Tình Nồng Người Không Biết

Chương 8







Edit: Ai Shiteru
Beta: Heulwen

 
Ôn Ninh thò đầu qua nhìn thấy tin nhắn trên màn hình điện thoại của Thời Thiển, cười ngặt nghẽo: “Mẹ kiếp, đúng là không biết liêm sỉ! Đã như vậy lại còn giả vờ đáng thương đi kêu khóc than khổ xin thương hại! Idol của tao không dễ bị lừa đâu ~.”
 
Chuyện của Minh Triết Niên cô ấy cũng biết, cô ấy tiện tay cắm ống hút vào ly trà chanh rồi đưa cho Thời Thiển, cáu kỉnh nói: “Tao nói này, chuyện này không đáng để mày buồn đâu, anh bạn Tiểu Minh kia thì vĩnh viễn sẽ không biết mình đã bỏ lỡ báu vật đâu, haa haa, đáng đời nhà ‘thằng bé’!!!!”
 
Thời Thiển nghe xong thì rất vừa lòng hả dạ, đưa tay nhéo mặt con bạn thân của mình.
 
Có điều, chuyện cô gửi bình luận này chỉ vì cô muốn tìm thú vui mà thôi, muốn đại thần đến an ủi con tim bé bỏng này giữa biển người mênh mông, đúng là chỉ có trong ‘những giấc mơ viển vông’.
 
Chủ yếu là vì từ khi Bác Diễn bước chân vào nghề đến nay thì chưa từng chúc mừng sinh nhật cho bất cứ fan hâm mộ hay đồng nghiệp nào, ngay cả tiệc sinh nhật hay là lễ kỉ niệm ngày vào ngành của mình cũng không tổ chức càng không tham gia, anh hoạt động ngoài rìa của vòng tròn giải trí này, lai lịch bí ẩn, cho dù đi ra ngoài gặp mặt anh để bàn bạc hợp đồng quảng cáo cũng khó hơn lên trời.
 
Hơn nữa anh cũng không đi thả thính dân mạng, càng không làm mấy chuyện ‘bán thối’* trong giới, ngoại trừ công việc ở ‘Nghiêm Sương Đã Sát’ thì chỉ có mấy người bạn thân thiết trong giới thôi, đối với những người muốn mượn cớ để ‘ôm đùi vàng’ của anh thì anh đều làm như không thấy.
 
*:Một số bộ phim truyền hình mang hơi hướng BG rõ ràng và cố tình để nam chính, nam thứ làm gì đó xấu để thu hút sự chú ý và tăng rating. 
 

Hơn thế nữa, quan trọng nhất là sức chiến đấu của fan hâm mộ anh rất quyết liệt nên cơ bản không ai dám manh động với anh.
 
Hề Ôn Ninh ăn xong cơm hộp thì ngồi lại bên cạnh cô một chút, đột nhiên nói: “Không đúng nha, cô tiên nhỏ à, lúc nãy mày dùng nick nào để nhắn vậy?”
 
Thời Thiển ngây người, vô cùng lo lắng mở weibo ra lần nữa, phát hiện bản thân sắp toi tới nơi….
 
Bởi vì lịch sử thành lập của cái băng nhóm ‘Mềm mại dễ thương’ tương đối lâu đời nên ở trong vòng cũng tạm có chút danh tiếng, ngay lúc đó ‘Diều Giấy’ lại là lực lượng cốt cán, hiệu suất làm việc cực kỳ cao, phiên dịch chính xác, lúc đặt câu chữ luôn mang một phong cách ‘âm thầm ẩn dụ’ cho nên được một số người cùng làm công việc phụ đề thân thiện đặt cho biệt danh là ‘Boss dịch những phụ đề rất thâm thúy.’
 

Cũng bởi vì nhiều lý do khác mà cô chưa từng dùng cái nick chính này để bày tỏ sự yêu thích của mình với Bác Diễn, kết quả là bây giờ cô đang đắn đo suy nghĩ có nên xóa nó đi hay không, đột nhiên lại phát hiện dưới bình luận của cô lại có hơn một trăm bình luận và fans mới……
 
Mới chỉ có vài phút mà thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhỡ một tí mà đã bị nghiệp quật cho tơi bời luôn à?????
 
Hề Ôn Ninh nhìn thấy sắc mặt cô kỳ lạ nên ngóng cổ qua xem, kết quả…. hoàn toàn bị dọa cho sợ ngây người!
 
‘Bác Diễn’: ‘Được.’ // @Cute vô đối - Diều Giấy: “Đại thần, gần đây lòng em có nhiều chuyện buồn phiền a a a, có thể chọn một bài hát cho anh hát được không? (>﹏<)”
 
Một chữ đơn giản rõ ràng, tựa như còn mang theo cảm giác đột nhiên được nam thần cưng chiều, bốn phương tám hướng khiếp sợ, tiếng tru tréo vang trời!!!
 
Các bình luận của fans phía dưới gần như đang phát cuồng vậy, Bác Diễn không uổng công là người có sức ảnh hưởng, một câu bình luận trên weibo mà chỉ vài giây đã có hơn ngàn lượt trả lời.
 
“Rốt cuộc tình huống là như thế nào??? Người ấy là ai, tại sao lại được đại thần Bác Diễn lật thẻ bài vậy??”
 
“Đại thần hàng đầu của giới lồ ng tiếng và đại thần tiền bối ‘Boss dịch những phụ đề rất thâm thúy’- ‘Diều Giấy’ ?? Hai người quen nhau khi nào vậy?”
 
“Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Ai tới nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi! Nhất định là do sáng nay tôi không thức dậy đúng cách rồi!”
 
Ngay cả bản thân Thời Thiển cũng không cầm lòng được mà lấy tay sờ trán, không có sốt nha, cô không có bị ảo tưởng a…. Có lẽ đại thần không có bấm nhầm đâu nhỉ? Hơn nữa…. còn trực tiếp chú ý đến cô!
 
Từ từ, nick chính của cô vốn không được quan tâm mấy, nói cách khác, bây giờ cô vẫn còn ở chức đại thần được người khác nhớ tới sao??
 
Tiếng tăm của cô vậy mà lớn phết….
 
Hề Ôn Ninh liều mạng lắc người Thời Thiển, đúng là sắp lắc cho cô muốn nôn ra rồi:  “Tại sao Bác Diễn lại đi trả lời weibo ‘Diều Giấy’ chứ?? Hai người quen nhau trước đó sau?”
 
Thời Thiển rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc lục lại trí nhớ trong mấy năm làm phiên dịch kiếm sống, sau đó, lắc đầu một cách rất chắc chắn.
 
“Wow!! Mày đây có gọi là ‘Nắng hạn gặp mưa rào’ không?!”
 
….. Con quỷ này đang dùng từ gì để hình dung vậy.
 
Thời Thiển vuốt lại mái tóc bị con bạn thân làm cho bù xù, bình tĩnh tự hỏi: “Trước kia vì tao không muốn làm mất đi hình tượng ‘lạnh lùng sang chảnh’ của mình nên vẫn dùng nick phụ để đăng mấy cái bình luận thiếu não đó, có lẽ là do lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy cái nick ‘Diều Giấy’ này ở phần bình luận.”
 
Có điều fans hâm mộ của Bác Diễn bình luận nhiều như vậy thì sao anh lại chú ý tới cô?
 
“Chẳng lẽ…. thật ra anh ấy là fans của tao?”
 
May mắn là cô xem như cũng không có ‘lịch sử đen’ gì nếu không chắc chắn fans của anh sẽ cho rằng cô đã dùng phương pháp đê tiện mất hết liêm sỉ để hiếp bức đại thần quá.
 
Cho đến bây giờ thì Ôn Ninh vẫn chưa hạ cằm xuống, lại còn dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn cô.
 
Sự tình phát triển đến mức đủ ghi danh thần thoại như này rồi, nhưng mà, Thời Thiển không ngờ được chuyện thần thoại ấy vẫn đang tiếp diễn.
 
Chẳng qua là trong hơn mười phút đồng hồ, cô nhận được vô số tin nhắn riêng tư mà hầu hết là tin nhắn từ fans hâm mộ của Bác Diễn tò mò hỏi chuyện, trong lúc cô đang mở từng tin nhắn ra xem thì tin nhắn của Bác Diễn cũng chễm chệ xuất hiện trong hộp thư của cô.
 
Ngón tay cô ngừng lại, nhìn từng chữ tin nhắn của đại thần mà cảm giác hình như chữ đang phát sáng: “Đêm nay có rảnh không? Đêm nay tôi hát cho bạn nghe.”
 
Thời Thiển nhìn chằm chằm một lúc lâu, cô thật sự không nhịn được mà phải tự đặt câu hỏi. Hơn nữa cô vừa ra tay một cái thì cũng không lường trước được mình sẽ qua lại được với đại thần: “Đại thần, chào anh, bây giờ em đang có chút kích động. Nhưng mà, có đúng là anh sẽ…. tình nguyện hát cho em nghe sao?”
 
Cô sắp sửa không kìm nén được sự hưng phấn và hồi hộp trong lòng, một lát sau, tin nhắn của Bác Diễn được gửi tới: “Đừng kinh ngạc như vậy, cứ xem như là ‘quà cảm ơn’ dành cho bạn.”
 
… Quà cảm ơn?

 
Thời Thiển đang muốn dò hỏi thêm một bước nữa nhưng người bên kia đã gửi tin nhắn qua: “Tôi đã từng xem qua rất nhiều tác phẩm do nhóm của bạn làm phụ đề, hát cho bạn nghe một bài thì cũng xem như ủng hộ cho những nỗ lực của bạn.”
 
Thì ra là như vậy, cô suy nghĩ một chút, có lẽ tuổi tác của Bác Diễn cũng xấp xỉ tuổi cô, vẫn luôn theo dõi nhóm phụ đề ‘Cute vô đối’ làm các tác phẩm ‘thịt nấu chín’*, xét ra như vậy cũng hợp lý.
 
*:Thịt nấu chín là một thuật ngữ trên internet dùng để chỉ các tác phẩm như hoạt hình / truyện tranh / tiểu thuyết / game / phim đã được dịch bởi nhóm phụ đề / nhóm dịch tiếng Trung.
 
“Đại thần anh quá khách khí rồi, em chưa bao giờ biết anh vẫn luôn theo dõi nhóm ‘Cute vô đối’, có điều đã lâu rồi em không làm phụ đề nên có chút xấu hổ rồi.”
 
Bác Diễn: “Không sao cả, khoảng 8 giờ tối nay tôi có thời gian rảnh, lúc đấy bạn có rảnh không?”
 
Thời Thiển nghĩ một chút về đống công việc đang treo lơ lửng trên đầu cô, nhanh chóng trả lời: “Có thể đó, chuyện kia…. em vẫn cảm thấy là đã làm phiền đến anh rồi.”
 
Bên kia gửi qua cho cô một dãy số ID và mật mã của nhóm chat, Bác Diễn còn rất có lý khi nói theo lý thường: “Vậy tối gặp.”
 
“Được ^^.”
 
Thời Thiển xem đi xem lại đoạn tin nhắn của cô và đại thần, gương mặt hơi nóng lên, trái tim thiếu nữ đập loạn xạ trong ngực là sao đây, hoàn toàn không giống với cô ngày thường luôn rồi! Quả nhiên là mặc kệ đã già đời như thế nào thì cảm giác tuyệt vời khi được giao lưu với thần tượng thật sự là không từ nào có thể diễn tả!
 
Thật ra Thời Thiển có một loại cảm giác là mình có thể thông qua âm thanh của người kia mà đoán được tuổi tác của họ.
 
Nhưng ‘Bác Diễn’ là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt, anh chính là một phần kí ức thời thanh xuân của cô, một chấm sáng chói mắt vô cùng đẹp đẽ. Anh giống như đang nhắc nhở cô rằng thời thanh xuân hãy còn đó, nó vẫn ở vị trí cũ mà chỉ cần cô giơ tay ra là có thể với tới.
 
….
 
Suốt cả một buổi chiều Thời Thiển đều ngồi trước bàn làm việc vẽ sơ đồ phác thảo cho phương án của cô, cố gắng để công việc không kéo dài đến giờ tan tầm, để sau khi trở về là có thể nghe đại thần Bác Diễn hát, cho nên, mạch sáng tạo tuôn như thác chảy vậy, tốc độ vẽ rất nhanh chóng.
 
Nói tóm lại trình độ của mỗi người trong công ty không đồng đều nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều, khả năng hội họa của Thời Thiển cũng không lợi hại bằng Uông Mạn Quyên, bản thảo vẽ tay của cô ta thật sự rất đẹp, mọi thứ đều hoàn hảo không có chỗ chê.
 
Nhưng cũng như lần trước Tạ Thanh Sam từng phê bình cô ta, việc thiếu ý tưởng sáng tạo của Uông Mạn Quyên là thứ không thể khắc phục bởi một bản vẽ đẹp, mà sở trường của Thời Thiển chính là có khả năng biểu đạt ý nghĩa bên trong bản thiết kế, thậm chí còn có thể thu hút sự chú ý của người khác.
 
Ví dụ như phòng ngủ của người lớn tuổi cần phải đặc biệt chú ý đến hệ thống chiếu sáng, lỗ thông gió và thiết kế lan can; phòng cho trẻ con cần phải tính theo cả tốc độ tuổi tác lớn lên của trẻ nên không gian phòng phải dễ dàng thay đổi sắp xếp.
 
Nói đến bản thảo vẽ tay thì trước nay Thời Thiển vẫn rất ‘kính nể’ boss Tạ, ở mọi mặt, anh ấy đều có khả năng xử lý công việc rất cao, với lại, sơ đồ phác thảo thiết kế từ tay anh ấy vẽ ra thật sự là ở cảnh giới của bậc kiến trúc sư lão làng, vẽ đại một cái vòng tròn, nói ao cá là ao cá, nói bể bơi là bể bơi….
 
Cô dùng phần mềm CAD* trên máy tính vẽ mặt bằng chung, vẽ xong cũng đã hơn 6 giờ, vốn dĩ các công việc trong văn phòng sẽ có các thực tập sinh đến hỗ trợ…..  Nhưng cô càng thích tự mình đảm đương hơn phân nửa phần việc.
 
*:Computer-aided design, viết tắt là CAD trong tiếng Anh (thiết kế được sự hỗ trợ của máy tính), được dùng rộng rãi trong các thiết bị nền tảng bằng máy tính hỗ trợ cho các kỹ sư, kiến trúc sư và các chuyên viên thiết kế khác.
 
Thời Thiển vội vàng thu dọn đồ đạc rồi rời công ty, lúc lái xe trên đường cứ dừng lại chạy, chạy lại dừng, khi về đến nhà trời đã tối đen, màn đêm nặng nề, vì sắp vào đông nên ngay cả bóng cây ngoài đường cũng trở nên hiu quạnh.
 
Thời Thiển giải quyết qua loa bữa cơm chiều, việc đầu tiên cô làm sau khi về nhà chính là bật máy tính lên, trong lúc cô vừa gửi tin nhắn cho Bác Diễn thì cũng đăng nhập vào nhóm chat mà anh gửi ID cho cô trước đó.
 
Tên của nhóm chat thình lình hiện ra là ——‘Nghiêm Sương Ám Các’.
 
Sao mà nhìn thế nào cũng giống như là nhóm chat riêng của ‘Nghiêm Sương Đã Sát’ thế nhỉ?!
 
Hơn nữa, hình như ngay cả một cô trợ lí lịch trình nhỏ nhoi như Hề Ôn Ninh cũng không biết nhóm chat này!
 
Thời Thiển đeo tai nghe lên, tự nhắc mình phải bình tĩnh hàng trăm lần nhưng cô không thể ngăn được nhịp tim đang đập liên hồi của mình.
 
Cô nhìn lại mấy cái tên hiển thị đang online thì trong tức khắc đã cảm thấy như mình bị cạn lời….
 

Nếu đây mà là nhóm công khai thì thể nào cũng sẽ bị spam hàng ngàn tin nhắn là ít nhất, rốt cuộc ngoại trừ Bác Diễn thì đội lồ ng tiếng Nghiêm Sương này có bao nhiêu đại thần vậy?
 
Bọn họ vốn đang trò chuyện vui vẻ thì nhìn thấy thông báo thành viên mới vào là Thời Thiển, không khí trong group chat dường như ngừng lại vài giây.
 
“Này, đây là ai vậy?”
 
Thời Thiển đầu tiên là bị giọng nói trẻ trung thuần khiết và mềm mại này làm cho bất ngờ, sau đó cô nhanh chóng nhận ra người này chính là đại thần hàng đầu của đội Nghiêm Sương: Nguyên Lật Tử.
 
“Lật Tử, khuyên chú mày không cần biết quá nhiều, anh đây là vì muốn tốt cho chú đấy.”
 
Giọng nói tiếp theo càng quen tai với cô hơn, đúng là giọng của đội trưởng ‘Phượng Hoàng Vu Quy’!
 
Vài vị cao nhân khác trong nhóm lồ ng tiếng cũng hô hào lên tiếng, Thời Thiển còn chưa kịp trả lời bọn họ đã bị người phía dưới kéo vào trong một nhóm chat cá nhân.
 
“Diều Giấy.”
 
Giọng nói của Bác Diễn không hề có chút gì báo trước cứ thế vang lên, vọng vào trong lòng cô, khiến lòng cô rung rinh không ngừng, cô tiện tay lấy điều khiển của máy lạnh tăng nhiệt độ điều hòa lên.
 
Ngay lập tức trong nhóm chat riêng này chỉ còn lại cô và anh, giọng nói của Bác Diễn không lẫn vào đâu được vang lên, giọng nói nhẹ nhàng pha lẫn một chút lười nhác, thêm một chút điềm đạm.
 
“Là tôi nhờ Phượng Hoàng Vu Quy thêm tài khoản của bạn vào trong nhóm chat này, sau này bạn có thể vào đây bất cứ lúc nào.”
 
Thời Thiển ngây người, những điều cô muốn hỏi thật sự có rất nhiều nên cũng không biết phải mở lời như thế nào, nếu dùng một câu để khái quát chính là: ‘Vì có quá nhiều bất ngờ nên tâm hồn bé bỏng đã bị tổn thương.’
 
Quan trọng hơn vẫn là… giọng nói của nam thần đúng thật là rất dễ nghe, dễ nghe đến muốn khóc hu hu hu….
 
Thời Thiển thật sự không dám nghĩ rằng lúc cô còn sống có thể một mình một phòng chat riêng với Bác Diễn, hơn nữa, còn được nam thần hát cho mình cô nghe. Cô cảm thấy có khi nào cho công sức cố gắng của cô trong hai mươi mấy năm độc thân của cuộc đời, cùng với những biến cố đã xảy ra trước đó, đã cùng nhau gộp lại để rồi cuối cùng cô cũng có được ‘nhân phẩm tốt’???!!!
 
“Bạn nói gì đó được không?” Bác Diễn thấy từ nãy giờ cô vẫn không nói tiếng nào nên chủ động hỏi: “Bạn muốn nghe bài nào?”
 
Thời Thiển cố gắng kìm lại đôi tay đang run rẩy, đầu tiên nhấn phím F2 để trả lời một tiếng, sau đó cô lại phát hiện ra bài hát cô thích thật sự rất nhiều, nói cách khác, vì là fan não tàn nên tác phẩm nào của đại thần cô cũng thích.
 
“Cái đó, nếu không anh chọn một bài anh thích nhất hát cho em nghe đi, em đột nhiên bị mắc chứng sợ hãi với việc lựa chọn rồi….”
 
Tiếng cười của Bác Diễn nhẹ nhàng vang lên trong tai nghe, dịu dàng giống như sự bình yên của màn đêm ngoài kia vậy, còn phát ra tiếng cười khẽ trầm thấp, pha lẫn một chút âm thanh như tiếng pháo hoa, đúng là có thể cho lỗ tai của cô no ba ngày ba đêm.
 
Bác Diễn nhẹ nhàng mà ở tai nghe cười ra tiếng, kia đủ để ôn nhu bóng đêm tiếng nói, còn phát ra loại này trầm thấp rõ ràng cười khẽ, lại lây dính một chút pháo hoa khí, thật là vòng lương ba ngày.
 
“Vậy để tôi hát bài 《 Bầu bạn 》 nhé.”
 
‘Để anh tiếc nuối thời gian trôi qua mau, hy vọng em trở thành người đồng hành cùng anh trong kiếp này.’
 
Ối mẹ ơi, chính là nhạc chuông điện thoại của cô đó?!