Vụ bắt cóc mười năm trước của Nam Ngự là điều cấm kỵ của nhà họ Nam, khi đó tin tức gần như bị phong tỏa hoàn toàn, người nhà họ Nam cũng tuyệt nhiên không nhắc đến.
Nhưng lúc này, anh ta lại vì lòng đố kỵ mà buột miệng nói ra.
Nhưng bất luận thế nào, có thể khiến Ngũ Vận Uyển nhận thức rõ Nam Ngự là loại đàn ông gì cũng là điều tốt.
Nghĩ vậy, anh ta nhìn Ngũ Vận Uyển, bình tĩnh hơn một chút, “Vận Uyển, dù sau cùng hai chúng ta có thể nào thì anh cũng không muốn em bị Nam Ngự lừa gạt”.
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không nghe rõ Nam Bá đang nói gì, đúng lúc này, người của tòa soạn cũng lần lượt đi vào chuẩn bị cho cuộc họp.
Khi nhìn thấy trong phòng họp chỉ có Ngũ Vận Uyển và Nam Bá, ban đầu mọi người hơi ngẩn ra, nhưng sau đó họ nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau bằng ánh mắt bát quái, rồi ngồi vào chỗ của mình.
Ngũ Vận Uyển cũng lập tức ngồi vào chỗ của mình, nhưng cô đều mất tập trung trong suốt cuộc họp, chỉ luôn nghĩ về những gì mà Nam Bá vừa nói.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến, mấy hôm nay trong lòng
mình luôn khó chịu như vậy, không ngờ lại là vì một người phụ nữ đã qua đời.
Hơn nữa... cô gái xinh đẹp tên Mặc Chiêu Huyên kia thật
sự bị Nam Ngự hại chết sao?
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa.
Khó khăn lắm mới trụ được đến lúc cuộc họp kết thúc. Sau khi quay về phòng làm việc, Ngũ Vận Uyển không ngừng do dự, tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô đi đến bên cạnh bàn trong phòng làm việc của chị Trịnh.
“Chị Trịnh” Ngũ Vận Uyển lên tiếng, “Em có thể hỏi chị một chuyện được không?”
Chị Trịnh là phóng viên kỳ cựu đã có tuổi nghề hơn mười năm, trước đây cô ta đều làm việc ở tòa soạn báo, sau đó cảm thấy quá mệt mỏi khi phải chạy tin nên mới đến tòa soạn của họ làm biên tập viên phỏng vấn.
“Chuyện gì?” Chị Trinh và Ngũ Vận Uyển có quan hệ khá tốt, cô ta hỏi một cách thoải mái.
Ngũ Vận Uyển cắn môi, sau đó nói, “Em muốn hỏi chị về vụ cầu hai nhà họ Nam bị bắt cóc vào mười năm trước.”
Hiển nhiên là chị Trịnh không ngờ rằng Ngũ Vận Uyển sẽ hỏi đến chuyện này, đầu tiên cô ta sửng sốt một chút, sau đó không biết tại sao chị Trịnh lại lộ ra vẻ hoảng hốt, “Vận Uyển, em hỏi chuyện này làm gì?”