Người Nam Bá run lên, theo bản năng anh ta muốn nói “Tin”,
những lời đến bên miệng, anh ta đột nhiên nghĩ đến mỗi lần mình sỉ nhục cô đều nói rất hùng hồn và tàn nhẫn, đột nhiên không nói nên lời.
Ngũ Vận Uyển nhìn anh ta rồi cười nhẹ, nụ cười ấy có phần cay đắng:
“Nam Bá, tôi không biết năm đó anh biết chuyện này như thế nào. Tôi chỉ biết khi tôi yếu đuối nhất, khi tôi cần anh nhất thì anh đã bỏ đi không lời từ biệt. Anh nghĩ hai năm qua tôi thật sự không oán hận anh sao? Anh nói anh tin tôi, vậy năm đó khi biết những chuyện này phản ứng đầu tiên của anh tại sao không phải hỏi tôi mà là thẳng thừng kết luận án tử hình cho tôi?”
Khi Ngũ Vận Uyển nói những lời này, cô nhìn thẳng vào Nam Bá, đôi mắt trong veo như tuyết khiến anh ta không biết nên đối mặt thế nào.
Anh ta chỉ có thể nhìn đi chỗ khác, nhưng vẫn không cam tâm nói: “Năm đó có người gửi cho anh vài tấm ảnh, khi ấy anh nghĩ ảnh còn có thì sao có thể là hiểu lầm được?”
Ảnh?
Đây là lần đầu tiên Ngũ Vận Uyển biết thì ra hai năm trước Nam Bá đã nhìn thấy những bức ảnh khiếm nhã đó.
Cô nở nụ cười khổ.
“Đúng vậy, xem ra cái gọi là tin tưởng anh dành cho tôi vẫn không bằng mấy tấm ảnh” Cô nhẹ giọng nói: “Có lẽ anh chưa bao giờ tin tôi, nếu không tại sao anh chưa bao giờ muốn nói cho tôi biết anh là con cháu nhà họ Nam?”
“Đây là hai chuyện khác nhau!”
Nam Bá nhìn mình chằm chằm với ánh mắt nóng rực khiến Ngũ Vận Uyển không dám nhìn thẳng:
“Em đỡ nhát dao đó cho anh, anh không tin em đã thật sự quên anh!”