫn, giải thích và làm mẫu cho mọi người các đặc tính, ưu khuyết điểm, phương pháp trồng trọt về thực vật sa mạc, còn có các phương thức tưới tiêu như phun mưa, thêm dạy thực hành, từ dò xét nguồn nước đến áp dụng tưới như thế nào từng chi tiết nói cho người Việt Sa quốc.
Ba tháng sau, những hạt mầm và cây con nhỏ dưới sự chăm sóc ngày đêm của mọi người, cuối cùng cũng xuất hiện những chồi non xanh mơn mởn trong ánh mặt trời sáng lạn.
Trong phút chốc, mọi người khổ cực ở trong căn cứ nhỏ bé này hơn ba tháng, cũng phát ra tiếng hoan hô to lớn, mọi người vui mừng nảy lên, không có phân biệt giới tính, cấp bậc cao thấp với nhau, đều cười lớn ôm lấy nhau. Nước mắt hạnh phúc, vung khắp vùng đất đai của căn cứ.
Tin tức thí nghiệm thành công rất nhanh đã lan truyền đến hoàng cung, truyền khắp thành Nhiệt Đồ. Lúc này đây, đất đai Việt Sa quốc đã bị sức nóng khốc liệt hành hạ đến còn thoi thóp một hơi, rốt cuộc bùng lên niềm vui sướng. Từ đó, đời đời thế thế Việt Sa quốc, vĩnh viễn lưu truyền tên của một người —— một nữ nhân cứu vớt Việt Sa quốc, cứu vớt vùng đất hoang vu cằn cỗi —— Phượng Tĩnh Xu.
Biết được thí nghiệm hạt giống nảy mầm, Long Doanh nắm chặt tay Quân Phi Oánh, đi theo phía sau một đoàn văn võ bá quan nghe hỏi mà đến, ùn ùn kéo tới.
Dưới sự hỗ trợ của nhân viên căn cứ, lấy Long Doanh đi đầu, tất cả mọi người chịu đựng sự kích động mãnh liệt, cẩn thận từng li từng tí đi qua từng mảnh đất. Mỗi khi đi qua một nơi, trên mặt của mỗi người đều hiện lên vẻ mặt thần thánh và kính ngưỡng —— vì dưới chân bọn họ là hi vọng mà bọn hắn đã chờ đợi trăm ngàn năm, hi vọng cứu lấy sự sống của bọn họ.
Phượng Tĩnh Xu đứng trước cánh đồng nơi chồi xanh đang mọc, trên mặt nở nụ cười sáng lạn, bên cạnh nàng, là Long Ứng Thiên cười mà rớm nước mắt.
"Phượng Trạch công chúa, Thiên nhi. . . . . ." Long Doanh buông tay Quân Phi Oánh ta, tiến lên trước, cặp mắt lóe ra tia sáng nhìn chằm chằm hai người như muốn nói lại thôi.
"Phụ hoàng!" Long Ứng Thiên tiến lên một bước, nắm tay Long Doanh thật chặt.
"Thiên nhi. . . . . ." Giọng nói Long Doanh run rẩy, nhìn chằm chằm nhi tử của mình.
Phượng Tĩnh Xu thấy hai người kích động như thế, tránh người ra, nói với Long Doanh: "Hoàng thượng, Tĩnh Xu không phụ ủy thác!"
Ánh mắt Long Doanh lập tức chuyển sang hướng thửa ruộng, khi ánh mắt hắn thấy được một màu xanh non mơn mởn, bàn tay nắm lấy tay Long Ứng Thiên không khỏi càng thêm chặt.
Long Ứng Thiên đỡ lấy Long Doanh hai chân run run đi tới phía trước một ngọn chồi xanh, cùng Long Doanh chậm rãi quỳ hai đầu gối chạm đất, cúi người xuống, đưa khuôn mặt lại gần, nhìn chằm chằm chồi xanh đó.
Thật lâu sau, một tiếng khóc nhịn không được mà phát ra.
"Ông trời ơi. . . . . . Người vẫn không vứt bỏ con dân của Người!" Hai tay Long Doanh cắm vào trong đất cát, rốt cuộc gào khóc lên. "Các vị tổ tiên, các vị tiên hoàng! Các người nhìn thấy không! Trên đất Việt Sa quốc, rốt cuộc cũng có hi vọng rồi. . . . . . truyền nhân Việt Sa quốc đời thứ 142 thay mặt dân chúng, Long Doanh, rốt cuộc cũng không phụ sự phó thác của tổ tiên tiên hoàng, để đất đai Việt Sa quốc chúng ta nảy sinh mầm hi vọng rồi. . . . . . ! ! !"
"Trời phù hộ Việt Sa! Trời phù hộ Việt Sa!" Tất cả người Việt Sa quốc đều rơi lệ, gào khóc, quỳ trên mặt đất, kích động kêu lên.
Nhìn qua đám người quỳ trên mặt đất, Phượng Tĩnh Xu thấy được các nam nhân đứng nơi xa xa.
Giờ phút này, trên mặt bọn họ đều mang theo sự kích động và kiêu ngạo, thâm tình nhìn nàng, khó có thể biểu đạt vui sướng và tình yêu của bọn họ.
Nụ cười trên gương mặt Phượng Tĩnh Xu càng thêm rực rỡ, có điều, ánh mắt của nàng lướt qua đám người, ý cười trong mắt dần tan đi.
Tại sao lại không thấy. . . . . . Viêm Vũ Thụy?