Dù sao cũng là con gái, nhà cửa bừa bộn bị nhìn thấy, Ngũ Vận Uyển cũng hơi xấu hổ, cô vội vàng dọn dẹp.
Nhưng tay cô không được tiện, cử động lại ảnh hưởng đến vết thương, cô khẽ kêu lên một tiếng.
Nam Ngự nhạy bén phát hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Vận Uyển nhăn lại, anh không khỏi cau mày, lập tức đứng dậy từ xe lăn:
“Để tôi”
Ngũ Vận Uyển sao có thể không biết xấu hổ để một người đàn ông như Nam Ngự dọn nhà, cô vội xua tay:
“Không sao đâu, tuy hơi chậm nhưng một lát là dọn xong ấy mà.”
Ở trước mặt tôi không cần cậy mạnh”
Nam Ngự nắm lấy tay Ngũ Vận Uyển, ấn cô ngồi xuống sofa.
Ở trước mặt tôi, không cần cậy mạnh.
Một câu nói rất tự nhiên nhưng lại khiến Ngũ Vận Uyển sửng sốt, cô đột nhiên quên mất giãy giụa, chỉ ngây người ngồi trên sofa, nhìn Nam Ngự dọn dẹp.
Mà càng vì lòng cô đã có chút rối loạn.
Cô nhanh chóng né tránh ánh mắt, buộc mình không được nhìn Nam Ngự nữa.
Ngũ Vận Uyển, không được nhìn nữa, người đàn ông ưu tú như vậy dù có nhìn thế nào cũng không phải của mày!