Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 93: Nói Là Tiếc Nuối, Chẳng Qua Là Như Thế.




"Tư tỷ, người gần nhất có thể điều động cơ bản đã trở về bổn gia rồi, bước kế tiếp chắc là nên sắp xếp vị trí của họ, và biện pháp phòng bị gần nhất. Tư tỷ? Tư tỷ?" Ở trong biệt thự của Tư gia, Chung Cẩn Du nhìn bản đồ trong tay, và chuyện Tư Hướng Nhan nói đối phó với Trình gia. Nhưng mà, thân là nhân vật quan trọng nhất lại từ đầu đến cuối đều đang xuất thần.

"Huh? ngươi nói cái gì?" Sau khi nghe được kêu gọi của Chung Cẩn Du, Tư Hướng Nhan miễn cưỡng hồi phục tinh thần. Thấy người đối diện một mặt không biết làm sao nhìn mình, Tư Hướng Nhan cau mày, dùng tay chống lấy đầu phát đau đem rượu đỏ trước mặt một hơi uống cạn, nói xong câu xin lỗi liền đi đến ban công, lại cầm ra chiếc nhẫn chính mình bỏ vào tronh túi, lăng lăng nhìn theo.

Thời gian cùng Ông Lẫm Nhiên tách ra đã có hơn một tuần, Tư Hướng Nhan vốn cho rằng chính mình có thể xử lý tốt tâm trạng của mình, dốc sức vùi vào trong đối kháng với Trình gia. Nhưng mà, cô quá đề cao bản thân rồi, cũng quá xem thường sức ảnh hưởng Ông Lẫm Nhiên mang đến cho mình. Ngày đầu tiên, tâm phiền ý loạn, đứng ngồi không yên, bất luận là làm việc vẫn là phát ngẩng, nhớ nhung trong lòng, trong đầu hiện lên đều là hình bóng và nụ cười của Ông Lẫm Nhiên.

Sau đó ngày thứ hai và ngày thứ ba cũng là như thế, trong mơ tràn đầy hồi ức quá khứ của hai người, họ ở bên trong dây dưa không ngừng, vươn vấn không dứt được, dường như chỉnh thể không thể phân cách. Mộng vẫn cứ đang tiếp tục, mà tinh thần của Tư Hướng Nhan cũng càng ngày càng mệt mỏi. Rõ ràng cô và Ông Lẫm Nhiên đã không có bất cứ quan hệ nào rồi, cô vẫn là thường xuyên gọi điện hỏi thăm bệnh viện tình hình phục hồi của nàng, theo thói quen lấy ra chìa khóa xe muốn chạy xe đến bệnh viện, lại ở thời điểm đạp chân ga hoàn toàn tỉnh ngộ.

Nói là tiếc nuối, chẳng qua là như thế.

"Nếu đã xa không được cô ấy như vậy, thì đi giữ lại cô ấy đi." Thân là người ngoài cuộc, Chung Cẩn Du đem phản ứng của Tư Hướng Nhan toàn bộ đều nhìn ở trong mắt, thấy cô nhìn chiếc nhẫn phát ngẩng cả nữa tiếng đồng hồ, cô ấy có chút khinh thường cười lên, thực sự không hiểu nổi hai người này làm cái gì phải giày vò đôi bên như vậy. Rõ ràng trong lòng vẫn bận tâm còn đang để ý đối phương, lại chính là không chịu thừa nhận sao?

"Sự tình không phải ngươi suy nghĩ đơn giản như vậy." Nghe thấy lời của Chung Cẩn Du, Tư Hướng Nhan trả lời. Nếu như vấn đề của cô và Ông Lẫm Nhiên tùy tiện xin lỗi hay làm nũng thì có thể giải quyết, bây giờ cô cũng sẽ không cô độc một mình đứng ở đây rồi.

"Tư tỷ, tuy tôi không cách hiểu sâu sắc chuyện giữa hai người, nhưng mà thân là một người ngoài cuộc. Tôi thấy được không phải hai người giương cung bạt kiếm, chỉ thấy được hai người rõ ràng còn tình yêu khăng khăng tách ra. Chuyện riêng của chị tôi không có quyền hỏi, nhưng tôi hy vọng chị đừng vì tư quên công, nếu đã đứt rồi, thì nên lấy ra sự quyết đoán của chị. Nếu như không nỡ, vậy thì đợi sự việc giải quyết rồi đi cứu vãn. Ở trong lòng tôi, người đứng đầu Tư gia, thì nên là như vậy."

"Ta thế nào, không cần ngươi đến nhắc nhở." Bị thuộc hạ của mình hơn nữa còn là Chung Cẩn Du 20 tuổi giảng dạy, Tư Hướng Nhan hơi bất mãn phản bác, ai biết người sau nghe đượckhông chỉ cười ra, còn từ phía sau vòng đến trước mặt cô.

"Tư Hướng Nhan, nếu như tôi lấy thân phận thuộc hạ bàn chuyện với chị, tôi tự nhiên sẽ không nói mấy chuyện này, mà bấy giờ tôi nói, chỉ là thân là bạn bè của chị. Nếu như chị tạm thời không muốn xử lý mấy chuyện này, thì đem họ quên sạch sẽ một chút. Chuyên tâm xử lý chuyện của Trình gia, có được không?"

"Ta biết." Sau khi nói chuyện với Chung Cẩn Du, tâm trạng của Tư Hướng Nhan cũng tốt một chút. Cô quyến luyến nhìn chiếc nhẫn đặt ở trong hộp, lần nữa đặt vào trong túi. Sau đó lại giống như không yên tâm, lại cầm ra nhìn một cái. Đem động tác nhỏ của cô nhìn thấu, Chung Cẩn Du bất đắc đi khơi lên khóe môi. Cô ấy lúc trước làm sao thì không phát hiện, Tư Hướng Nhan là người trẻ con như vậy chứ?

"Tư tỷ, nghĩ chắc chị đã nhận được lời mời của Lạc Kỳ rồi, qua mười ngày chính là sinh nhật của hắn, hắn lấy danh nghĩa cá nhân mời chị, lại mượn thế lực của Trình gia mời không ít người trong đạo. Lời mời như vậy xem như bình thường, thực ra là lấy danh nghĩa hội sinh nhật, muốn..."

"Ta biết."



Thấy Chung Cẩn Du ngừng lại nói tiếp, Tư Hướng Nhan gật đầu trả lời. Sớm ở mấy ngày trước cô thì nhận được lời mời của Lạc Kỳ, đương nhiên cũng là tin tức Lạc Kỳ cho cô. Trình Luân đã quyết định ở hội sinh nhật ngày đó động tay chân, mục tiêu chính là trực tiếp trừ khử mình, để Tư gia như rồng không đầu rồi tiến hành nuốt chửng. Chiêu này rõ ràng không đủ thông minh, mà Trình Luân sở dĩ làm như vậy, chỉ sợ nhịn không nổi tính tình và dã tâm, mạnh mẽ mà lên.

"Tiệc của hiện trường sinh nhật này nhất định là hồng môn yến (chỉ buổi tiệc có cạm bẫy), nếu như Tư tỷ muốn, tất cả người Tư gia tất nhiên toàn bộ phụng bồi."

"Ngươi cũng nói như vậy rồi, ta còn có lý do không đi sao? hiện tại tuy không có chính thức khai chiến, nhưng Trình gia và Tư gia âm thầm đấu đá đã duy trì rất nhiều năm rồi, hiện tại cũng là thời điểm cắt đứt rồi. Tiếp tục điều khiển người phân tán ở khu vực khác, để họ toàn bộ trở về tổng bộ."

"Sau mười ngày, ta sẽ để Trình gia ở trấn Đồng Hỗ biến mất."

"Ông tiểu thư, thời gian hôm nay đã đủ rồi, cô có thể đi nghỉ ngơi rồi." Bác sĩ trong phòng phục hồi, tiểu hộ sĩ cầm bản bệnh án, nhìn theo con người đang ở bên trong phát ngẩng hơn một tiếng rồi, cau mày nói. Từ sau khi có thể thoát khỏi cây nạng tiến hành đi đường đơn giản, Ông Lẫm Nhiên luôn đem thời gian phục hồi kéo dài, mỗi lần đều phải liều đến cực hạn mới chịu từ bỏ.

Vì trong chân gắn nhiều bản cố định, chân phải của nàng đi vẫn là có chút không tự nhiên, lại đã cùng người bình thường xem ra không có khác biệt quá lớn.Thấy tóc dài màu đen của nàng bị mồ hôi làm ướt, gương mặt tinh xảo mang theo một cổ lãnh đạm không phù hợp với tình cảnh lúc này. Tiểu hộ sĩ bị phớt lờ hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới tốt, vẫn là Chung Cẩn Lan đến phát hiện cục diện bế tắc lúc này, mới cứng rắn đem Ông Lẫm Nhiên từ trong phòng phục hồi kéo ra ngoài.

"Này, cô lại không phải sau này không có thời gian, làm gì liều như vậy?" Trở về phòng bệnh, sau khi thấy Ông Lẫm Nhiên tắm xong khoác áo choàng tắm ra ngoài. Mấy ngày này, Chung Cẩn Du vừa có thời gian thì sẽ làm rất nhiều canh bổ thân để Chung Cẩn Lan đưa đến cho Ông Lẫm Nhiên, đã qua điều dưỡng, gương mặt tiều tụy của con người này cũng tốt không ít, người cũng có tinh thần rất nhiều.

Lúc này, áo khoác tắm rộng thùng thình mặc ở trên người nàng, lộ ra bụng dưới thon dài phía dưới và thân thể trắng nõn trên người. Phối hợp với động tác lau tóc, bờ vai trắng nõn như ẩn như hiện, mùi hương trên người tràn đầy cả căn phòng. Chung Cẩn Lan thấy được có chút bối rối nuốt nuốt nước bọt, bây giờ cô ấy biết Tư Hướng Nhan làm sao bị chính mình câu dẫn nhiều năm như vậy cũng không cong, kết quả bị Ông Lẫm Nhiên bẻ cong rồi. Chuyện này...chuyện này trực tiếp là dụ người phạm tội phải không?

"Không có gì, chỉ là muốn nhanh chống tốt lên, rời khỏi trấn Đồng Hỗ" đợi đến lau khô tóc, Ông Lẫm Nhiên mới mở miệng. Nàng ngồi trên sofa dùng hơi gió thổi tóc, trên cổ trắng nõn để lại mấy giọt nước, luôn để Chung Cẩn Lan nhìn đến cổ họng phát khô.

"Sao vậy? đi vội như vậy để làm gì? Tư Tư đã cho cảnh sát tìm quỷ chết thay, thân phận mới của cô cũng làm xong rồi, cho dù không rời khỏi trấn Đồng Hỗ, cũng sẽ không có ai làm phiền cô."

Nghe Ông Lẫm Nhiên nói muốn rời khỏi, Chung Cẩn Lan vội vàng mở miệng khuyên ngăn, tuy nói Tư Hướng Nhan và Ông Lẫm Nhiên đã chia tay rồi, nhưng cô ấy thế nào cũng cảm thấy, hai con người này vẫn chưa thật tách ra. Nhưng hiện tại nghe được Ông Lẫm Nhiên muốn đi, Chung Cẩn Lan càng là cho rằng, nếu như thật sự thả Ông Lẫm Nhiên đi, Tư Hướng Nhan nữ nhân ngốc kia thì thật sự phải cả đời làm một kẻ độc thân rồi.

"Không có gì, chỉ là muốn đi bên ngoài dạo mà thôi, tôi đã hỏi qua bác sĩ, sau ba ngày tôi thì có thể xuất viện rồi" thổi khô tóc, Ông Lẫm Nhiên liếc nhìn Chung Cẩn Lan tinh thần ngưng trọng cũng không vạch trần. Nàng thật sự rất muốn rời khỏi thàng phố này, địa phương có Tư Hướng Nhan. Hồi ức đau khổ quá giày vò người, nàng không muốn cuộc sống sau này của mình cũng chìm đắm ở trong phần quá khứ không tốt này, tưởng nhớ Tư Hướng Nhan, nàng chỉ cần nhớ được cái tốt của chị ấy thì được rồi.

"Ông Lẫm Nhiên, cô thật là không suy nghĩ ở lại chỗ này?" Thấy Ông Lẫm Nhiên là cố chấp muốn rời khỏi, Chung Cẩn Lan trong nhất thời vẫn thật sự nghĩ không được lý do để nàng ở đây. Chung quy trấn Đồng Hỗ đối với nàng mà nói vẫn là có nguy hiểm, mà hồi ức đau khổ tự nhiên cũng không ít.



"Lan tỷ, cám ơn ý tốt của chị, tôi..."

"Qua mấy ngày là hội sinh nhật của Lạc Kỳ, hắn mời Tư Hướng Nhan đến, không ngoài dự đoán, chắc là một hồng môn yến nguy cơ tứ phía, cô thì như vậy rời khỏi, thật sự tốt sao?"

Người nói chuyện không phải Chung Cẩn Lan, mà là Chung Cẩn Du lúc này đẩy cửa đi vào. Nhìn cô ấy trực tiếp hướng đến mình, dùng tay nắm chặt đầu của cô, một mặt cảnh cáo. Chung Cẩn Lan thì biết tiểu gia hỏa này lại đang ghen, chính mình chẳng qua chính là nhìn vợ của khuê mật mấy cái, đến mức như vậy sao? hơn nữa, tiểu quỷ chết tiệt này là sợ chuyện còn chưa đủ loạn a? làm gì phải đem chuyện của Tư Hướng Nhan nói ra?

"Không liên quan tôi." Không ngoài dự đoán, sau khi Ông Lẫm Nhiên nghe qua cũng không có gợn sóng gì, mà không sao cả nói xong. Thấy trên tay phải của nàng trống không đã không có chiếc nhẫn, Chung Cẩn Du khiêu mi một cái, đi đến trước mặt nàng.

"Nếu như thật sự không liên quan cô, cô thì sẽ không vội vã làm phục hồi như vậy, cô dùng lời nói để gạt Lan, không gạt qua mắt tôi. Chuyện của Trình Luân chưa giải quyết, cô là sẽ không đi và lén lút qua đó, chi bằng để tôi giúp cô."

Lời của Chung Cẩn Du để Ông Lẫm Nhiên chẳng ừ chẳng hử, cô im lặng nhìn theo Chung Cẩn Du, cuối cùng nhịn không được cười lên. Tư Hướng Nhan xác thực rất có mắt nhìn người, Chung Cẩn Du có nhãn lực và lão luyện của cô ở độ tuổi này không có, xác thực rất thông minh.

"Cô muốn tôi làm cái gì?" Ông Lẫm Nhiên nhẹ giọng hỏi.

"Không phải tôi muốn cô làm cái gì, mà là cô muốn làm cái gì. Cô muốn làm, tôi có thể cung cấp cho cô một hoàn cảnh tương đối càng dễ thực hiện."

"Tôi muốn tận tay giết chết Trình Luân."

"Không vấn đề, tôi sẽ nghĩ cách để cô trà trộm vào hội sinh nhật ngày đó, mấy ngày này cô có thể cố gắng nghỉ ngơi, hưởng thụ thời gian thanh nhàn cuối cùng. Còn về người của tôi, tôi thư dẫn đi trước."

Chung Cẩn Du nói xong, ung dung ôm lấy Chung Cẩn Lan, dẫn cô đi ra bên ngoài. Người sau cảm thấy chính mình lại ở trước mặt người khác bị nhược thụ hóa, vô cùng bất mãn véo lấy eo của Chung Cẩn Du. "Tiểu quỷ chết tiệt, lần sau trước khi ngươi muốn làm cái gì có thể thương lượng với ta một chút trước. Ngươi một mình nói với Ông Lẫm Nhiên như vậy, còn muốn dẫn cô ấy đi sinh nhật hội, lỡ như cô ấy xảy ra chuyện gì, ngươi là muốn Tư Tư điên sao?"

"Sẽ không đâu, sự việc trái lại với ngươi tưởng. Nếu như Ông Lẫm Nhiên đi rồi, Tư Hướng Nhan mới sẽ điên. Mẹ thật sự là càng ngày càng ngốc rồi, có phải ta gần đây muốn ngươi muốn quá nhiều rồi? "

Hết chương 93: