Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 62: Không Cho Phép Gạt Ta Nữa.




"Tư tiểu thư, Ông tiểu thư." Tuy sớm biết Tư Hướng Nhan hôm nay sẽ thăm hỏi, nhưng Chung Cẩn Du nhớ được thời gian hẹn định là 10 giờ trưa, mà lúc này lại đã trễ cả hai tiếng đồng hồ. Thân là người giữ đúng thời gian, Chung Cẩn Du luôn cho rằng Tư Hướng Nhan cũng là như thế, như vậy, khả năng dẫn đến thời gian trì hoãn, cũng chỉ có người ở trong lòng Tư Hướng Nhan bây giờ ôm lấy.

Đây là Chung Cẩn Du lần đầu tiên như vậy tỉ mỉ đánh giá Ông Lẫm Nhiên, tuy lần trước có liếc thấy thoáng qua, nhưng sức chú ý của chính mình tâm tình đều ở trên chuyện tạp dề và 'quả anh đào' kia, hoàn toàn không rãnh đánh giá tướng mạo của Ông Lẫm Nhiên, nhưng hôm nay xem ra, thực lực của nàng xác thực để Tư Hướng Nhan thu tâm.

Có lẽ là vừa rồi làm ra mấy loại chuyện để chậm trễ thời gian, trên mặt trắng nõn của nàng còn mang theo mấy phần ửng hồng, thái mị (e thẹn và yêu mị) giữa chân mày càng là không hề che đậy triển hiện ở ngoài. Nàng mặc áo lông màu trắng sạch sẽ và quần bò đơn giản, giống như mèo con vô hại được Tư Hướng Nhan ôm ở trong lòng, nhìn thấy chuyện này, Chung Cẩn Du nhịn không được liếm liếm môi dưới. Nếu như không phải có Chung Cẩn Lan rồi, nữ nhân này vẫn thật sự là loại chính mình thích.

"Ân." Tuy đến trễ, nhưng thân là khách mời Tư Hướng Nhan lại không có nữa điểm áy náy hoặc ngượng ngùng, trái lại cảm thấy ánh mắt của Chung Cẩn Du lúc này đánh giá Ông Lẫm Nhiên để cô mười phần bất mãn. Từ bắt đầu cái nhìn đầu tiên, Tư Hướng Nhan thì cảm thấy Chung Cẩn Du là người thuộc về con đường của họ, ngược lại không nghĩ qua, nữ sinh này, thật sự không như bề ngoài nhìn đến thì đơn thuần như vậy.

"Tư tiểu thư và Ông tiểu thư muốn uống cái gì?"

"Nước trắng thì được rồi." Ôm lấy Ông Lẫm Nhiên ngồi trên sofa, Tư Hướng Nhan thấp giọng nói ra, lại nhịn không được véo véo mặt của người trong lòng, không hề sợ bị Chung Cẩn Du thấy được cục diện sến súa của họ.

"Nhan Nhan, em có sức rồi." Ông Lẫm Nhiên không muốn đem một mặt nhược như thế bạo lộ ở trước Chung Cẩn Du, chống lên cơ thể muốn ngồi dậy. Thấy nàng cậy mạnh, Tư Hướng Nhan cũng không ngăn cản, để mặc nàng ngồi dậy, sau đó cơ thể nghiêng đi, ngược lại dựa vào ngực Ông Lẫm Nhiên. Thấy Tư Hướng Nhan cười nhạt giống như ác tác kịch (trò đùa tinh nghịch, trêu ghẹo), Ông Lẫm Nhiên chỉ cảm thấy bộ dạng của Tư Hướng Nhan cực kì đáng yêu rồi, bưng lấy mặt của cô liền hôn xuống.

"Này, ở đây còn ở trong nhà người khác nga." Tư Hướng Nhan trên miệng nói như vậy, lại vươn tay kéo Ông Lẫm Nhiên qua, để nụ hôn này càng thêm sâu. Liếm láp lấy môi đỏ nóng bỏng của cô còn có một thân áo da thay mới, Ông Lẫm Nhiên lúc này mới nghĩ đến, tựa hồ chính mình vừa rồi khi nhìn thấy Tư Hướng Nhan, cô thì là bộ dạng trang điểm của nữ vương. Cao cao tại thượng, lãnh diễm áp người, lại là thuốc phiện trí mạng, câu hoặc lấy chính mình.

"Xem ra Tư tiểu thư và Ông tiểu thư tình cảm rất tốt." Chung Cẩn Du đối với cục diện như vậy ngược lại không có cảm giác gì, trái lại cô ấy và Chung Cẩn Lan cũng luôn là kiềm lòng không đậu làm như vậy. Chỉ là, nhìn thấy Tư Hướng Nhan cười bị Ông Lẫm Nhiên đè ở dưới thân, hình ánh hạnh phúc này, tựa hồ cùng với chính mình trong lòng nghĩ có chút không quá giống, ở trong lòng Chung Cẩn Du, Ông Lẫm Nhiên và Chung Cẩn Lan giống y nhau, đều là mạng ngàn năm thụ, đương nhiên, ngoại trừ một ít cơ thể vóc dáng đặc biệt ra.

"Được rồi, về nhà tùy em hôn." Nghe được Chung Cẩn Du trở lại, Tư Hướng Nhan vỗ vỗ lưng của Ông Lẫm Nhiên, từ trên sofa ngồi lên. Dẫu cho quần áo của cô bị làm nhăn, son môi trên mặt cũng có chút lộn xộn, lại vẫn như cũ không có để cô hiện ra rối loạn hoặc chật vật. Thấy Tư Hướng Nhan không để ý mặc cho Ông Lẫm Nhiên giúp cô lau sạch son môi, một bộ dạng nữ vương cao cao tại thượng. Chung Cẩn Du ở trong lòng lắc lắc đầu, càng ngày càng không cách làm rõ hình thức chung sống của hai người này.

"Tư tiểu thư, tôi biết mục đích của cô hôm nay qua đây, đồng ý gia nhập Tư gia, cũng có thể làm việc cho cô. Nhưng tất cả tiền đề là, tôi phải thuyết phục Lan, cô ấy không đồng ý tôi thì không cách làm bất cứ chuyện gì cho cô."

"Nói như vậy, cô đã quyết định rồi." Nghe qua lời nói của Chung Cẩn Du, giữa con ngươi của Tư Hướng Nhan lóe qua một tia tán thưởng. Cô thích người dứt khoác, cũng thích người thông minh, mà Chung Cẩn Du hiển nhiên hai mặt đều chiếm rất toàn diện.

"Tư tỷ tựa hồ rất thích biết rõ cố hỏi, tôi luôn cảm thấy tôi không thích hợp làm công việc của người bình thường, đi mấy con đường theo thường lệ kia. Lan nếu đã luôn làm việc cho cô, tôi cũng muốn cùng cô ấy lên cùng một thuyền. Càng huống hồ, có rất nhiều thời điểm, tôi đều muốn nếm thử một chút, nổ súng thật sự là mùi vị gì.” Chung Cẩn Du vừa nói, khẽ khơi lên khóe môi, đem mắt kính gọng đen trên mũi tháo xuống. Nhìn theo con ngươi thâm thúy của cô ấy, Tư Hướng Nhan gật gật đầu, biết rõ mục đích của mình hôm nay đến đã đạt được rồi .



"Được, vậy thì không làm phiền thêm nữa, còn về chuyện của Cẩn Lan bên đó, tôi cảm thấy bản thân cô đi nói càng tốt hơn do tôi đến giải quyết." Tư Hướng Nhan nói xong, ý trên mặt chữ liếc nhìn cửa mở ra khe hở, lần nữa ôm lên Ông Lẫm Nhiên có chút buồn ngủ đứng dậy rời khỏi. Mắt tiễn họ lên xe, Chung Cẩn Du nhìn hướng Chung Cẩn Du ở một bên không biết trở về khi nào, có dự cảm bão thì sắp đến rồi.

"Cô ấy đến làm gì?" Chung Cẩn Lan lúc này biểu tình cứng đờ dị thường, không giống như bộ dạng lười nhát làm nũng thường ngày. Thấy cô đứng ở trước cửa lãnh đạm nhìn chính mình, giống như đang nhìn một người xa lạ. Cảm giác xa cách như vậy để Chung Cẩn Du cực độ không vui, rõ ràng cô ấy muốn bước vào Tư gia chẳng qua vì giúp đỡ và bảo vệ Chung Cẩn Lan, nhưng nữ nhân ngốc này vẫn thật sự là gan nhỏ.

"Như ngươi suy nghĩ." Chung Cẩn Du vừa nói, nhấc tay vỗ lên vai của Chung Cẩn Lan. Hôm nay cô sáng sớm thì mặc chính trang ra ngoài, nói là Tư gia có hội nghị, cho nên Chung Cẩn Du mới đồng ý gặp mặt Tư Hướng Nhan hôm nay, lại không ngờ Chung Cẩn Lan sẽ trở về sớm.

"Chung Cẩn Du, ngươi có phải cảm thấy ta bây giờ đã không có tư cách quản bất cứ chuyện gì của ngươi không? ngươi phải nhớ kĩ, ở trên danh nghĩa pháp luật, ngươi vẫn là con gái của ta, nếu đã như thế, ngươi thì cần phải nghe lời ta."

"Con gái sẽ hôn ngươi, sẽ cùng ngươi làm yêu, để ngươi ba ngày cũng không xuống được giường sao?"

"Ngươi căm miệng, đừng nói mấy lời nhảm nhí đó." Nghe thấy phản bác của Chung Cẩn Du, sắc mặc của Chung Cẩn Lan ẩn ẩn có chút ửng đỏ, vì che giấu sự ngượng ngùng của cô, Chung Cẩn Lan ép gần Chung Cẩn Du, thấp tiếng nói ra. Vốn dĩ chiều cao của cô cũng không cao bằng Chung Cẩn Du, lại vì nguyên cố của giày cao gót mà đảo lại.

Thấy Chung Cẩn Lan từ trên nhìn xuống nhìn theo mình, trong mắt tràn đầy thất vọng và không hiểu. Cô như vậy nhìn lên có một chút phong tình khác, phối với chính trang màu xám và váy bó sát, mỗi một địa phương đều tản phát khí tức cấm dục để người ta muốn làm nhục.

"Nga? ta nói là nhảm nhí, vậy tại sao ngươi phải đỏ mặt? bộ dạng của ngươi bây giờ rất gợi cảm, ta nghĩ muốn ngươi." Chung Cẩn Du vừa nói, đem Chung Cẩn Lan ấn đè ở trên cửa, người sau phản ứng lại cô ấy muốn làm cái gì, liền bắt đầu ra sức giãy giụa. Không biết làm sao Chung Cẩn Lan sớm thì ăn ngon ở nhàn quen rồi, cũng chưa chịu qua cực khổ, luyện tập một chút thân thủ. Bất luận là sức hay là phản ứng đều chậm hơn so với Chung Cẩn Du một đoạn, rất nhanh liền bị Chung Cẩn Du đè lại lên cửa, không động đậy được.

"Ngươi buông ta ra, Chung Cẩn Du, ngươi có phải bệnh thần kinh không! sau này ta sẽ không quản ngươi nữa, ngươi muốn gia nhập hắc đạo, muốn đi bán mạng cho Tư Hướng Nhan đều là chuyện của ngươi, ta mới sẽ không để ý sống chết của ngươi. Ta...a." Chung Cẩn Lan thực sự không ngờ Chung Cẩn Du lại điên cuồng mất trí như vậy, trực tiếp cởi đi váy của mình thậm chí cả thời gian thở gấp cũng không cho thì trực tiếp tiến vào chính mình.

Thân thể khô khốc bị hai ngón tay xuyên xỏ, đau đớn kịch liệt để khóe mắt của Chung Cẩn Lan tràn ra nước mắt, uỷ khuất tột cùng rồi. Cô đây là chọc ai? cô chẳng qua là hy vọng Chung Cẩn Du sống một chút cuộc sống của người bình thường, không cần giống như chính mình như vậy thời thời khắc khắc đều phải lo lắng Tư gia sẽ có nguy hiểm, cảnh sát sẽ tìm đến mà thôi. Nhưng mà...Chung Cẩn Du tại sao không hiểu chứ?

"Lan, ngươi buồn sao?" Ngẩng đầu hôn lên nước mắt trên gò má của cô, Chung Cẩn Du nhẹ giọng hỏi. Cô ấy rất rõ những việc đã làm của chính mình lúc này là bạo lực vô lý, nhưng mà, cô ấy quyết không cho phép Chung Cẩn Lan vứt bỏ mình, không cần mình.

"Chung Cẩn Du...ngươi hỏi không phải nhảm nhí sao? ai...ân. ..ai ở thời điểm này còn sẽ vui chứ? ngươi luôn là như vậy...a...không để ý cách nghĩ của ta."

"Lan, ta không có, ta đã không phải bộ dạng ngươi vừa ôm trở về nữa rồi ta biết làm thế nào là tốt nhất với ta, cũng là tốt nhất với ngươi. Ta không thể nhìn ngươi một thân nguy cơ mà giúp không được bất cứ việc gì, vũng nước đục này của Tư gia, ta đi chắc rồi."

"Ngươi muốn đi thì đi, ta mới không quản ngươi...ngươi buông ta ra..."



"Buông ra? có thể không được, ngươi ở đó có cảm giác rồi, ta biết rồi."

Chung Cẩn Du vừa nói, lực dạo trên tay thêm nhanh, thuận thế đem váy và quần lót của Chung Cẩn Lan đều kéo xuống. Mắt thấy người trong lòng bị chính mình đè ở trên cửa tây trang trên người lộn xộn khó coi, hạ thân lại không hề che giấu. Ăn mặc như vậy nhìn đến cực kì uỷ mị rồi, để *trong mắt Chung Cẩn Du càng sâu.

"Lan, ta là người chiếm hữu dục rất mạnh lại rất bá đạo, có lẽ ngươi sớm thì nên biết rồi. Tuy trên danh nghĩa ta là con gái của ngươi, nhưng ta càng là người yêu của ngươi. Ta muốn lựa chọn con đường tốt nhất của ta đối với ngươi đi tiếp, bất luận chính xác hay không. Nếu như bá đạo của ta đối với ngươi để ngươi cảm thấy có gánh nặng, ta chỉ có thể đối đãi ngươi càng tốt, nhưng ta sẽ không buông ngươi ra, vì ta yêu ngươi."

Sống chung với Chung Cẩn Du lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Chung Cẩn Lan nghe thấy cô ấy nói một đoạn lời nói dài như thế. Thấy bộ dạng nghiêm túc của đối phương, Chung Cẩn Lan hoảng hốt vươn tay xoa lấy mặt cô ấy, luôn cảm thấy rất nhiều chuyện trong vô thanh vô thức thay đổi rồi.

Trong bất tri bất giác, đứa nhỏ lùn tịt này đã trở nên còn cao hơn chính mình. Cô ấy lợi hại, thông minh, biết làm cơm thu dọn nhà cửa, cũng biết chiếu cố mình. Cô ấy sẽ hôn chính mình đem cô hôn đến động tình, để mình vì cô ấy từng lần từng lần nở rộ. Nhưng mà, hôm nay vẫn là lần đầu cô ấy nói yêu mình. Nhìn theo Chung Cẩn Du trước người quá mức chuyên chú, Chung Cẩn Lan bổng nhiên cười lên.

Phải rồi, nếu chuyện đã ngã ngũ rồi, tựa hồ cô cũng không cách ngăn cản, Chung Cẩn Du làm đều là vì chính mình, vậy mình cũng nên ủng hộ cô ấy mới phải.

"Chung Cẩn Du, ngươi sau này, không cho phép gạt ta nữa."

"Được."

"Sau này không cho phép tùy tiện tức giận với ta nữa."

"Được."

"Sau này không cho phép tùy tiện động tay động chân với ta nữa, thì giống như vừa rồi như vậy, ân..."

"Chuyện này ta tựa hồ không cách đáp ứng với ngươi, ai để mẹ động một chút thì bày ra một bộ dạng mê người? luôn là đang câu lấy ta muốn làm những gì đối với ngươi."

Hết chương 62: