Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 81: Thật Sự Là...giày Vò Người Mà.




"Điều tra rõ ràng người đi qua hôm đó, bao gồm video giám sát, chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, không thể nhiều ngày như vậy cũng tìm không được. Bất luận là ai lấy, muốn bao nhiêu giá tiền, không tiếc tất cả cái giá tìm được." Sáng sớm, phòng khách của Tư gia không một người, Chung Cẩn Lan vừa mới xuống lầu thì nghe được thanh âm của Tư Hướng Nhan mang theo bất mãn, tựa hồ cũng biết được mấy cái bí mật nào đó.

"Tư Tư, ngươi đang tìm vật gì sao?" Tuy nghe được nội dung điện thoại nhưng Chung Cẩn Lan vẫn là thích biết rồi cứ hỏi. Tối qua sau khi mình bị Tư Hướng Nhan đánh thức cô ấy thì không ngủ được nữa, nguyên nhân tự nhiên không phải mất ngủ, mà là tên tiểu quỷ chết tiệt Chung Cẩn Du bổng dưng thú tính đại phát, đem chính mình bày thành các loại tư thế muốn đến cả đêm. Xoa lấy thắt lưng phát đau của chính mình, Chung Cẩn Lan thật sự là chán ghét chết Chung Cẩn Du và Tư Hướng Nhan hai người này.

Một người ở trên giường khi dễ mình, người kia thời thời khắc khắc khi dễ mình!

"Chuyện không liên quan đến ngươi." Nghe thấy thanh âm của Chung Cẩn Lan, Tư Hướng Nhan theo ý thức nhìn đồng hồ, tựa hồ rất kinh ngạc đối phương sẽ ở buổi sáng này thức dậy. Nghĩ đến lời của chính mình có thể bị nghe thấy, luôn có loại cảm giác bí mật nhỏ bị phát hiện.

"Nga? chuyện không liên quan ta sao? Nhan Nhan vẫn thật sự là miệng nói không muốn thân thể lại rất thành thực đó. Rõ ràng khi ở trước mặt của người ta ném đi chiếc nhẫn của người kia, kết quả lại chính mình một mình lén lút đi tìm. Cái gì, không tiếc tất cả cái giá, chậc chậc chậc."

"Căm miệng." Không thể không nói, Chung Cẩn Lan một khi không tự trọng lên, xác thực để người ta chán ghét khủng khiếp. Tư Hướng Nhan nhíu mày, lúc này ngồi ở trên sofa uống rượu sầu, không muốn để ý cô ấy nữa. Tối hôm qua, Ông Lẫm Nhiên sau thì tiêm xong cuối cùng cũng ngủ đi. Nhưng nữa đêm liều lượng của thuốc giảm đau hiệu quả qua rồi, thì lại bắt đầu khó chịu.

Ngồi ở bên mép giường nhìn theo nàng, vì thuốc giảm đau không thể luôn uống, Tư Hướng Nhan cũng không có biện pháp cho nàng dùng, chỉ đành dùng khăn tay lạnh lẽo lau chùi gò má của nàng, với ý đồ thay nàng giảm đi một chút đau khổ. Quan hệ của hai người hiện tại như địch như bạn, rõ ràng nên là người thân cận nhất, lại cả tiếp xúc cũng tràn đầy bối rối. Rất không dễ dàng để Ông Lẫm Nhiên ngủ đi, Tư Hướng Nhan lúc này mới xuống lầu gọi điện thoại, lại không ngờ bị Chung Cẩn Lan bắt tại trận.

Cô thừa nhận chính mình không đủ quả quyết, càng không cách vứt bỏ đồ vật nên bỏ đi. Thì tựa như chiếc nhẫn kia, khi đó, Tư Hướng Nhan chỉ là ôm tâm tư muốn để Ông Lẫm Nhiên khổ sở mới ở truớc mặt nàng ném đi. Nhưng sau một giây ném ra ngoài, thanh âm trong lòng của cô đã điên cuồng gào thét hối hận. Đáng tiếc, cho dù sau sự việc vội vàng phái người đi tìm, lại vẫn như cũ không có tung tích.

Vốn cho rằng là bị Ông Lẫm Nhiên nhặt đi rồi, nhưng thấy nàng thất hồn lạc phách hỏi mình chuyện chiếc nhẫn, Tư Hướng Nhan thì biết, chiếc nhẫn kia cũng không có ở trên tay nàng. Nói là cố chấp cũng được, hoặc là không muốn lưu lại nuối tiếc cho mình cũng được. Bất luận thế nào, Tư Hướng Nhan cũng muốn tìm lại chiếc nhẫn kia.

"Tư Tư kêu ta căm miệng, vậy ta thì căm miệng được rồi, thế nhưng, có lẽ ta là người duy nhất biết chiếc nhẫn đó đang ở đâu đó." Chung Cẩn Lan vừa nói, cố ý đem âm thanh dép lê làm đến rất lớn, lốp bốp lốp bốp lên lầu. Tư Hướng Nhan sửng sốt rất lâu mới hoảng hốt tỉnh ngộ, hèn chi cô đều luôn tìm không được chiếc nhẫn, cũng tra không ra bất cứ người nào có thể lấy được chiếc nhẫn, thì ra...

"Chung Cẩn Lan, đem đồ giao ra." Đứng ở trước cửa phòng nghỉ ngơi của Chung Cẩn Lan, Tư Hướng Nhan nhẹ tiếng nói ra, không qua bao lâu thì thấy được đối phương đã thay quần áo đi ra ngoài, mà trong tay cầm lấy, chính là chiếc nhẫn để bản thân tìm rất lâu rồi.



"Ân hừ? Tư Tư không phải nói không liên quan ta sao? vậy ta làm gì phải cho ngươi, huống hồ đây là của tiểu Ông, lại không phải của ngươi, ta phải trả cũng nên trả cho nàng ấy mới đúng."

"Đủ rồi, Chung Cẩn Lan, ta nói một lần cuối cùng, trả ta." Thấy Chung Cẩn Lan hướng lầu dưới mà đi, Tư Hướng Nhan lạnh giọng nói ra, đã là câu nói mang theo mệnh lệnh. Phát hiện cô thật sự rất vội, Chung Cẩn Lan bất đắc dĩ thở dài, đem chiếc nhẫn đặt trong lòng bàn tay của cô, rồi thay cô khép lại ngón tay.

"Tư Tư, cách làm hiện tai của ngươi không chỉ để ta không hiểu, chỉ sợ bản thân ngươi cũng không rõ chính mình đang làm cái gì đâu? nếu như ngươi muốn cố gắng sống chung với cô ấy, thì đem mấy thứ trước kia đều quên đi. Nếu như ngươi muốn để cô ấy rời khỏi, thì đừng dây dưa với cô ấy nữa, cũng đừng tổn hại cô ấy. Ta thật sự rất lo lắng, nếu như ngươi tiếp tục mâu thuẫn nữa, cuối cùng bị tổn hại vẫn là bản thân ngươi."

"Ta biết, đợi vết thương của em ấy triệt để phục hồi, ta sẽ cho em ấy thân phận mới, để em ấy rời khỏi."

"Tư Tư, ngươi tốt nhất có thể nói được làm được, hôm nay ta và tiểu Du trở về nhà rồi, ngươi ở đây chắc cũng không có chuyện gì rồi chứ?"

"Ân."

Đem chiếc nhẫn đặt vào trong túi, Tư Hướng Nhan không muốn nói nhiều nữa, xoay người lên lầu. Đẩy cửa mà vào, đầu tiên thấy được thư là người đang nằm trên giường. Ông Lẫm Nhiên đã tỉnh lại, đang ngẩng người nhìn sàn nhà xuất thần. Phát hiện chính mình trở lại, trong mắt nàng trước tiên là lóe qua một tia sáng, lại miễn cưỡng áp chế che giấu lại. Tư Hướng Nhan cũng không vạch trần, bưng nước đưa đến bên miệng nàng.

"Uống chút nước trước, tôi đã để người làm cháo cho cô, cô nên ăn chút đồ." Tính ra, Ông Lẫm Nhiên tựa hồ sắp hai ngày không ăn qua bất cứ thứ gì. Thấy cánh tay nàng ốm yếu đến vừa bẻ thì dường như sẽ gãy đi, Tư Hướng Nhan để người làm đưa cháo đến, hy vọng Ông Lẫm Nhiên ít nhiều có thể ăn một chút.

"Không cần đâu, em không có khẩu vị." Sau khi đem nhất cử nhất động của Tư Hướng Nhan nhìn ở trong mắt, tuy trong lòng có từng chút từng chút ngọt ngào, nhưng càng nhiều vẫn cứ là khổ sở. Tư Hướng Nhan không phải của mình nữa, sự thật này qua lại đả kích trái tim của Ông Lẫm Nhiên, để nàng có khổ mà khó nói. Chuyện ngày đó ở trước cửa tòa án còn rành rành ở trước mắt, trái tim của chính mình bị Tư Hướng Nhan ném ở trên đất, đạp đến tan nát. Mà nam nhân kia, nam nhân đó đã từng để Tư Hướng Nhan lộ ra nụ cười rạng rỡ, cũng lần nữa về lại bên cạnh cô.

Yêu một người, cầu mà khó được. Nếu như vĩnh cửu cũng không có được, thì sẽ không biết được niềm vui sau khi có được. Nhưng hiện tại, chính mình nổ lực tranh giành tất cả đều mất hết rồi. Ông Lẫm Nhiên hận chính mình, không hận Tư Hướng Nhan, lại nhịn không được đi trách cứ đối phương. Nếu như nói phát sinh nhiều chuyện như vậy rồi vẫn không có một chút oán niệm, bản thân Ông Lẫm Nhiên cũng không cách thuyết phục chính mình. Nàng luôn suy nghĩ, nếu Tư Hướng Nhan cho mình thêm một chút tín nhiệm, họ thì sẽ không trở thành bộ dạng hiện tại.

Mỗi lần nghĩ đến mấy chuyện này, nàng thì sẽ ở trong lòng cười nhạo chính mình bất lực. Bây giờ nàng thì y như con sâu đáng thương, luôn không hạn chế được mình đem nguyên nhân hai người tách ra đỗ lỗi lên người Tư Hướng Nhan, kỳ thực, bản thân nàng cũng có sai.

"Không có khẩu vị cũng ăn một chút, để tôi đúc cô." Nhìn ra Ông Lẫm Nhiên đối với mình bài xích, sắc mặt Tư Hướng Nhan hơi trầm. Còn có chút cứng rắn ôm người vào lòng, dùng muỗng múc một chút xíu cháo đưa đến bên miệng Ông Lẫm Nhiên. Chuyện đến như hôm nay, Ông Lẫm Nhiên cũng không có lý do và điều kiện từ chối, nàng nhắm mắt lại, từng hớp từng hớp ăn lấy cháo của Tư Hướng Nhan đúc đến, chỉ là, vốn dĩ cháo không có mùi vị, lại càng ngày càng chua, càng ngày càng chát. Nước mắt thuận theo khóe mắt xẹt qua, đợi đến khi Ông Lẫm Nhiên phản ứng lại, thì cả tai cũng bị nước mắt làm ướt.



"Ông Lẫm Nhiên, đừng khóc." Thanh âm của Tư Hướng Nhan từ đỉnh đầu truyền đến, nhưng an ủi như vậy lại chỉ có thể để trong lòng càng thêm khó chịu. Nhẹ nhàng thở gấp, cảm thấy nụ hôn quen thuộc mà lạnh lẽo rơi ở trên gò má chính mình, đem mấy nước mắt chua cay kia hôn đi. Ông Lẫm Nhiên sít sao nương tựa vào lòng Tư Hướng Nhan, dường như chỉ có như vậy mới có thể vứt bỏ sự yếu ớt của nàng.

"Tư Hướng Nhan, chị rốt cuộc muốn thế nào, chị..."

"Đại tiểu thư, Lạc Kỳ tiên sinh đến rồi, đang ở trước cửa đợi người rất lâu, tựa hồ là có chuyện quan trọng gì muốn nói với người."

Cửa phòng bị gõ nhẹ nhàng, nghe được lời của quản gia, Ông Lẫm Nhiên nhẹ ngàng run lên, đem lời nói sinh sinh nuốt trở lại.

"Ân, ta biết rồi." Tuy rất chán ghét Lạc Kỳ ở thời điểm này tìm đến, nhưng Tư Hướng Nhan vấn chuẩn bị gặp một chút, xem hắn đến rốt cuộc muốn chơi trò gì. Thấy Ông Lẫm Nhiên trong lòng nhắm mắt an tĩnh nằm ở đó, biết nàng không có ngủ đi, Tư Hướng Nhan cũng không muốn vạch trần. Cô nhẹ nhàng đặt người ở trên giường, lại thay nàng đắp chăn xong, lúc này mới xuống lầu.

"Ngươi đến làm cái gì?" Đến trước cửa, Tư Hướng Nhan ôm vòng hai cánh tay nhìn hướng Lạc Kỳ. Hôm nay hắn ân mặc có chút kì quái, trên người mặc đồ búp bê độn bông, trong tay ôm lấy cái nón nhung bông đồng dạng, nhìn lên thực sự buồn cười.

"Nga, không có gì, chỉ là trên mạng nói theo đuổi con gái nên đem chính mình làm đáng yêu một chút, tặng một chút đồ vật cô ấy thích. Anh nghĩ em không thích hoa, cũng không thích trang sức vàng bạc, vậy cũng hết cách rồi, anh nghĩ được chính là đem chính mình tặng cho em."

Lạc Kỳ vừa nói, đội lên cái nón, đi lên trước ôm lấy Tư Hướng Nhan, tuy rất chán ghét cái ôm này và cục diện hiện tại, Tư Hướng Nhan lại cũng chỉ là mặt không biểu tình nhìn Lạc Kỳ phô trương. Có những chuyện, nếu là biểu hiện quá mức có chủ định, chỉ có thể nói rõ có mục đích khác. Chỉ là, Tư Hướng Nhan tuy biết, lại không có bất cứ động tác nào, bất kì người nào nhìn đến, hình ảnh như vậy đều giống như một cặp người yêu tương tác qua lại.

Đứng ở bên cửa sổ, đem cảnh này ở dưới lầu nhìn vào trong mắt, Ông Lẫm Nhiên phát hiện bản thân cả cười khổ cũng kéo ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ dùng tay ở trong không khí vuốt ve bóng lưng của Tư Hướng Nhan, áp chế lấy* trong lòng muốn xông qua đem cô cướp lại vào lòng.

"Thật sự là...giày vò người mà."

Hết chương 81: