Khi văn thư nghị hòa được đưa đến thành Á Lý, Phượng Tĩnh Xu đã để Phượng Vu Dực mang theo một phần binh mã chạy về thành Sở Ương trước, đoàn tụ với nương của nàng, rồi sau đó kín đáo dặn dò Tử Mộng Cơ một số chuyện sau đó nàng ấy và Tâm Mộng Hồ mang theo quân đội trở về Hí Triều quốc.
Quân đội có hơn ba mươi vạn người, chưa tới nửa tháng, chỉ còn lại có mười vạn, trực tiếp trấn thủ ở cửa khẩu Tây Bắc, bên ngoài thành Tân La mất mà được lại.
Cũng không sợ Việt Sa quốc đưa kế lừa binh, Phượng Tĩnh Xu càng dửng dưng mà đuổi Hùng Thao đi, nói ra cho oai là "Hộ tống quân đội Hí Triều quốc trở về nước" Dieenndkdan/leeequhydonnn, trên thực tế, trừ mấy nam nhân đi theo bên người nàng thấy được nụ cười giảo hoạt mờ ám của nàng ra, ai cũng không phát hiện có chuyện gì không đúng.
Trước khi đi, Phượng Tĩnh Xu đã đặc biệt kéo Hùng Thao qua một bên, vừa thì thầm vừa dặn dò, đơn giản là dạy dỗ vị tướng quân chỉ biết cầm kiếm đánh giặc tán gái như thế nào.
Đợi đến lúc Tử Mộng Cơ chỉ huy đội ngũ rời đi, Phượng Duy Tĩnh đứng ở bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, một tay vòng qua hông của nàng hỏi: "Vừa rồi nàng đã nói gì với Hùng tướng quân vậy?"
Phượng Tĩnh Xu cười hắc hắc, nói: "Cũng không có gì, chỉ là đang dạy hắn theo đuổi con gái như thế nào mà thôi!"
Phượng Duy Tĩnh chau mày, "Theo đuổi? Nàng nói là theo đuổi sao? Theo đuổi ai vậy?"
Lời này vừa nói ra, Phượng Tĩnh Xu càng cười cong mắt, "Chàng nói xem, còn ai vào đây chứ?"
Phượng Duy Tĩnh cười khẽ, "Nàng đúng là không thể yên tĩnh được. . . . . . có điều, nếu là Hùng tướng quân, ngược lại cũng không tồi. . . . . ." Hắn đồng ý tựa như gật đầu, "Tuy hắn thoạt nhìn rất cứng đầu nghiêm túc, thế nhưng cũng sẽ là một rất nam nhân yêu thê tử."
"Hả?" Đến lượt Phượng Tĩnh Xu nhíu mày, "Ý này là sao?"
"Ha ha. . . . . ." Không cần Phượng Duy Tĩnh trả lời, Kim Bích Đạc ở sau lưng đã tiếp lời, "Nam nhi chính trực, một khi động chân tình, đó chính là thật lòng thật ý, làm bạn cả đời." Nói xong, nhìn hắn người nào đó vẫn im lặng không nói trong đám người, "Không phải Ảnh hộ vệ cũng như thế sao?"
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đều chuyển sang nhìn Tĩnh Ảnh, chỉ thấy Tĩnh Ảnh vẫn đứng bình tĩnh, vẻ mặt không chút thay đổi, đôi mắt không thấy gợn sóng, hình như không bị bất kỳ ảnh hưởng gì. Chỉ có Phượng Tĩnh Xu thấy được, trên vành tai mơ hồ có vệt đỏ hồng.
"Chậc! Dựa theo lời này, tên bàn tính như huynh, chẳng phải là động vật máu lạnh sao?" Phượng Tĩnh Xu cũng không muốn để Kim Bích Đạc tốt hơn, vì vậy chế nhạo hắn, "Huynh nhìn xem, cả ngày lẫn đêm đều nghĩ làm sao để kiếm tiền, cả người kim quang lấp lánh, ngay cả trang sức cũng tinh xảo bắt mắt, huynh nói đi, trong máu của huynh có phải cũng chảy ra vàng không?"
"Có phải thế không!" Kim Bích Đạc gật gù đắc ý cố làm ra vẻ mê hoặc nói.
Phượng Tĩnh Xu trừng mắt, "Phải thì phải, không phải thì không phải, sao lại ‘ có phải thế không ’?"
Kim Bích Đạc cười hì hì nói: "Ngày trước, trong máu của ta quả thật chỉ chảy máu vàng, nhưng kể từ lúc ta gặp được Tiểu Kim Khố, trái tim của ta, đã bị Tiểu Kim Khố vừa đáng yêu vừa đáng ghét chiếm đoạt, hiện tại cả người của ta, từ ngoài vào trong đều là kim quang lấp lánh, tất nhiên máu vàng là quan trọng, nhưng trái tim của Kim Khố còn quan trọng hơn gấp trăm ngàn lần, toàn thân lẫn trái tim của ta, cũng đều bị ‘trái tim’ này quản rồi!"
Nói xong, Kim Bích Đạc cố ý đá lông nheo với Phượng Tĩnh Xu.
Mọi người vừa nghe thấy lời của hắn, tất cả đều ồn ào cười lên, Phượng Tĩnh Xu cũng dở khóc dở cười, liên tục lắc đầu, cảm thán đã nhìn lầm người! Ai biết cái tên thương nhân hám lợi này lại nói ra những lời buồn nôn như vậy!
"Tĩnh, giờ chúng ta phải làm gì?" Long Ứng Tình tiến lên trước hỏi. Hiện tại, bọn họ không theo Phượng Vu Dực trở về thành Sở Ương, cũng chưa lập tức lên đường tới thành Nhiệt Đồ, Phượng Tĩnh Xu nhìn lại khiến Long Ứng Tình không hiểu, bọn họ ở lại đây làm gì? Chẳng lẽ bọn họ còn có chuyện gì chưa làm xong sao?
Nụ cười bên môi Phượng Tĩnh Xu không giảm, đôi môi nhẹ nhàng phun ra một chữ ——"Đợi."
"Đợi? Đợi cái gì?" Long Ứng Tình ngu ngơ hỏi.
"Tình, đều nói lúc người ta yêu thì chỉ số IQ bằng không, ta vốn tưởng rằng sai rồi, nhưng hôm nay thấy bộ dạng ‘ ngây thơ đáng yêu ’ này de huynh, ta thật sự tin đó!" Nụ cười trên gương mặt Phượng Tĩnh Xu càng lớn, "Dáng vẻ bây giờ của huynh còn đâu hình tượng của một giáo chủ chứ? Đơn giản chính là tiểu thiếu niên ngây thơ trong sáng!"
Long Ứng Tình nghe không hiểu Phượng Tĩnh Xu nói " chỉ số IQ " là cái gì, nhưng nhìn thấy ngón tay ngọc củ nàng chọc nhẹ trán của mình, dù ngốc thế nào cũng biết ý của nàng là gì, vì vậy mặt đỏ lên hầm hừ nói: "Nàng chỉ biết ức hiếp ta!"
Phượng Tĩnh Xu thấy dáng vẻ tức giận của hắn, không khỏi bật cười.
"Hai nước nghị hòa, không có văn thư chính thức sao có thể thế mà xong?" Phượng Duy Tĩnh ở bên cạnh Phượng Tĩnh Xu lên tiếng giải đáp giúp Long Ứng Tình: " Chúng ta ở lại đây, một là vì đợi thư nghi hòa của hoàng thượng, hai là, trải qua trận đánh lần này, cũng cần khôi phục, chúng ta ở lại đây, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể giúp được cái gì cũng không chừng."
"Thì ra là như vậy!" Long Ứng Tình như chợt hiểu ra, thấy Phượng Tĩnh Xu lại không nhịn được bắt đầu cười trộm.
Mặc dù chỉ có Phượng Tĩnh Xu cùng đám người Phượng Duy Tĩnh ở lại, nhìn như có vẻ ít người ít lực, nhưng sức lực của bất kỳ người nào lại sâu không lường được.
Khi dân chúng thành Tân La biết được Phượng Trạch công chúa trong truyền thuyết, lần này đã tiên phong xuất trận, chỉ dùng lực lượng của một người đã đoạt lại thành Tân La, khiến cho quân đội Việt Sa quốc lui binh, hiện Phượng Trạch công chúa đang ở lại thành Tân La, dân chúng kích động vui mừng khôn xiết, nhiệt tình hăng hái chưa từng có.
Đám người Phượng Tĩnh Xu tạm thời đặt chân ở phủ thành chủ thành Tân La, nguyên thành chủ thành Tân La lúc đối kháng với quân đội Việt Sa quốc đã hy sinh, vì vậy Phượng Tĩnh Xu tạm thời bổ nhiệm phó thành chủ thay mặt đảm nhiệm chức thành chủ thành Tân La, hơn nữa trong công cuộc xây dựng lại thành Tân La sau khi chiến tranh, còn chỉ điểm vài chỗ cho thích hợp, như phương án xây dựng tường thành, bố trí thủ vệ, phương pháp khôi phục kinh tế sau chiến tranh, sắp xếp cho thân nhân của các tướng sĩ đã hy sinh,… đều do Phượng Tĩnh Xu chỉ đạo. Sau lần này, thành Tân La chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủn đã lấy tốc độ khiến người khác phải kinh ngạc, dần dần khôi phục phát triển.
Phượng Tĩnh Xu dự tính, mặc dù thời gian cần phải hoàn toàn khôi phục lại trạng thái như trước kia khoảng ba, bốn năm, nhưng chưa tới tám năm, thành này nhất định sẽ là tòa thành thương nghiệp lớn ở Lộng Phong quốc. Thành ở ngay biên giới Lộng Phong quốc và Việt sa quốc, vị trí địa lý ưu việt, hiện giờ Tuyệt Tích sâm lâm đã được thông suốt, nếu như hai nước chính thức nghị hòa, còn áp dụng quốc sách trao đổi buôn bán, như vậy nơi này nhất định sẽ phát triển!
Nghĩ như vậy, dựa vào nguyên tắc có tiền mà không kiếm là người ngốc, Phượng Tĩnh Xu lại báo cho bốn người Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt hiện đang trấn thủ ở đất phong, họ sai phái người tài ba trong Tĩnh trang thành lập cứ điểm buôn bán, đã vượt lên trước một bước chiếm cứ vị trí có lợi. Cứ như vậy, trừ việc sau này có lợi nhuận, các cửa hàng mọi ngành nghề đều nằm trong tay Tĩnh trang, cũng có thể khuyến khích nền kinh tế trong nước, một công đôi việc.
Sau khi truyền tin tức cho Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt, không bao lâu sau, tất cả sản nghiệp ngoài sáng trong tối của Tĩnh trang đều rất có hiệu suất đã phái người tới. Điều khiến Phượng Tĩnh Xu ngoài ý muốn là, Xảo Tượng lâu và Quân Cơ xử lại thuận tiện đưa tin tức đến cho nàng —— có người bí mật ủy thác Xảo Tượng lâu giả mạo binh phù và có người ủy thác Quân Cơ xử tùy thời chuẩn bị tiến hành ám sát hoàng tộc!
Mà sau khi Hoa Gian từ và Quân Cơ xử dùng toàn lực dò xét, rốt cuộc đã tra được hai người to gan lớn mật này —— vị tể Tướng cao cao tại thượng của Lộng Phong quốc, Vu Lam!
Phượng Tĩnh Xu nhìn tình báo trong tay, lạnh lùng cười một tiếng.
Ngươi được đấy Vu Lam! Ta còn chưa tìm ngươi thanh toán chuyện thành chủ Đoạn Hoành Văn thành Bạch Vũ, ngươi đã không kịp đợi chui vào dưới đao của ta rồi!
Thừa dịp phụ thân ta xuất binh, lại vì chèn ép thành chủ Diệp Diễn Nhữ thành Bạch Vũ thành, phái một tên tham lam đến nằm vùng ở đất phong của ta, vừa tuỳ tiện chiếm đoạt tiền tài của thành Bạch Vũ, đến lúc xảy ra chuyện chạy ngay cả bóng dáng cũng không còn, vứt bỏ tính mạng của dân chúng không để ý. Người như vậy, đúng là cùng loại với chủ tử của hắn!
Hừ! Lúc ấy, nàng không có thời gian, nhưng bây giờ thảnh thơi, tất nhiên có thể từng bước từng bước dọn sạch!
Nghĩ như thế, Phượng Tĩnh Xu để Hoa Gian từ truy xét các quan viên đã bỏ chạy lúc thành Bạch Vũ xảy ra chuyện, đặc biệt truy xét tung tích của Đoạn Hoành Văn; mặt khác, toàn lực dò xét tất cả động tĩnh của Vu Lam, đặc biệt là đã từng tiếp xúc với ai, có nơi nào kì lạ không; tiếp đó, Phượng Tĩnh Xu ra lệnh Xảo Tượng lâu nhận đơn hàng này, bình tĩnh, khiến Vu Lam cho rằng hành động của mình thần không biết quỷ không hay, khiến hắn lơ là khinh suất; cuối cùng, Phượng Tĩnh Xu giao phó Quân Cơ xử, án binh bất động, tất cả đều theo lời của Vu Lam, Phượng Tĩnh Xu đoán chừng sắp đến lúc hắn muốn động thủ, vì vậy bất luận Vu Lam yêu cầu bọn họ tru diệt người nào, nhất định phải ‘tru diệt’ mục tiêu đó cho hắn nhìn, khiến hắn cho rằng cục diện đang được tiến hành.
Hừ! Chỉ cần có Phượng Tĩnh Xu nàng ở đây, Vu Lam cũng đừng mơ tưởng được gì hết! Âm mưu mưu triều soán vị, từ lúc mới bắt đầu, đã hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Phượng Tĩnh Xu, cũng xui xẻo cho Vu Lam, tìm ai không tìm, cố tình tìm tới hai sản nghiệp của Phượng Tĩnh Xu!
Nhìn mật thư trên tay, Phượng Tĩnh Xu đột nhiên nghĩ đến ngày đó tới tìm Long Doanh, Hồng Linh Lung đã mang tin tức cho nàng, rồi dặn dò người của Hoa Gian từ, nói: "Phân một nhóm người ra ngoài, đi điều tra thử quý phi Quân Phi Oánh của Việt Sa quốc có cái gì lạ thường."
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của Long Ứng Tình: "Cái gì lạ thường? Vị Quân Phi Oánh đó sao vậy? Có vấn đề gì không?"
Một bóng dáng xanh biếc lắc mình đi vào, ngay sau đó, lại có bảy bóng dáng tiến vào sau.
Phượng Tĩnh Xu vung tay, sau khi tất cả thủ hạ lui xuống, nhìn đám người nói: "Các huynh trở về nhanh như vậy sao?" Tiếp đó, nàng nhìn Diêu Nịnh Hàm cũng theo sau đi vào, hỏi: "Nịnh Hàm, chuyện trong quân doanh chuyện đều đã được sắp xếp xong rồi?"
Diêu Nịnh Hàm gật đầu, nụ cười trong mắt, không biết là bởi vì công việc sắp xếp quân doanh rất thuận lợi hay là bởi vì người đó mới vừa kêu tên của mình.