Chiếc xe đỗ lại bên ngoài biệt thự quen thuộc, Ngũ Vận Uyển thở phào nhẹ nhõm, bực bội nói một câu "cảm ơn" rồi muốn lập tức xuống xe.
Nhưng cô không ngờ Nam Bá im lặng suốt cả đoạn đường, lúc này lại đột nhiên nắm lấy cổ tay cô và kéo cô ngồi lại.
Ngũ Vận Uyển cho rằng Nam Bá sắp nổi điên làm gì đó, lập tức trợn mắt cảnh cáo: "Anh muốn làm gì?"
Nhìn Ngũ Vận Uyển trước mắt mình lộ vẻ đề phòng thậm chí sợ hãi, Nam Bá có chút bị thương.
Nhưng anh ta vẫn nhanh chóng nói khẽ: "Ngũ Vận Uyển, xin lỗi."
Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Bá lại đột nhiên nói một câu như vậy, cô lập tức sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh ta.
"Hai năm trước, anh đã hiểu nhầm em, rời đi vào lúc em cần anh nhất" Nam Bà nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói từng câu từng chữ, "Anh nợ em một lời xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Lúc này Nam Bá nói rất chân thành.
Cho tới nay, anh ta luôn hiểu nhầm Ngũ Vận Uyển, vội vàng muốn trả thù, sau
khi biết rõ chân tướng lại vội vàng muốn phá hỏng quan hệ giữa cô và Nam Ngự. Nhưng tối hôm qua, anh ta mới chợt nghĩ ra mình dường như còn nợ Ngũ Vận Uyển một câu xin lỗi.
Anh ta nên xin lỗi cô vì những chuyện hèn hạ đã từng làm trước đó.
Ngũ Vận Uyển nhìn gương mặt nghiêm túc của Nam Bá, ánh mắt lóe lên.
Cô quả thật không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào.
Nói thật, từ trước đến nay cô chưa từng chờ mong lời xin lỗi của Nam Bá, rõ ràng không phải chỉ một câu "xin lỗi" là có thể bù đắp được những tổn thương đã gây ra.
Nhưng lúc này nhìn Nam Bá nghiêm túc trước mắt, trái tim vốn đề phòng và lạnh giá của cô đã thật sự bị hòa tan phần nào.
Lúc này cô mới có thể mơ hồ nhận ra được chàng trai ấm áp lại cởi mở năm đó.
Mắt cô vô thức tối lại, tránh ánh mắt của Nam Bá, "Mọi chuyện đều đã qua rồi, chẳng còn gì để nhắc lại nữa."
Đúng vậy, tổn thương đã tạo thành, xin lỗi cũng không có cách nào bù đắp được.
Nhưng đồng thời cứ canh cánh mãi trong lòng cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô rất khó có thể giả vờ hào phóng nói với Nam Bá là cô không để ý hoặc tha thứ cho anh ta nhưng cô sẽ không trả thù anh ta.