Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 52: Như Vậy Có Quá Nhanh Rồi Không.




Tịch dương theo sườn dốc chậm rãi rơi xuống, theo mép cửa sổ chiếu vào trong phòng, đem phòng trong lộ đến càng mập mờ. Suối nước trong phòng tắm chảy róc rách, phát ra động tĩnh rầm rầm, cũng che lấy thứ thanh âm làm người ta ngượng ngùng. Chiếc gương nơi không xa phản xạ ra vầng sáng đạm bạc mờ mờ, mà ở trong đó, hai cổ đồng thể trắng nõn mà hoàn mỹ quấn lấy nhau. Khiến cho hình ảnh cực kì giống họa tác trân phẩm của bức tranh đẹp, mỗi một tất đều đẹp đến để người ta không xê dịch được tằm mắt.

"Ngô...ân a..." Một tiếng khinh ngâm rõ ràng đè nén không được từ trong miệng tràn ra, giống như ngọn lửa xao động, đem không khí xung quanh làm đến nóng rực. Cánh tay thon dài từ trên giường nhấc lên từ đó vòng qua bờ vai của người trên thân, mồ hôi tinh mịn trãi rộng ở trên bàn tay như ngọc kia, hiện lên đặc biệt mềm yếu không xương, giống như nhẹ nhàng vừa gập lại thì sẽ gãy đi.

Vì là đầu tiên, cho nên thân thể của Ông Lẫm Nhiên rất chặt, là trình độ Tư Hướng Nhan chưa từng tưởng tượng qua, mà hết lần này đến lần khác địa phương nhỏ hẹp kia còn khẩu vị rất lớn dung nạp hai ngón tay. Ban đầu mở rộng trở nên càng thêm chật vật, Tư Hướng Nhan mỗi một xê dịch đều phải đặc biệt thận trọng, lúc này chú ý đến phản ứng của Ông Lẫm Nhiên, sợ làm đau nàng.

"Nhan Nhan...em bây giờ thật sự rất vui, em có thể cảm thấy sự tồn tại của chị, ngón tay của chị lấp đầy thân thể của em rồi...ân...tuy có chút đau...thế nhưng em rất thích." Thân là người mọi lúc đều chú ý đến Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên lại làm sao nhìn không ra băn khoăn của cô. Trong lòng cảm thấy ngọt ngào đồng thời lại pha trộn mấy phần khẩn cấp, trong lúc Ông Lẫm Nhiên nhìn tới, Tư Hướng Nhan cũng không cần cẩn thận như vậy, cho dù làm đau chính mình cũng không sao, cũng có thể nói, nàng càng chờ đợi được Tư Hướng Nhan làm đau.

"Như vậy có quá nhanh rồi không." Qua một lúc, khi thân thể của Ông Lẫm Nhiên trở nên càng thêm ẩm ướt, cũng thích ứng tồn tại của vật lạ, Tư Hướng Nhan bắt đầu cử động ngón tay, giống như đứa trẻ mới lạ thăm dò bảo tàng. Trước khi gặp được Ông Lẫm Nhiên, cô đối với phụ nữ sẽ không có cách nghĩ ngoại trừ quan hệ hợp tác, càng sẽ không nghiên cứu nữ nhân và nữ nhân làm sao làm yêu, cho nên nói, Tư Hướng Nhan lúc này nhiều nhất là từng xem một chút tài liệu của người nghiệp dư, loại kỹ thuật đó căn bản là vụn vặt.

"Ngô...không nhanh, một chút cũng không nhanh, Nhan Nhan không cần phải cẩn thận như vậy." Mới một lát công phu, thở dốc của Ông Lẫm Nhiên đã trở nên rối loạn khó coi, ngay cả lời nói cũng không cách một hơi nói xong. Nàng hơi ngẩng đầu, chuyên chú nhìn theo bộ dạng Tư Hướng Nhan chiếm hữu nàng. Tình trạng lúc này và bản thân trong mơ mơ thấy chênh lệch nhau mấy phần, Nhan Nhan thật sự rất đẹp, dù cho đang làm loại chuyện này, biểu tình của chị ấy vẫn là không chê vào đâu, bất luận là nụ cười nhạt bên miệng hơi cong còn có tóc dài trượt xuống, chỉ hoặc là, ôn nhu trong mắt kia đối với mình mà nói cũng là vũ khí trí mạng.

Ông Lẫm Nhiên chưa từng nghĩ qua chính mình có thể nhanh như vậy cùng Tư Hướng Nhan đi đến bước này, cảm thấy ngón tay thon dài của con người này đang từng chút từng chút xuyên thấu thân thể mình, cùng mình tiến hành thiết hợp thân mật nhất, tình đến không cách tự khống chế, Ông Lẫm Nhiên đem hai chân tách đến càng rộng, để Tư Hướng Nhan càng thêm dễ dàng tiến vào, đồng thời hơi dùng sức kẹp lấy thắt lưng của đối phương, buông thả kêu ra.

"Bộ dạng của em bây giờ rất đẹp." Thân là người thích chủ đạo, Tư Hướng Nhan đem phản ứng của Ông Lẫm Nhiên nhìn ở trong mắt, khen ngợi phát ra từ nội tâm. Cô luôn đều cho rằng Ông Lẫm Nhiên rất đẹp, lại không biết nữ nhân ở trên giường sẽ triển hiện ra mị lực còn kịch liệt hơn một trăm lần so với bình thường. Lún ở trong tình dục em ấy thì giống như yêu tinh vì yêu mà sống, phô trương hoả vũ của em ấy, em ấy buông thả rên nhẹ, thậm chí là mỗi một ánh mắt, mỗi một tiếng thán nhẹ trở thành thuốc giục tình tốt nhất trên đời, để Tư Hướng Nhan lâm vào điên cuồng.

Dần Dần, cô không thỏa mãn mấy chỗ này nữa, bắt đầu thăm dò huyền bí càng thêm thâm thúy. Vì thế, Tư Hướng Nhan thông suốt cúi người đè xuống, mở miệng liếm lấy cổ thon dài trắng nõn của Ông Lẫm Nhiên. Da thịt trong đó non mịn trơn bóng, trắng nõn đến cơ hồ có thể thấy được mạch máu màu lam đậm trong đó. Rêu lưỡi và thịt non bên trong đó ma sát nhau, mang theo xúc cảm lồi lỏm không bằng, để Tư Hướng Nhan dần dần yêu phần cảm giác này, lại hư không vươn tay trái xoa lấy bộ ngực của Ông Lẫm Nhiên bị mình đè ép đến biến dạng.

"A...Nhan Nhan...đừng nhiều nơi như vậy...cùng nhau...em...không xong rồi..." Ông Lẫm Nhiên chưa từng nói cho Tư Hướng Nhan biết bộ phận nhạy cảm của nàng ngoại trừ ngực thì là cổ, cảm nhận chỗ đó bị đối phương từng đợt từng đợt liếm lấy, từ trên làn da thăng lên tê dại ngứa nhẹ thì giống như bệnh độc thuận theo lỗ chân lông xâm nhập vào trong cơ thể, ở trong người nàng chạy tán loạn. Mà lần này đến lần khác Tư Hướng Nhan ở thời điểm này thêm nhanh tốc độ tay phải tiến vào, thân thể chịu đến ba tầng công kích, để Ông Lẫm Nhiên không cách chịu đựng mở miệng cầu xin. Nàng biết tiếp tục nữa, căn bản sẽ không vượt quá mười giây, chính mình thì sẽ đến rồi.

"Rất thoải mái sao?" Ông Lẫm Nhiên lúc này thì giống như con tôm lột chín hẳn, nàng cuộn mình ở trên giường, toàn thân đều hiện ra màu hồng nhạt bóng láng. Trong mắt nàng tràn đầy khát vọng và mông lung, bụng dưới nóng bỏng dính lấy phần dạ dày của chính mìng, trong đó co rúc quá mức kịch liệt có thể rõ rõ ràng ràng cảm nhận được. Mà đặc thù hiện rõ nhất, chính là nơi hai ngón tay của chính mình trong đó.

Đường hầm vốn là nhỏ hẹp trở nên ướt át thông suốt rất nhiều, Tư Hướng Nhan lúc này mới buông thả không kiên dè bắt đầu thăm dò. Nhiệt độ trong đó cao đến phỏng tay, ngón tay ở trong đó tiềm hành (đi lại bí mật) lại rút ra, mỗi cái cọ sát đều sẽ xoa qua từng tất nếp nhăn hoặc lõm hoặc lồi. Bổng nhiên, cảm thấy thông hành kia hai ngón tay không thông thuận nữa,mà là bị cái đường hầm đó chặt chẽ kẹp lấy, Tư Hướng Nhan có chút mê man, không biết nên tiến tới hay là dừng lại, liền thông minh dùng ngón tay không ngừng ma sát thịt mềm xung quanh thông đạo.

"A! Nhan! Nhan Nhan! ân...ân a..." Từ bắt đầu đến cao triều, cả quá trình thậm chí chỉ dùng mười phút, sau khi phóng thích cơ thể, Ông Lẫm Nhiên ôm lấy Tư Hướng Nhan ủ ở trong ngực cô phát run, lại mở mắt, chuyên chú nhìn theo Tư Hướng Nhan. Nàng cũng không cảm thấy chuyện chính mình nhanh như vậy thì bại trận mà quăng lấy người, nàng sớm thì biết bản thân là xăng, mà Tư Hướng Nhan là que diêm dễ dàng có thể đốt lửa. Họ sinh ra chủ định phải cùng nhau đốt cháy, sống chết của mình sớm đã phó thác cho Tư Hướng Nhan.

"Em cao triều rồi." Tuy có qua tính kinh nghiệm, nhưng Tư Hướng Nhan lại cũng không biết cái gọi là cao triều của phụ nữ là loại cảm giác thế nào. Lúc trước cô chỉ biết chính mình chán ghét loại chuyện này, tuy yêu nam nhân kia, lại không thích vui vẻ quá mức, vì quá trình chỉ có đau đớn và vô cảm (không cảm giác), để cô cảm thấy buồn ngủ. Mà lúc này thấy biểu hiện của Ông Lẫm Nhiên, tuy Tư Hướng Nhan lại lần đầu thấy, lại cũng đoán ra là chuyện gì.



Vì an ủi người dưới thân, cô nhẹ nhàng vỗ lấy bờ vai của Ông Lẫm Nhiên, Bởi vì tốc độ từ từ ôn nhu đem hai ngón tay trong người nàng rút ra, cảm thấy khi chính mình triệt để rời khỏi, cơ thể của Ông Lẫm Nhiên run đến lợi hại, Tư Hướng Nhan ôm nàng càng thêm chặt, từ đó đi nhìn hai ngón tay của mình. Trong khe hở của đầu ngón tay kia nhuộm lấy vết máu đỏ bừng, cũng không ít, mà là lượng mắt thường có thể thấy được, trên ga giường trắng nõn cũng nhuộm một chút xíu vết máu.

"Lần đầu thì như vậy cơ hồ có chút miễn cưỡng rồi, đau không? " nhìn theo gương mặt tràn đầy mồ hôi mịn của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan mềm giọng hỏi. Cô cảm thấy động tác của mình vừa rồi xác thực là thô lỗ quên đi mình rồi, hoàn toàn đem Ông Lẫm Nhiên còn là lần đầu tiên loại chuyện này bỏ sau não. Muốn trách cũng chỉ có thể trách đối phương quá đáng ghét, tùy lúc nói mấy lời để khiêu khích thần kinh yêu đuối của mình, để mình mất đi lý trí

"Nhan Nhan cho em đều là niềm vui, làm sao đau chứ?" Đem biểu tình lo lắng của Tư Hướng Nhan nhìn ở trong mắt, tuy chính giữa chân tâm còn ê ẩm, Ông Lẫm Nhiên lại cảm thấy hài lòng. Nàng đối với cảm giác đau cũng không nhạy cảm, huống hồ cũng thật sự chỉ có khi Tư Hướng Nhan vừa vào đến có chút đau đớn. Nhưng đến sau đó, đau đớn hiếm có kia sớm đã bị niềm vui Tư Hướng Nhan mang đến mà thay thế, Ông Lẫm Nhiên lại làm sao lo lắng đau chứ?

"Vậy em nghỉ ngơi một chút, chị giúp em...đi xuống." Lời nói của Tư Hướng Nhan nói đến một bên lại bị tình thế lúc này ép đến thay đổi thành hơi gió, cô bị Ông Lẫm Nhiên đẩy ngã trên giường, nhìn theo gương mặt cười con người ở trên thân, theo ý thức nói.

"Nhan Nhan là muốn em đi xuống đâu chứ? em cũng cho chị rồi, chị không muốn cho em sao? huống hồ, em hình như cũng có cảm giác rồi đó." Ông Lẫm Nhiên nói ra, dùng đầu gối nhẹ nhàng đẩy đẩy chân hơi mở của Tư Hướng Nhan, sau khi cảm nhận được trong đó hơi ướt khơi ra khóe môi. Nàng rất vui, vì Tư Hướng Nhan đối với mình cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, thì ra chị ấycũng sẽ ướt.

"Chị không cần thiết." Bộ phận bí ẩn của cơ thể bị chạm, vị trí yếu thế để Tư Hướng Nhan cau mày. Cô lạnh mặt nói ra, để Ông Lẫm Nhiên rõ ràng cô cũng không phải đang làm nũng, mà là thật sự không muốn. Quả nhiên, sau khi thấy được biểu tình của cô, nụ cười của Ông Lẫm Nhiên dần dần trở nên cứng đờ, lại không có dự định từ trên người cô xuống, mà là nghiêm túc nhìn chăm chăm Tư Hướng Nhan, giống ngư đang suy nghĩ cái gì.

"Nhan Nhan...một lần tựa hồ không đủ đó." Qua rất lâu Ông Lẫm Nhiên mới mở miệng nữa, chỉ là nụ cười giấu đi rồi, mà là tràn đầy khát vọng nhìn theo chính mình. Thấy em ấy nhẹ nhàng tách ra chân ngồi trên chân mình, ánh mắt ái muội ở trên ngón tay mình đánh giá, Tư Hướng Nhan nếu như còn không hiểu ý tứ trong đây, ngược lại cũng là quá không hiểu tâm tình rồi.

"Cơ thể của em có thể không?" Tuy không nguyện trận vui vẻ hôm nay ở dưới sự từ chối của mình kết thúc ngượng ngùng, nhưng Tư Hướng Nhan vẫn là băn khoăn thân thể của Ông Lẫm Nhiên, suy cho cùng là lần đầu tiên.

"Chỉ cần là Nhan Nhan, không cái gì không thể, Một lần căn bản đút không no em, chỗ đó còn rất đói." Ông Lẫm Nhiên nói ra, từ từ kéo tay phải của Tư Hướng Nhan qua, đem ngón trỏ và ngón giữa của cô nắm lấy, lại nhấc lên eo, từ từ ngồi xuống.

"Ngô...ân...có chút chặt...từ từ thôi...thì có thể đưa vào rồi." Ông Lẫm Nhiên nhẹ giọng hừ ra, giống như đang nói với Tư Hướng Nhan, lại giống như nói với bản thân cô ấy. Thấy nàng cúi đầu nhìn theo mình, hai mắt tan rã mê ly, đang từ từ ngồi xuống đem ngón tay của mình nuốt vào trong người nàng. Xung kích thị giác như vậy để thân thể của Tư Hướng Nhan cũng nồng nhiệt lên theo, cô động động cổ họng căng thẳng, nhẹ nhàng nhấc nhấc ngón tay, phối hợp với tốc độ của Ông Lẫm Nhiên ngồi xuống, triệt để vào sâu trong đó.

"A! rất sâu...Nhan Nhan trước tiên đừng động, để ...từ từ một chút...ân...thì một chút." Thanh âm của Ông Lẫm Nhiên so với trước còn khàn hơn, thậm chí nhiều ra một chút loại như âm mũi khóc nức nở. Cảm thấy nàng ôm chặt mình đem đầu dựa ở trên vai mình. Hô hấp đó nghe lên cực kỳ dồn dập, thân thể của nàng sít sao kẹp lấy hay ngón tay của mình, vì tư thế ngồi thẳng, khiến cho trước khi ngón tay tiến vào chưa từng đạt đến độ sâu, mà nhiệt độ cao trong đó, cơ hồ là trí mạng.

"Rất nóng, hình như đầu ngón tay cũng bị nóng đến phát tê rồi" Tư Hướng Nhan nói ra cảm nhận của mình, kiềm chế không được động động ngón tay, tiếp đó thì phát hiện Ông Lẫm Nhiên đem cô ôm đến càng chặt, run đến càng thêm lợi hại.

"Nhan Nhan, xin chị, đợi chút nữa. Ngón tay của chị chỉ là đang để trong người em, em thì cảm thấy chính mình lại phải đến rồi."

Hết chương 52: