Tĩnh Nữ Truyền

Quyển 6 - Chương 1




Không biết nàng đã tốn hết bao nhiêu tâm mới có thể tỏ ra vẻ mừng rỡ như điên, lừa gạt lòng nghi ngờ của Long Doanh. Khi nàng biết đối tượng mà nhi tử sắp thành thân, nếu để lộ ra sự khác thường, vốn không phải là biểu hiện mà một người mẫu thân cần có. Dieenndkdan/leeequhydonnn Nhưng không biết là Quân Phi Oánh diễn quá tốt hay Long Doanh thật sự vì quá thích cho nên mới mù quáng, sự khác thường này rất nhanh đã bị che giấu.

"Người đâu! Đến chỗ nào rồi?!" Ngồi trong xe ngựa, Quân Phi Oánh không nhịn được quát hỏi.

"Khởi bẩm nương nương, đã đến thành Bố Hãn." Tỳ nữ bên ngoài xe ngựa lập tức nghiêng người vén màn xe lên, nhẹ giọng trả lời, "Tới tối là có thể đến Sở Bố tự rồi."

"Lâu như vậy sao?!" Nàng cất cao giọng, "Truyền lệnh của bản cung, toàn lực tăng tốc, nhất định phải tới nơi trước trời tối cho bản cung!"

"Chuyện này...... nương nương, tốc độ này đã nhanh nhất rồi...... A!" Giọng điệu nhẹ nhàng của tỳ nữ đột nhiên biến thành tiếng kêu đau, ngay sau đó một bình rượu màu vàng kim bị nện ra ngoài xe.

"Tiện tỳ đáng chết tiện tỳ, ngươi không nghe thấy bản cung nói gì sao?! Ai dám cho ngươi mày lá gan để mạnh miệng! Lăn xuống đi, phạt nặng ba mươi trượng!" Trong xe ngựa truyền ra giọng nói bén nhọn khiến bọn hạ nhân đi cùng khiếp đảm, tỳ nữ bị bình rượu nện vào đầu chảy đầy máu tươi lại không dám cầu xin tha thứ, cắn răng lui ra, nhảy xuống xe ngựa tập tễnh đi tới cuối đội ngũ, một lát sau, từng tiếng kêu đau khổ vang lên, mà tốc độ xe ngựa lại càng nhanh hơn, quẳng tỳ nữ có số mạng đau khổ ra sau đầu.

Bên trong xe ngựa, gương mặt Quân Phi Oánh vốn xinh đẹp lúc này lại khẩn trương mà tái nhợt, đôi tay ngọc trắng nõn xoắn chặt vào nhau, trong đầu không ngừng hiện lên từng câu lại từng câu khiến nàng sợ hãi không thôi.

"...... Vật này lại là món đồ mang điềm xấu......"

"...... cái tên Sa Y Hãn đáng bị thiên đao vạn quả......"

" Vật này sẽ mang đến cho người vận rủi, là một khối ngọc trụy mang nguyền rủa vô cùng ác độc!......"

"...... trẫm nhất định phải giết cả cửu tộc của hắn!"

"...... chỉ cần vượt qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, sẽ gặp khiến người ta mang vận rủi quấn thân, ác linh vây công, không được yên bình, dinendian.lơqid]on vận thế có khá hơn nữa cũng sẽ bị liên lụy biến thành đại hung, lâu thì một năm, ngắn thì ba tháng, sẽ chết vô cùng thê thảm!......"

"Bỗng nhiên biến thành phạm nhân tù lao, cả nhà tẫn táng, thê thảm không thể tả!......"

"Là thiên kim Vu Phó Oánh của tể tướng Vu Lam ở Lộng Phong quốc!"

Những lời này không biết đã lặp lại bao nhiêu lần, giống như là ma chú ám vào đầu của nàng, khiến lòng nàng nảy sinh lo sợ.

Từ khi Sa Y Hãn ngã ngựa, có phải tất cả đều theo vận rủi mà phát triển? Đầu tiên là thân tín của nàng, sau là nhi tử của nàng, hiện tại......

Không! Sẽ không!

Quân Phi Oánh cuồng loạn cắn môi mãnh liệt lắc đầu, không muốn tin tưởng ý nghĩ đó trong đầu.

Qua nhiều năm mưu cầu lâu như vậy, nhất định sẽ không trôi theo dòng nước chảy vào lúc này!

Bây giờ, nàng chỉ có thể một mặt gửi hy vọng vào Yến Vô Nhai, hi vọng hắn có thể giúp nàng tìm được vị cao tăng kia, xin hắn làm pháp hóa giải vận rủi mà mảnh ngọc trụy đáng chết đó mang tới; mặt khác là nơi “hắn” ở phương xa......

Nghĩ đến người đó, ánh mắt Quân Phi Oánh cũng trở nên dịu dàng say đắm. Trên thế giới này chỉ có "hắn" đáng giá để nàng dựa vào! Nếu không, sau khi nàng biết đối tượng mà nhi tử sẽ thành thân, trước tiên muốn kiếm cớ đi tìm "hắn"! Vì cầu phúc cho nhi tử? Hừ! Đúng là nàng vì cầu phúc cho nhi tử, nhưng không phải cầu nguyện hắn tân hôn hạnh phúc! Nàng nói với Long Doanh muốn tới thành Nhiệt Đồ cầu phúc ở Sở Bố tự xa xôi này, chỉ là bởi vì Sở Bố tự là nơi gần chỗ của "hắn" nhất!

Nhớ lại "hắn", trong lòng của nàng vừa ngọt ngào lại khổ sở, đã nhiều năm như vậy, thật may là còn có "hắn" vẫn đang ủng hộ nàng, nếu không, nàng đã sớm chịu không nổi nữa rồi......

Từ nhỏ, bọn họ vốn là tiểu thanh mai trúc mã, tình chàng ý thiếp, không phải là khanh không lấy, không phải khanh không cưới.

Nhưng, thân là thiên kim đại phú, sao nàng có thể được phép gả cho một người ở gia tộc phú thương như hắn?

Vì vậy, dưới sự ngăn cản của hai nhà, bọn họ bị buộc nam cưới thê nữ gả phu, từ đó gặp lại chân trời là người đi đường.

Nàng bị đưa vào trong thâm cung, lại không có ngày nổi danh, hoàng đế chuyên sủng phượng hậu, chưa bao giờ cưng chiều phi tần trong hậu cung. Da.nlze.qu;ydo/nn Nàng chỉ có thể vừa âm thầm may mắn, vừa mang theo hi vọng nhỏ bé, ngóng nhìn có thể có một ngày được thả ra khỏi nơi nhà tù hoàng cung này, trở lại bên cạnh hắn.

Nhưng, chờ đợi vô tận lại đổi lấy bóng đen tăm tối!

Gia tộc không thể thông qua nàng lấy được lợi ích, lại một lần nữa bán đứng nàng! Ngay lúc cuộc tuyển chọn cho việc hòa thân ở Việt Sa quốc, gia tộc đẩy nàng đến trước, để nàng được phong làm Chiêu Hòa quận chúa xuất giá nơi tha hương, để ép lấy một chút ích lợi cuối cùng!

Nàng hận gia tộc vô tình, càng hận vận mạng trêu cợt!

Hắn vì đến gần nàng, sau khi hai người bị chia rẽ, đã quyết liệt với gia tộc, một thân một mình xông vào triều đình, giữa nơi tăm tối đấu tranh mưu tính đã thấm nhuộm tâm hồn trái tim của thiếu niên. Khi hắn rốt cuộc có cơ hội, cách nàng càng ngày càng gần, rồi lại bị biến cố đột nhiên xảy ra mà đẩy nhau xa hơn!

Nghĩ tới đây, Quân Phi Oánh đắm chìm trong trong ký ức, trên mặt xuất hiện sát khí.

Là gia tộc hai nhà chia rẽ bọn họ, là Lộng Phong quốc có lỗi với bọn họ! Cho nên, đừng trách bọn họ trả thù, bọn họ muốn róc xương lóc thịt toàn bộ từng người đã tổn thương bọn họ, bọn họ muốn tất cả những người có lỗi với bọn họ đều phải quỳ gối trước mặt bọn họ hèn mọn van xin tha thứ! Ở Việt Sa quốc này hai mươi mấy năm, ngoài mặt mặc dù nàng rất được Long Doanh sủng ái phong quang vô hạn, nhưng ân sủng lớn thì thế nào? Đối với nàng mà nói, người mà nàng không muốn, dù là thiên hoàng yêu nàng nàng cũng chẳng thèm ngó tới!

Mới tới Việt Sa quốc, nàng đã được Long Doanh cưng chiều, ngay lúc đó mặc dù lòng Long Doanh còn vương vấn trên người hoàng hậu Mộ Nguyệt Hàm, nhưng nàng đã hiểu được nên vì bản thân mà tranh thủ tính toán, làm bộ như một đóa hoa không tranh quyền thế, vì vậy lấy được sự yêu thích của Long Doanh. Nàng cho rằng cả đời này của nàng đều phải trải qua âm mưu ám toán trong cô đơn, không ngờ, trong lúc nàng cô độc nhất, hắn lại xuất hiện, giống như thiên thần xuất hiện ở trước mặt nàng!

Thời điểm đó, cảnh còn người mất, bọn họ vẫn một lòng gần nhau. Nàng, là sủng phi của hoàng đế một nước; hắn là sứ thần của hoàng đế một nước, nhưng cuối cùng lại trong tương tư hấp dẫn nhau, trong bầu không khí vui mừng, ở nơi hậu cung mờ tối, kìm lòng không được mà ôm lẫn nhau!

Sau đó, truyền ra tin tức Quân phi mang long chủng, nàng lập tức từ một tần phi là quận chúa hòa thân thăng làm quý phi, dieendaanleequuydonn cũng nhận được nhiều sủng ái của Long Doanh hơn. Người người đều cho rằng đó là đứa bé của Long Doanh, ngay cả bản thân Long Doanh cũng cho rằng như vậy, nhưng nàng biết không phải. Đó là đứa con của nàng và hắn!

Hai năm sau, Mộ Nguyệt Hàm sinh hạ Long Ứng Tình, thân thể càng ngày yếu đuối, vì vậy nàng liền lấy cớ cầu phúc ở miếu, nhân cơ hội len lén báo cho hắn, còn......

"Nương nương, đến Sở Bố tự." Ngoài xe ngựa, đổi thành một tỳ nữ khác, nói chuyện càng cẩn thận kỹ càng.

Quân Phi Oánh thu hồi tâm, âm thầm giễu cợt: "Làm sao lại nghĩ đến chuyện cũ năm xưa? Chẳng lẽ là bởi vì sắp gặp được hắn nên mới phải hoài niệm......"

Nghĩ như vậy, Quân Phi Oánh nhìn chiếc gương đồng treo bên trong xe ngựa, ngắm nhìn cẩn thận, sau khi xác định không có một chút tì vết, mới nhếch mép lên, dáng vẻ xinh đẹp mười phân vẹn mười mà thẳng bước đi xuống.

Cửa chùa đã sớm có trụ trì đứng vây quanh, sau một hồi hàn huyên, Quân Phi Oánh lợi dụng lý do đi đường mệt mỏi, vào ở Sở Bố tự.

Vẫn là gian phòng năm đó, vẫn là người năm đó, giờ phút này, ở dưới ánh nến, Quân Phi Oánh gặp được bóng dáng ngày nhớ đêm mong đã lâu......

"Lam ca!" Đôi mắt Quân Phi Oánh liền dâng trào nước mắt, không đợi người nọ xoay lại, lập tức chạy về phía trước, ôm chặt lấy hắn từ phía sau......

"Oánh nhi." Giọng điệu trầm thấp mang theo từ tính đặc biệt, đã qua lâu như vậy, vẫn khiến cho người ta nghe thấy không nhịn được mà tim đập thình thịch.

Hai người ôm nhau thật lâu, đợi cảm xúc của Quân Phi Oánh trở lại bình thường, người nọ nắm tay ở bả vai của nàng kéo xa khoảng cách của hai người ra, rồi sau đó hỏi: "Oánh nhi, đã xảy ra chuyện gì sao? Sao lại vội vã bảo ta chạy tới đây? Ta ngày đêm đi gấp, thật vất vả mới tới được nơi này, nàng có biết với thân phận của ta, môt khi bị người nào đó tùy ý phát hiện, sẽ dẫn tới người khác hoài nghi!"

Trong ánh nến toát ra, bóng người in sâu vào trong mắt Quân Phi Oánh rõ ràng là vị tể tướng cao cao tại thượng của Lộng Phong quốc, Vu Lam!

"Ta biết rõ với thân phận của ngươi xuất hiện ở nơi này rất nguy hiểm, nhưng mà ta lại không biết nên làm gì đây nữa!" Vừa nhắc tới chuyện này, Die nd da nl e q uu ydo n trong mắt Quân Phi Oánh lại dâng trào nước mắt, hơn nữa trên mặt còn xuất hiện vẻ bối rối.

Vu Lam trầm xuống, chậm rãi hỏi: "Đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Là Quân nhi......" Quân Phi Oánh nắm chặt ống tay áo của Vu Lam nói.

"Quân nhi? Quân nhi đã xảy ra chuyện gì?!" Vu Lam vừa nghe là chuyện của Long Ứng Quân, sự bình tĩnh trên gương mặt đã biến mất, khẩn trương hỏi Quân Phi Oánh.

"Hừ! Còn không phải là chuyện tốt mà phu nhân kia của chàng làm!" Quân Phi Oánh đột nhiên đẩy Vu Lam ra, căm giận nói.