"Tại sao em phải đến đây." Kỳ thực, ở thời khắc Ông Lẫm Nhiên bước vào phòng, Tư Hướng Nhan thì cảm nhận ra người đến là nàng, cho nên mới không làm bất cứ động tác nào. Mượn ánh trăng yếu ớt, cô phát hiện sắc mặt Ông Lẫm Nhiên nhợt nhạt dị thường, nơi tròng trắng mắt che kín tia máu rắc rối phức tạp.Toàn thân nàng đều là nước mưa, trên người càng là lạnh lẽo đến xương, run rẫy không ngừng.
"Tại sao phải...đến đây? phải a, kỳ thực chị cũng không muốn thời điểm này thấy được em phải không. Nhưng mà hết cách, em nhớ chị, nhớ chị giống như phát điên, cho nên em vẫn là đến đây. Em ở ngoài cửa đợi một ngày, cả một ngày, thấy được chị và tên nam nhân kia ra ra vào vào, thấy hai người cười nói vui vẻ, em cảm thấy em thì y như kẻ ngốc." Ông Lẫm Nhiên vừa nói, thân thể cúi xuống, nữa nằm ở trên người Tư Hướng Nhan, dùng đầu cọ lấy bờ vai của cô. Tuy là động tác làm nũng, nhưng con dao nàng đặt ở trên cổ chính mình không có nhích ra.
"Sự việc không phải như em thấy” Tư Hướng Nhan muốn giải thích cái gì, lại cảm thấy tình trạng lúc này của Ông Lẫm Nhiên rất kì quái. Vì không chọc tức đối phương, cô dứt khoác không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Em biết không phải như em thấy được, nhưng em biết, chị lại không biết."
"Nam nhân kia căn bản không yêu chị, trong lòng hắn tưởng niệm đều là làm sao đưa chị vào chỗ chết. Hắn là con nuôi của Trình Luân, mấy năm qua ở nước ngoài cũng đều là dựa vào Trình Luân nâng đỡ. Lần này mục đích hắn trở về chính là tiếp cận chị, lần nữa giành được lòng tin của chị, chị hiểu không?" Ông Lẫm Nhiên nôn nóng nói ra, tốc độ lời nói và ngữ khí đều là kích động không thôi. Nghe được thở dốc rối loạn của nàng, Tư Hướng Nhan đưa tay ra, nhẹ vuốt lưng nàng.
"Ông Lẫm Nhiên, em nói những chuyện này tôi biết lâu rồi."
"Chị biết? sao chị biết...nếu chị đã biết, tại sao còn phải..." Nghe được hồi đáp của Tư Hướng Nhan, cơ thể Ông Lẫm Nhiên cứng đờ. Nàng không ngờ Tư Hướng Nhan hiểu rõ âm mưu phía sau của Lạc Kỳ, chính là nói, từ đầu đến đuôi, chính mình mới là người biết cuối cùng. Cho nên bây giờ mấy chuyện này đều tính là cái gì? Tư Hướng Nhan để mình rời khỏi, cũng không phải vì cô thích Lạc Kỳ, mà là nghĩ không có bất kì lý do nào để mình rời khỏi?
"Ông Lẫm Nhiên, em bình tĩnh một chút." Tuy không biết Ông Lẫm Nhiên xảy ra chuyện gì, nhưng biểu hiện của nàng bây giờ quá mức khác thường. Thấy nàng im lặng rất lâu lại bắt đầu cười lên, phản ứng kỳ quái thực để Tư Hướng Nhan không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Bình tĩnh? Tư Hướng Nhan, chị muốn em làm sao bình tĩnh, tất cả của tất cả chị đều biết, chị biết Lạc Kỳ gạt chị, biết hắn tiếp cận chị có ý đồ khác, biết tất cả âm mưu lại không nói cho em biết, chỉ muốn để em rời khỏi, không phải sao?"
"Ông Lẫm Nhiên, bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa sao? tôi sớm thì từng nói, giữa hai chúng ta, cũng không trở lại được nữa rồi." Nghe thấy chất vấn của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Chuyện giữa hai người họ, chính mình có sai, nhưng Ông Lẫm Nhiên lại chẳng phải không phải sai trước? nói cô để tâm chuyện vụn vặt cũng được, nói cô tâm địa sắc đá cũng được, suy cho cùng, cô vẫn không cách quên đi sự lừa gạt của Ông Lẫm Nhiên đối với cô.
"Phải thôi, em cũng biết chúng ta không trở về được rồi. Nhưng bất luận là sự việc phát sinh trước hay là phát sinh sau, chị từ trước giờ không có hoàn toàn từng tin tưởng em, có đúng không? em yêu chị yêu sắp hai mươi năm, em luôn đều đang tìm chị, coi chị là bảo vật quan trọng nhất của em đi tìm. Rất không dễ dàng tìm được chị, em vui vẻ mỗi đêm cũng ngủ không được, chỉ nhớ chị."
"Thấy được chị có bạn trai, em nói với chính mình em có thể đợi tiếp, đợi đến một cơ hội thích hợp để đến gần chị. Sau đó ông trời cuối cùng cho em một cơ hội, em vui mừng cũng sắp điên rồi. Em là mang theo mục đích tiếp cận chị, nhưng đó lại thế nào? có phải em đem tất cả quá khứ của em đều xóa đi, chị mới có thể hài lòng?"
"Trình Luân là ba ruột của em không sai, nhưng ở trong mắt hắn, em chỉ là một con cờ của hắn. Hắn bắt mẹ em, dùng mạng của bà để uy hiếp em giết chị. Em có thể làm thế nào? chị nói cho em biết em nên làm thế nào? Nhìn mẹ ruột của em đi chết? nếu như em thật sự làm như vậy, em và xúc sinh có cái gì khác biệt? Tư Hướng Nhan, em rất mệt, thật sự rất mệt. Nhưng tất cả mọi người đều không chịu để em nghỉ ngơi một chút, thậm chí cả đường thở dốc cũng không mảy may lưu lại cho em."
Ông Lẫm Nhiên nói rất lâu, mà Tư Hướng Nhan cũng luôn lắng nghe, không có nói chuyện. Cô thừa nhận, bản thân không hiểu hết Ông Lẫm Nhiên, cũng không biết mấy gánh nặng này trên người nàng. Nhưng hai mươi năm là chuyện gì? chính mình chẳng lẽ lúc trước có từng gặp qua em ấy? mà bây giờ, nàng dùng dao với mình, là muốn làm ra quyết định rồi sao?
"Chúng ta lúc trước có từng gặp qua? cho nên, bây giờ em muốn thế nào?" Tư Hướng Nhan thấp giọng trả lời, tay đặt trên lưng Ông Lẫm Nhiên từ từ di chuyển lên, sờ lấy cổ của nàng, thực ra là phòng bị. Phát hiện động tác nhỏ này của cô, Ông Lẫm Nhiên cười càng sâu. Nàng nhìn Tư Hướng Nhan dưới thân, nhìn con dao trên tay mình và cái cổ mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng cắt một dao, cổ trắng nõn kia liền xuất hiện một đạo vết máu.
Máu tươi thuận theo cổ của Tư Hướng Nhan chảy lên trên gối, màu sắc đỏ tươi xinh đẹp lại chói mắt, giống như hoa hồng rãi ở trên giường, mang đến mỹ cảm điêu tàn đổ nát. Thấy Tư Hướng Nhan vì động tác của mình mà cứng đờ, trong mắt nhiều thêm mấy phần lo lắng. Ông Lẫm Nhiên cũng không lấy dao ra, mà là cúi đầu hôn lấy cô, ôn nhu hôn lấy cánh môi hơi lạnh của cô.
Nụ hôn đã lâu mùi vị vẫn là quen thuộc, lại không có nhiệt tình của lúc xưa, cảm thấy Tư Hướng Nhan cứng đờ, Ông Lẫm Nhiên cười khổ, nhắm mắt tận lực đi vào nụ hôn này, cho dù mùi vị đó từ từ trở thành cay đắng mặn chát, cũng chuyên chú hôn. Chỉ là, lần nữa mở mắt, tầm mắt của người phía trước đã mông lung ở trong nước mắt, chấp vá không ra nguyên dạng.
"Trong lòng em rất đau, con dao này bén như vậy, nhẹ nhàng rạch một cái, thì sẽ ở trên người chị để lại vết thương." Ông Lẫm Nhiên vừa nói, đem nụ hôn từ từ dời xuống, hôn lấy vết thương trên cổ Tư Hướng Nhan, liếm sạch máu của cô, lại nhẹ nhàng mút vào. Đau đớn để Tư Hướng Nhan hơi run lên, lại không có bất kì ý tứ kháng cự nào, chỉ mặc cho Ông Lẫm Nhiên đang phát tiết trên người mình.
"Đau sao? có phải rất đau không? nhưng mà, em ở chỗ này, còn đau hơn chị rất nhiều rất nhiều." Ông Lẫm Nhiên kéo qua bàn tay của Tư Hướng Nhan để ở một bên ấn ở trước ngực trái. "Nhìn thấy chị bị thương, em đều khó chịu hơn bất cứ ai. Em đau lòng cho chị đau lòng đến cả bản thân cũng bất chấp. Em chưa bao giờ đem yêu chị làm lời nói đùa mà nói, nhưng chị hình như trước giờ chưa từng tin tưởng."
"Chị cảm thấy em sẽ tổn thương chị phải không, chị cảm thấy, em thật sự sẽ giết chị sao? Tư Hướng Nhan, em nói cho chị biết, nếu như có một ngày em nhất định phải lựa chọn, người cuối cùng quyết định luôn luôn là chị. Em chỉ là tổn hại chị một chút xíu đều sẽ tự trách khổ sở, nhưng chị thì rất nhanh đem trái tim của em bóp nát, em lại bắt chị không thể làm thế nào."
"Ông Lẫm Nhiên...xin lỗi." Luôn cho đến nay, Tư Hướng Nhan đều cảm thấy chính mình là một người tàn nhẫn, mà ở giờ phút này, thấy được nước mắt của Ông Lẫm Nhiên, thì càng thêm xác định cách nghĩ này. Cô không hề sợ hãi con dao trên cổ, mà là dùng tay bắt lấy, từ trong tay Ông Lẫm Nhiên cầm qua. Dao bén rạch phá lòng bàn tay, mang đến từng trận đau nhức, cô không thèm để ý ở trên giường đứng dậy, ôm lấy Ông Lẫm Nhiên.
"Tuy vẫn có rất nhiều lời muốn nói với em, nhưng bây giờ thật sự nên đi rồi, chỗ này không an toàn. Chị sẽ tìm người hộ tống em rời khỏi, đưa em đến một nơi an toàn, chuyện của mẫu thân em cũng giao cho chị xử lý."
"Chị vẫn là muốn em đi sao?"
"Không phải chị muốn em đi, mà là em cần phải đi."
"Thế nhưng...em có thể đi đâu đây chứ? em đã không có bất kì chỗ nào có thể đi rồi. Em phải giết hắn, nhất định phải giết hắn." Bổng dưng, Ông Lẫm Nhiên thì giống như ma quỷ đẩy Tư Hướng Nhan ra, hướng cửa ngoài chạy đi. Tư Hướng Nhan biết nàng muốn làm gì, lại không thể không ngăn cản nàng. Thân là người đã từng sống chung với Lạc Kỳ, cô biết nam nhân này hành sự cẩn thận, tất nhiên sẽ không một mình ở Tư gia, chắc hẳn xung quanh Tư gia chắc đều là người của hắn. Mà chính mình vì kế hoạch sau này, cũng kiên quyết không thể ở thời điểm này cùng Lạc Kỳ ngả bài.
"Ông Lẫm Nhiên, người của hắn đều ở chỗ này, em căn bản không cách loại trừ hắn. Bây giờ chị để Chung Cẩn Du đến, cô ấy sẽ bảo vệ em rời khỏi, còn lại đều giao cho chị xử lý." Tư Hướng Nhan vừa nói, vội vã gọi điện thoại phát tin tức cho Chung Cẩn Du, nhưng Ông Lẫm Nhiên lại luôn đứng ở trong phòng, không có tỏ bất cứ thái độ nào.
"Chị từng yêu em không? hay là nói, ở trong lòng chị, em và mấy nam nhân trước đây chị từng qua lại đều giống nhau, chẳng qua là công cụ chị tiêu khiển thời gian?"
"Tại sao hỏi như vậy." Nghe thấy vấn đề của Ông Lẫm Nhiên, sắc mặt của Tư Hướng Nhan trầm xuống. Cô có lỗi với Ông Lẫm Nhiên là không sai, nhưng tình cảm của cô đối với nàng, lại làm sao sẽ là giả?
"Chị luôn đều giữ lại đồ vật hắn cho chị, còn có hình chung của hai người, không phải sao? nếu như chị thật sự quên hắn rồi, tại sao còn phải giữ lại mấy đồ vật kia, tại sao lần trước em vừa chạm thì phát cáu lớn như vậy chứ? Tư Hướng Nhan, em thật sự chịu đủ loại cảm giác này rồi, chị rốt cuộc khi nào mới sẽ thẳng thắng với em một chút?"
"Ông Lẫm Nhiên, em nói chị không đủ thẳng thắn, em lại làm được yêu cầu giống vậy sao? chị sở dĩ phát cáu đối với em, chị là trách em thà tự mình điều tra cũng không muốn trực tiếp hỏi chị. Mấy bức hình đó chỉ là bằng chứng chị dùng để nhắc nhở chính mình đừng lần nữa bị gạt, sau khi chị triệt để tiếp nhận em, chị đã đốt cháy lâu rồi. Nhưng mà mấy lời này đến bây giờ lấy ra mà nói, cũng không quan trọng nữa rồi, người bảo vệ em đến rồi, em đi đi."
"Em hiểu rồi." Ông Lẫm Nhiên nói xong, vặn chốt cửa liền rời khỏi, chỉ là cửa còn chưa mở ra, nàng lại đi vòng trở lại. Thấy nàng cầm ra thùng thuốc y tế đặt trên giá, ngồi xổm ở trước mặt mình, đem nước sát khuẩn nhẹ nhàng lau lên vết thương của mình, lại dốc lòng quấn kỹ, gò má của nàng nghiêm túc trước sau như một, ngay cả tầm mắt cũng vô cùng chuyên chú.
Thấy nàng xử lý xong vết thương trên tay, lại đứng lên lau đi vết thương trên cổ của mình. Tư Hướng Nhan có chút khổ sở quay đầu qua, cô nhìn không được biểu tình của Ông Lẫm Nhiên lúc này, chỉ sợ chính mình nhìn thêm một giây, thì sẽ mềm lòng giữ em ấy lại. Thế nhưng, thời điểm này để em ấy ở lại, em ấy chỉ sẽ chịu phải tổn hại càng nhiều.
Đợi đến tất cả vết thương xử lý xong, Ông Lẫm Nhiên không nói gì nữa, chỉ là im lặng cất xong thùng thuốc thì chậm rãi rời khỏi căn phòng. Đứng ở trước cửa sổ, nhìn theo em ấy và thủ hạ của mình cùng lên xe, Tư Hướng Nhan lúc này mới yên tâm.
Ngồi ở trên vị trí ghế phó, Ông Lẫm Nhiên cũng không bất ngờ người đến là Chung Cẩn Du, mà nàng cũng không có tâm tình gì quan tâm mấy chuyện này. Lúc gần đi thuốc tiêm đang giảm bớt, tựa như thân thể lại bắt đầu nặng, hồi âm trong đại não cũng từ từ rõ ràng. Trong hoảng hốt, bổng nhiên chiếc xe chịu phải xung kích rất lớn, còn chưa đợi nàng phản ứng lại, thân thể của Chung Cẩn Du đã đau khổ che lấy bờ vai chảy máu, ngã ở trên vô lăng.
Trong nhất thời, tiếng súng kịch liệt vang lên, mà người của Tư gia căn bản không có phòng bị, liền bị tập kịch bất thình lình đến diệt sạch. Cơ thể bị kéo ra khỏi xa, nặng nề ngã ở trên đất, Ông Lẫm Nhiên nhìn theo Lạc Kỳ xuất hiện trước mắt, sờ rồi sờ cây súng của mình giấu ở phía sau quần áo.
"Ông tiểu thư, nhiệm vụ của ngươi lần nữa thất bại rồi, thật là đáng tiếc, vừa rồi lần đó, là cơ hội cuối cùng của ngươi."
Hết chương 87: