Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 69: Em Còn...không Thể...không Thể Chết.




Tiếng giày cao gót lốp bốp lốp bốp vang vọng ở hành lang, khiến cho đèn cảm quang từ từ được thấp sáng. Mặc đồ tù nhân màu lam không hợp thân, Tư Hướng Nhan hơi khép mắt đánh giá tất cả trước mắt, bổng nhiên có loại cảm giác không chân thực dường như đã mấy đời. Ở mấy ngày trước, cô còn ôm Ông Lẫm Nhiên ở chung một chỗ, nói về chuyện có thời gian ra ngoài du lịch, mà lúc này, chính mình mất đi thân phận, mất đi tất cả lại bị giam ở cái gọi là ngục giam này, kêu trời trời không ứng, kêu đất đất không linh.

"Số 8006, tôi là trưởng giám ngục ở đây, Tần Nhuế, đi theo tôi." Thì ở lúc này, một nữ nhân một thân quần áo tây trang nữ màu đen, mang tất chân màu đen và giày cao gót từ phía sau đi tới, đứng ở bên cạnh mình. Tóc dài đen nháy của cô ấy một sợi không cẩu thả cuộn tròn ở đỉnh đầu, hơi hiển thị ngũ quan anh khí lại không mất đi nhu mỹ nữ tính. Thấy cô ấy nhìn mình, trong mắt mang theo phòng bị, Tư Hướng Nhan liền biết, đối phương chắc là vừa lên chức không lâu, hoặc là nói, vẫn chưa học được quy tắc chỗ này.

"Cô là người mới" đi theo bên cạnh Tần Nhuế, Tư Hướng Nhan thấp tiếng nói ra. Bị nhốt ở phòng thẩm vấn mấy ngày, cô đã chịu đủ đối phó với mấy tên gia hỏa chán ghét kia, nhưng trưởng giám ngục trước mắt này, so với mấy người kia cũng thuận mắt hơn.

"Tại sao cảm thấy như vậy?" Nghe thấy lời của Tư Hướng Nhan, Tần Nhuế hơi sửng sốt, cười trả lời.

"Ánh mắt của cô, còn có một chút tiểu tiết nhỏ nói cho tôi biết chuyện này."

"Tư tiểu thư quả nhiên giống như người bên ngoài nói, rất thông minh Tuy tôi mới làm trưởng giám ngục không lâu, nhưng một chút chi tiết tôi vẫn là rất rõ. Căn phòng thay cô bố trí xong rồi, có bất cứ vấn đề gì, cô có thể thông qua nhân viên đưa cơm liên lạc tôi."

"Nga, thì ra đãi ngộ của tầng thứ tám, chính là chuyện như vậy, cô..."

"Nhuế Nhuế, chị rất lâu cũng không đến thăm người ta, người ta rất nhớ chị" Tư Hướng Nhan muốn mượn cơ hội thăm dò một chút giọng điệu của Tần Nhuế, lúc này, một bên khác của giám ngục lại truyền đến lời nói và tiếng bước chân. Ngẩng đầu nhìn tới, liền thấy một người toàn thân đều quấn lấy dây xích, cả cổ cũng không buông tha đang bị hai cảnh ngục dùng súng đẩy đi tới, con người này Tư Hướng Nhan cũng không xa lạ, thường ở trên báo hoặc tivi thấy được, dù cho là ở trấn Đồng Hỗ cũng có nghe được.

"Số 8005, đứng yên." Thấy được con người để mình gần đây rất đau đầu, Tần Nhuế buồn phiền chống lấy đầu, nhưng đối phương lại giống như là không nhận ra được sự chán ghét trong mắtchính mình, cũng mặc kệ phía sau đang có súng ngắm lấy nàng, liền hướng đến chính mình dựa gần.

"Nhuế Nhuế làm gì kêu xa lạ như vậy? là có nguyên cố người ngoài ở đây sao? chị mỗi buổi tối, đều là kêu người ta tình yêu à đó."

"Đủ rồi, làm chuyện của bản thân cô! hai người, đem cô ấy giải đi." Tần Nhuế đem con người dây xích quấn đầy thân đẩy ra, một mặt là chán ghét bị nàng ta tiếp xúc, mặc khác là mấy dây xích kia thực sự rất nặng.

"Này, đợi đã mà, Nhuế Nhuế chị không muốn đến thăm người ta như vậy, là vì người mới đến sao? tướng mạo này vẫn không tệ, cũng là loại hình em thích, mỹ nữ, nếu như buổi tối cô cô độc có thể đập tường tìm tôi trò chuyện, hai người chúng ta có thể tự an ủi lẫn nhau nga."

"Căm miệng! giải cô ấy đi!" Cũng không muốn nhìn tên gia hỏa phiền phức này nữa, Tần Nhuế liền trợn mắt với cảnh ngục, cảnh ngục hiểu ý, dùng súng đẩy lưng của con người kia, mạnh mẽ áp giải nàng rời khỏi. "Tư tiểu thư, cô không cần để ý tên bệnh thần kinh vừa rồi, cách âm của phòng hiệu quả rất tốt, nàng ta sẽ không làm ồn đến cô, Tư tiểu thư?" Tần Nhuế vừa nói, lại phát hiện Tư Hướng Nhan đang phát ngẩng, tựa hồ bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, Tần Nhuế lại kêu một tiếng tên của cô mới để cô hồi phục tinh thần.

"Thật ngại quá, tôi chỉ là nhớ đến một người mà thôi." Sắp xếp xong lại tâm trạng không nên bạo tiết, Tư Hướng Nhan từ từ đi vào phòng sắt kín mít, nhìn bày trí bên trong, một vòi sen tắm đơn sơ, còn có bồn cầu sạch sẽ, bàn sách bằng gỗ, trừ như thế ra, thế nhưng còn có một tivi hơi nhỏ. Cô không kiềm chế được cười lên, để Tần Nhuế mở ra còng tay và xiềng chân, rồi đi vào.

"Tư tiểu thư, mấy ngày tiếp theo, có thể phải uỷ khuất cô rồi."

"Không ngại."

"Vậy là tốt nhất."

 

Nghe thấy tiếng bước chân của Tần Nhuế càng đi càng xa, Tư Hướng Nhan thân liền nghiêng, có chút mệt mọi ngã ở trên giường. Vết thương trên người cô còn chưa tốt, mới đi một chút, hai mắt liền có chút mờ. Nhớ đến chuyện từng phát sinh vừa rồi, gương mặt quen thuộc kia lại đến quấy rầy chính mình. Ông Lẫm Nhiên, em cũng thật là, âm hồn không tan a.

"Gần đây, bướu độc của xã hội trầm tích nhiều năm đã bị cảnh sát bắt giữ, nghi phạm chủ yếu là nữ tử quốc tịch Trung Quốc, gần 28 tuổi, đã giam ở trấn X chờ đợi thẩm phán phán quyết, cảnh sát..."



"Có thuốc cầm máu và băng gạc không?"

"Cái gì?"

Hừng đông một giờ, tiệm thuốc đang chuẩn bị đóng cửa, nhìn theo tin tức đã chiếu ở trên tivi mấy ngày, nhân viên tiệm vừa mới khóa cửa, thì thấy được một một nữ nhân xách theo mấy chai rượu trắng xuất hiện ở bên cạnh mình. Sắc mặt của nàng rất nhợt nhạt, quần mắt lại dâng lên đỏ tươi của nghỉ ngơi không đủ. Nếu như không phải thấy nàng còn có bóng, nhân viên tiệm cơ hồ cho rằng bản thân thấy quỷ.

"Vị tiểu thư này, thật ngại quá, cửa hàng chúng tôi đã đóng cửa rồi."

"Làm ơn, tôi sẽ không làm chậm trễ của anh lâu đâu, tôi chỉ muốn mua một ít thuốc và băng gạc."

"Cái này...vậy cô vào đi."

Nhân viên cửa hàng cảm thấy sắc mặt của nữ nhân thực sự không quá tốt, liền lần nữa mở ra cửa lớn của tiệm thuốc, lấy băng gạc và thuốc cầm máu. Thấy nữ nhân tay run rẫy từ trong túi móc ra một trăm đồng, không đợi mình thối tiền thì xoay người đi, nhân viên cửa hàng cau mày, nhìn trên đất rãi rác mấy giọt vết máu, hơi nhíu lại chân mày.

"Khụ...khụ khụ..." Ho kham kịch liệt làm sao cũng không ngừng, giống như đem phổi cũng ho ra. Chống lấy bức tường khó khăn mà đi, Ông Lẫm Nhiên không biết chỗ nào mới là điểm cuối cùng, chỗ nào mới có nơi để nàng yên tâm nghỉ ngơi. Cuối cùng, nàng vẫn là quay về Tư gia, cho dù chỗ này đã niêm phong lại, nàng chỉ có thể ở trước cửa nhìn, lại vẫn là có thể để nàng yên tâm.

"Lan, ngươi cảm thấy, thật sự là Ông Lẫm Nhiên phản bội Tư gia?"

"Không có cái gì có cảm thấy hay không, cô ta cũng đã công bố thân phận cảnh sát rồi, nghĩ thế nào cũng sẽ không sai, đợi sau khi chúng ta đem văn kiện Tư Tư giao phó hủy đi trước, sau đó lại thảo luận chuyện kia."

"Căn nhà bên đó hình như có người ở."

"Có ngươi? làm sao được chứ? chúng ta đi xem thử."

  

Chung Cẩn Lan không ngờ ở rạng sáng còn có người xuất hiện xung quanh Tư gia bị niêm phong, càng không ngờ được con người đó chính là Ông Lẫm Nhiên. Đứng ở bên vạch kẻ đường, Chung Cẩn Lan nhìn thấy rượu bên chân nàng nhíu chặt chân mày.

"Ngươi lại trở lại làm cái gì? Ông cảnh quan, ta chắc từng cảnh cáo ngươi, đừng chọc đến Tư gia nữa."

"Tôi không có."

  

"Bất luận người có không, ta hiện tại không muốn nghe ngươi giải thích, cũng không muốn nhìn thấy ngươi. Ngươi nghe rõ cho ta bây giờ thì rời khỏi chỗ này, đừng đến gần bất cứ địa phương nào có liên quan đến Tư gia nữa."

"Tôi chỉ là muốn trở về xem thử chỗ này, không có cách nghĩ gì khác."

"Thế nào, sau khi tổn thương trái tim của người khác, ngươi cảm thấy chỉ cần mua mấy chai rượu ở trước cửa của con người kia mua say thì được rồi? Ông cảnh quan, ta khuyên ngươi...."



"Lan, ngươi đợi một chút, tình hình của cô ấy có chút không đúng."

Chung Cẩn Du từ sớm thì phát hiện khác thường của Ông Lẫm Nhiên, thấy nàng bị Chung Cẩn Lan nắm lấy kéo lên, hai chân mềm nhũn vô lực, con ngươi cũng có chút tan rã. Phát hiện nàng dùng tay che lấy bụng dưới, Chung Cẩn Du đỡ lấy thân thể của nàng đem nàng đỡ ngã trên đất, lại cởi ra y phục của nàng. Chiếu vào màng mắt là phần bụng bị máu tươi thấm đỏ, còn có vết bầm màu xanh tím đầy người. Mấy vết thương kia có chút là bị vật cứng đánh ra, càng nhiều lại là va chậm mà thành.

"Ngươi làm sao trở thành như vậy?" Chung Cẩn Lan cũng không ngờ được Ông Lẫm Nhiên sẽ bị thương cả người, mấy vết ứ thanh là vết thương ngoài da sẽ không uy hiếp tính mạng, nhưng vết dao của bụng rõ ràng là vừa tạo thành không lâu trước, vết thương rất sâu, thậm chí còn đang chảy máu.

"Nhan...Nhan Nhan...em còn...không thể...không thể chết."

"Lan, phải làm sao đây." Thấy trong tay Ông Lẫm Nhiên mang theo rượu trắng và băng gạc, Chung Cẩn Du đã đoán được là xảy ra chuyện gì. Cho dù cảnh sát không có cấp ra tin tức cụ thể, nhưng chuyện Ông Lẫm Nhiên ở Tư gia ẩn núp lâu như vậy mọi người đều rất rõ ràng, mà ngày đó cảnh sát đến Tư gia điều tra, cũng có cố ý thậm chí rõ ràng quanh quẫn qua Ông Lẫm Nhiên.

Lúc này chỉ sợ tất cả người trên dưới của Tư gia cũng biết Ông Lẫm Nhiên chính là nằm vùng, cho dù không có Tư Hướng Nhan ở đây, chỉ sợ Tư gia cũng sẽ không tha. Hơn nữa tình trạng của Ông Lẫm Nhiên hiện tại, chỉ sợ cảnh sát bên kia và Trình gia cũng là bỏ mặc nàng không quản sống chết của nàng. Chỉ có thể nói, Ông Lẫm Nhiên lúc này tứ cố vô thân, Cảnh sát, Trình gia, Tư gia, nàng đi chỗ nào cũng không an toàn.

"Cẩn Du rất muốn lo cho cô ta sao? cô ta phản bội Tư Tư, ta thật sự rất..."

"Lan, có những chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài, nếu như bây giờ không cứu cô ấy, cô ấy tuyệt đối sẽ chết. Nhưng mà, để cô ấy chết đi như vậy, ngươi cảm thấy Tư Hướng Nhan sẽ đồng ý sao?"

"Vậy được, đưa cô ta trở về."

"Cám ơn hai người." được Chung Cẩn Lan và Chung Cẩn Du đưa lên xe, Ông Lẫm Nhiên thấp tiếng nói ra. Nàng cảm thấy chính mình thì phải ngủ rồi, lại cần thiết phải chống chọi không nhắm mắt. Bắt đầu từ ngày Tư Hướng Nhan bị bắt đi, nàng đã mấy ngày mấy đêm không chợp mắt. Người của Tư gia truy sát nàng, mà Trình gia và cảnh sát cũng phái người trông chừng nàng, lại thấy chết không cứu. Che lấy vết thương đã đau đến chết lặng phát lạnh, Ông Lẫm Nhiên lại cười ra. Quả nhiên, không có Tư Hướng Nhan, nàng thì cái gì cũng làm không thành.

"Trước tiên giúp cô ấy sát khuẩn cầm máu, vết dao đó rất sâu, nhưng không có bị thương đến động mạch, truyền máu thì được." Nghe thấy đối thoại của Chung Cẩn Lan và Chung Cẩn Du, Ông Lẫm Nhiên dùng sức siết chặt quả đấm, phòng ngừa mình ngủ đi. Nàng còn có mấy lời, nhất định phải nói với Chung Cẩn Lan.

"Lan tỷ."

 

"Chuyện gì có thể ngày mai nói, ngươi bây giờ có thể nghỉ ngơi rồi."

"Không sao đâu, tôi vẫn không mệt mỏi. Tôi cần phải đi trấn X, càng nhanh càng tốt, Nhan Nhan đã bị nhốt vào trong ngục, không biết khi nào sẽ có nguy hiểm."

"A, ngươi cảm thấy ta còn sẽ tin lời của ngươi? Tư Tư bây giờ bị nhốt vào ngục, đều là vì ngươi đó."

"Không phải, từ trước đến giờ không phải tôi, tôi không có làm qua bất cứ chuyện gì để Tư gia gặp nguy hiểm.Bây giờ chị ấy có nguy hiểm, tôi cần thiết phải đến bên cạnh chị ấy."

"Ta bây giờ còn làm sao tin tưởng ngươi? Ông Lẫm Nhiên, ngươi là con gái của Trình Luân đúng chứ, ngươi bước vào cục cảnh sát là Trình gia sắp xếp, đến Tư gia cũng là Trình gia sắp xếp. Từ lúc bắt đầu ngươi tiếp cận Nhan Nhan thì có mưu đồ, chuyện bây giờ ta hối hận nhất chính là không nên để cô ấy chấp nhận ngươi. Tối nay cứu ngươi chỉ là ta không muốn ngươi chết thư thả như vậy, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng..." Chung Cẩn Lan chưa nói xong, cánh tay bị Ông Lẫm Nhiên siết lấy, thấy thân thể nàng run rẫy, rõ ràng là thể lực và tinh lực đều mệt mỏi đến cực hạn rồi, lại còn sống chết kiên trì. Như vậy nhìn theo, Chung Cẩn Lan cảm thấy trong lòng có chút đau xót, không mở miệng nữa.

"Mọi người đều cảm thấy tôi tiếp cận Nhan Nhan có mục đích, sự thật cũng xác thực như thế. Tôi yêu chị ấy, yêu đến tôi đều đã quên có bao lâu rồi. Người khác nghĩ tôi thế nào cũng được, bây giờ tôi đang, muốn làm, có thể làm, chính là để chị ấy bình an vô sự trở lại."

Hết chương 69: