Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 49: Nhan Nhan Rất Ngốc Đó.




"Ta muốn một giải thích hợp lý." Thay Ông Lẫm Nhiên đem quần áo mặc xong, lại đem quần áo lộn xộn của mình chỉnh lý thỏa đáng, Tư Hướng Nhan ôm vòng lấy hai tay đứng ở mép giường, con ngươi lạnh lẽo nhìn Chung Cẩn Lan còn có đứa nhóc ở trong lòng cô ấy đã thay xong tả quần giấy. Trong đây là không gian riêng tư, ngay cả Ông Lẫm Nhiên cũng chỉ là mới có được giấy thông hành của chính mình, nhưng Chung Cẩn Lan lại ở lúc này đường đột xông vào, khó tránh quá đáng một chút. Mà quan trọng nhất, vẫn là đánh gãy mấy chuyện chính mình vốn muốn làm.

"Tư Tư, ngươi đừng tức giận như vậy mà, ta chỉ là nhất thời vội vã mới xông vào, ai biết ngươi và tiểu Ông sớm thì kịch liệt như vậy."

"Nếu như ngươi còn muốn thấy được trăng sáng tối nay, thì đừng nhắc đến chuyện vừa rồi nữa." Thấy đối phương lại nói đến hiện trường cực kì ngượng ngùng vừa nảy, Tư Hướng Nhan nhíu mày uy hiếp. Nghĩ đến cơ thể của Ông Lẫm Nhiên thuộc về mình đều bị Chung Cẩn Lan nhìn thấy, trong lòng vạn phần cảm thấy khó chịu.

"Được được được, không nhắc thì không nhắc thôi. Tư Tư tầng lầu này của ngươi thật đẹp, chúng ta quen biết lâu như vậy ngươi cư nhiên cũng không mời ta vào phòng, ngươi thật sự là..."

"Ngươi chắc nói đủ rồi." Phát hiện Chung Cẩn Lan lại bắt đầu lải nhải không ngừng, Tư Hướng Nhan thấp giọng ngăn cô ấy lại, đồng thời nhìn về đứa nhóc trong lòng cô ấy. Cô có thể không cảm thấy được Chung Cẩn Lan không có việc gì mà đến thăm sẽ có tin tức tốt gì, phỏng chừng hơn phân nữa có liên quan đến đứa nhỏ trong lòng cô ấy.

"Tư Tư, đây là đứa nhỏ của một khách quen trong quán bar của ta, cô ta gần đây gặp phải chút phiền phức, cho nên để ta trông nôm một chút. Nhưng mà ngươi cũng biết, nhà ta nhỏ như vậy, ta còn có tiểu quỷ chết tiệt phải chiếu cố, ngươi xem..."

"Không được." Chung Cẩn Lan lời chưa nói xong, Tư Hướng Nhan đã đoán được nội dung tiếp theo của cô ấy, nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp từ chối. Cô chán ghét loại sinh vật không cách khống chế nà, không thể đánh không thể mắng, thậm chí không thể nói đạo lý, Tư Hướng Nhan sẽ đồng ý mới có quỷ.

"Tư Tư, người đừng vô tình như vậy mà, trong nhà ngươi người dùng nhiều như vậy, giúp trông nôm đứa nhỏ một chút rất tiện lợi, thì nói chắc như vậy rồi nga, yêu ngươi." Chung Cẩn Lan nhanh chóng nói ra, sau đó căn bản không cho Tư Hướng Nhan cơ hội phản bác liền đem đứa nhỏ nhét vào trong lòng cô, chạy trốn cũng như rời khỏi Tư gia, bỏ lại Tư Hướng Nhan ôm lấy đứa nhóc không ngừng làm loạn mà phát ngẩng.

"Chung Cẩn Lan..."Cơ hồ từ trong khẽ răng phun ra ba chữ này, Tư Hướng Nhan nhíu mày nhìn đứa nhỏ trong lòng, tức giận đến cười ra. Rất tốt, thật sự rất tốt, Chung Cẩn Lan hôm nay dám tính kế với mình như vậy, có lẽ ngày nào đó còn sẽ đề xuất yêu cầu vô lý hơn. Tư Hướng Nhan càng nghĩ càng tức giận, ngay cả nguyên con người cũng âm lịch rất nhiều. Cảm nhận được hàn ý trên người cô, đứa nhỏ trong lòng oa một tiếng khóc ra, hiển nhiên là bị rõ ràng dọa khóc.

"Không cho phép khóc." Bị tiếng khóc của đứa trẻ làm đến tâm phiền, Tư Hướng Nhan tay chân không biết làm gì đứng ở chỗ đó, theo tiềm thức muốn kêu người làm đến đem sinh mạng nhỏ này mang đi, lại ở trong lúc này nghe được tiếng cười của Ông Lẫm Nhiên.

"Nhan Nhan bộ dạng ngẩng người rất đáng yêu."

Ông Lẫm Nhiên nói ra cách nghĩ trong lòng, đúng thực nhịn đến khó chịu. Thẳng thắng mà nói, quen biết Tư Hướng Nhan lâu như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy được bộ dạng của đối phương làm đến không cách bác bỏ. Nhìn theo động tác không thành thạo ôm lấy đứa nhỏ, vẻ mặt đều là bất đắc dĩ và ẩn nhẫn, Ông Lẫm Nhiên hak con mắt phát ra sao, thật sự muốn xông qua cố gắng hôn Tư Hướng Nhan một cái.

"Đừng chỉ lo cười, chị đem đứa nhóc này tiễn đi."

"Trước tiên đừng, cho em ôm thử xem." Thấy Tư Hướng Nhan muốn đem đứa nhỏ đưa đi, Ông Lẫm Nhiên vội vàng ngăn cản, vươn tay muốn đem baby ôm vào trong lòng. Cơ thể của Ông Lẫm Nhiên rất nóng rất ấm, mang theo nhiệt độ đứa nhỏ thích, vừa mới được nàng ôm lấy, tiểu baby xinh đẹp kia liền dừng khóc, kéo lấy cái mũi nhỏ nhìn nàng, không qua bao lâu. liền ngốc nghếch cười lên.

"Không khóc rồi nga, lúc nhỏ khóc nhiều lớn lên sẽ trở nên xấu xí." Ông Lẫm Nhiên dỗ đành đứa nhỏ trong lòng, dùng khăn giấy giúp đứa nhỏ lau sạch vết nước mắt trên mặt, tiểu baby đó nghe thấy lời của nàng, đúng là vui vẻ nghếch môi, vươn bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy tay của Ông Lẫm Nhiên, một bộ dạng thân mật quá mức. Đem cảnh này nhìn ở trong mắt, Tư Hướng Nhan dùng tay đỡ trán, chỉ cảm thấy từng trận bất đắc dĩ, chính mình chán ghét đứa nhỏ, nhưng Ông Lẫm Nhiên hình như...rất thích?

"Nhan Nhan, nó không khóc rồi, chị đem nó để chỗ người làm đi." Đem đứa nhỏ dỗ dành xong, Ông Lẫm Nhiên đắc ý nói, đứa nhỏ này là một cô nhóc, nhìn ra mới hơn mấy tháng. Tuy ngũ quan vẫn chưa mở, nhưng bàn tay nhỏ mẫm mĩm lại đặc biệt đáng yêu. Nhìn thấy bộ dạng Tư Hướng Nhan ôm lấy đứa nhỏ Ông Lẫm Nhiên cảm thấy hiện trường trước mắt cực kì hài hòa. Nếu như chính mình và Nhan Nhan có con, chắc cũng sẽ giống như bây giờ chứ?



"Em rất thích đứa nhỏ đó." Đem đứa nhỏ dàn xếp xong, Tư Hướng Nhan trở lại lên lầu thì phát hiện Ông Lẫm Nhiên đang nằm trên giường phát ngẩng. Yên tĩnh lại nàng ít đi xinh đẹp câu người thường ngày, cảm giác khiếm nhã trên người cũng ít rất nhiều, cả khí chất cũng dường như trở thành một người khác. Thấy em ấy nhìn cửa sổ xuất thần, Tư Hướng Nhan đi qua đem em ấy ôm lấy, ai biết em ấy bổng nhiên câu lấy cổ của mình đem mình kéo xuống, ngay sau đó chính là một nụ hôn sâu.

Nụ hôn này tràn đầy cấp thiết và nhiệt tình, cơ hồ để Tư Hướng Nhan hoàn toàn không có sức phản kháng. Cô vuốt ve bờ vai của Ông Lẫm Nhiên, lao vào đáp lại nụ hôn, dùng đầu gối nhẹ nhàng cọ cọ chân tâm của đối phương còn chưa kịp mặc quần lót.

"Em còn có tâm trạng tiếp tục?" Vốn dĩ hành động biểu lộ tình cảm bị Chung Cẩn Lan đánh vỡ, Tư Hướng Nhan cũng không có tâm trạng kích tình nữa, chỉ là thấy được bộ dạng Ông Lẫm Nhiên cấp bách như thế, ngược lại cảm thấy thực sự là cực khổ con người này rồi. Suy cho cùng khát vọng của Ông Lẫm Nhiên đối với mình kịch liệt như vậy, bây giờ ba lần bốn lượt bị đánh vỡ giữa đường, tư vị đó chắc là cực kỳ khó chịu.

"Cho dù em muốn tiếp tục, Nhan Nhan cũng không có tâm trạng vừa rồi, hay là đợi hoàn toàn tốt rồi thì nói tiếp." Ông Lẫm Nhiên rầu rĩ nói ra, không khỏi kẹp chặt lấy hai chân. Nàng luôn chờ đợi có thể đem cơ thể giao cho Tư Hướng Nhan, nhưng cho dù gấp nữa, cũng không thể nhất thời nóng lòng.

"Cũng được, chị cũng sợ hại đến chân của em."

"Vậy Nhan Nhan có thể đáp ứng với em, đợi em vết thương tốt rồi thì triệt triệt để để muốn em. Người ta nằm mơ cũng muốn cùng chị**, sinh cho chị đứa nhỏ đáng yêu, để em đợi nữa em thật sự sẽ dục cầu bất mãn đến phát điên."

Ở trước mặt người yêu Ông Lẫm Nhiên luôn đem lời nói trắng ra, nghe thấy nàng đem loại chuyện này coi như lập kế hoạch nói ra, Tư Hướng Nhan cau mày nhìn nàng, nhịn không được cười ra. Họ là người yêu, trên giường thân mật tự nhiên là được, huống hồ cô cũng rất muốn thỏa mãn Ông Lẫm Nhiên, nhìn nữ nhân này khi nở rộ rất đẹp. Chỉ là...cái gì sinh con, hai nữ nhân lại làm sao có thể sinh ra con?

"Nhan nhan đừng lộ ra loại biểu tình không tin, bây giờ, bây giờ khoa học phát đạt như vậy, sinh con sớm thì không phải chuyện khó gì rồi. Cho nên a, chị mau chút muốn người ta, người ta muốn cho chị một đứa con thuộc về hai người chúng ta" Ông Lẫm Nhiên nói ra, nhấc đầu liếm liếm vành tai gần trong gang tất của Tư Hướng Nhan, cảm thấy cơ thể của đối phương run một cái, nàng hài lòng cười lên. Chỉ cần nghĩ đến mỗi một ngày sau này đều có thể sống chung với Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy trên dưới toàn thân cả buồng tim cũng là ngọt ngào.

"Chị giúp em lau cơ thể một chút." Không dự định sớm như vậy nói chuyện sau này, Tư Hướng Nhan xoay chuyển đề tài, từ trong phòng tắm cầm lấy khăn lông sạch sẽ ra. Vui vẻ vừa rồi tuy chỉ đến một nữa, nhưng Ông Lẫm Nhiên trên người là ra chút mồ hôi, không giúp em ấy lau một chút thì ngủ chỉ sợ là sẽ không thoải mái.

"Ân, Nhan Nhan thật tốt." Để Tư Hướng Nhan thay mình lau cơ thể luôn đều là chuyện Ông Lẫm Nhiên thích, mặc cho đối phương đem thân thể mình xoay ngược lại nằm sấp ở trên giường, sau đó khăn lông ấm áp dán ở sau lưng, Ông Lẫm Nhiên thoải mái hừ nhẹ ra ngoài, quay đầu nhìn theo Tư Hướng Nhan.

"Đợi lau sạch thì có thể ngủ rồi."

Ý tứ của Tư Hướng Nhan cũng không có tà ác như Ông Lẫm Nhiên như vậy, cũng tự nhiên nghe không ra sự mập mờ trong thở dốc của đối phương. Cô cẩn thận lau cái lưng trắng nõn của Ông Lẫm Nhiên, ngay sau đó vết sẹo quen thuộc trên lưng đập vào trong mắt, nghi vấn luôn tồn tại ở trong lòng lại nhảy ra. Sớm thì rất lâu lúc trước cô thì chú ý được vết sẹo này trên lưng của Ông Lẫm Nhiên, nhìn ra rất sâu, hơn nữa đã trãi qua rất lâu rồi.

Dựa vào tài liệu hiển thị của Ông Lẫm Nhiên, nàng chỉ học đến cấp hai thì giữa đường bỏ học, sau đó luôn sống cuộc sống lộn xộn, nhưng cũng không có phát sinh xung đột gì với người nào, chính là nói, vết thương sau lưng này chắc là lúc nàng rất nhỏ thì có rồi. Như vậy, là ai hại đến Ông Lẫm Nhiên khi xưa còn thơ ấu?

"Vết thương trên lưng là làm sao có, còn nữa, bức hình này ở trong túi tiền em là ai." Xuất phát từ hiếu kì mà không phải nghi vấn, Tư Hướng Nhan vẫn là đem nghi hoặc hỏi ra, thuận tay đem túi tiền thuộc về Ông Lẫm Nhiên ở trên bàn kia mở ra. Sớm thì sau khi hai người ở trên đảo đổi quần áo cô thì phát hiện túi tiền này, bên trong ngoại trừ một ít giấy tờ tất yếu của Ông Lẫm Nhiên ra chính là bức hình kia làm người ta chú ý nhất.

Bức hình là hình trắng đen lâu đời, phía trên là một bé trai gương mặt thanh tú để tóc ngắn, trẻ tuổi chắc là khoảng năm sáu tuổi. Tư Hướng Nhan mới không muốn thừa nhận cô rất để ý bức hình của người khác ở trong túi tiền của Ông Lẫm Nhiên, nghĩ đến nam sinh này bây giờ nhất định trở thành một nam nhân, trong lòng thì đặc biệt cảm thấy là lạ.

"Ngô? Nhan Nhan một lần hỏi hai vấn đề lớn, em làm sao trả lời chị đây?" Nghe qua vấn đề của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên trước tiên là cứng đờ, ngay sau đó nhịn cười không nổi liền cười ra.



"Theo trình tự trả lời thì được." Tựa hồ là nhìn ra sự chế nhạo trong nụ cười của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan ho khan một tiếng, luôn cảm thấy có chút bối rối.

"Nga, Nhan Nhan đã muốn biết, vậy em thì nói cho chị biết thôi. Vết thương trên lưng, là người ta khi nhỏ vì cứu một con mèo nhỏ đáng yêu bị người chém bị thương. Khi đó em chỉ là xuất phát từ phản ứng bản năng của mình, chỉ vì con mèo con đó rất đáng yêu, tuy tuổi không lớn, lại giống như nữ vương nho nhỏ, nó không thích để ý người khác, luôn thích một mình ở phia dưới gốc cây, kêu ngạo lên cũng đặc biệt không thành thật, em thật sự rất thích nó."

"Chẳng qua là một con mèo mà thôi, cư nhiên đáng được em dùng cơ thể của mình đi mạo hiểm." Tư Hướng Nhan cho rằng Ông Lẫm Nhiên giải thích có chút gượng ép, lại không biết là không đúng chỗ nào, chỉ cảm thấy nếu như chính mình gặp phải con mèo đáng ghét như vậy, nhất định đuổi đi càng xa càng tốt. "Không sai a, em khi đó cũng là nghĩ như vậy, chẳng qua là một con mèo không nghe lời, em làm gì phải cứu nó chứ. Chỉ là, sau này, em cuối cùng biết được, khi đó em làm, là chính xác cỡ nào" Ông Lẫm Nhiên nói xong, tằm. mắt có chút mông lung, tựa hồ đang nhớ lại cái gì, Tư Hướng Nhan lại cảm thấy mười phần không vui. Chỉ vì thần thái và ánh mắt của Ông Lẫm Nhiên bây giờ quá mức ôn nhu, cô không muốn thừa nhận, chính mình lại có thể ghen với một con mèo.

"Em hình như rất nhớ con mèo đó." Sau khi Ông Lẫm Nhiên trầm mặc gần một phút, Tư Hướng Nhan nhịn không được đánh gãy nàng

"Phải a, em nhớ nó nhớ rất lâu đó, khi đó em thật sự rất muốn ôm lấy nó, luôn đều cùng nó ở chung một chỗ. Ngô, được rồi, không nói con mèo đó nữa, Nhan Nhan, bức hình đó chị có nhìn kĩ qua không?" Phát hiện đã bàn luận con mèo đó quá lâu, Ông Lẫm Nhiên chủ động nhắc đến chuyện bức hình, đem bức hình trắng đen cầm ở trong tay nhìn lấy.

"Không có, chị chị muốn biết hắn là ai."

"Nhan Nhan rất ngốc đó, cũng chưa tỉ mỉ nhìn qua thì đến chỗ em ghen rồi. Chị không cảm thấy, con người này và em có chút giống sao?" Ông Lẫm Nhiên vừa nói, vừa cười xoay người lại, đem bức hình để ở bên gò má mình. Trải qua nàng nhắc nhở như vậy, Tư Hướng Nhan lúc này mới phát hiện, cậu nhóc nhỏ thanh tú kia trong bức hình xác thực cùng Ông Lẫm Nhiên có năm phần giống nhau bất luận là mặt mày hay là cái mũi, đều là giống y chang.

"Đây là em?" kinh ngạc nhận ra bản thân sai cái gì Tư Hướng Nhan có chút khác lạ hỏi. Cô làm sao cũng không nghĩ đến con người trong bức hình cư nhiên chính là Ông Lẫm Nhiên, suy cho cùng cậu nhóc phía trên tóc ngắn và Ông Lẫm Nhiên bây giờ để tóc dài cực đen trái lại chênh lệch quá lớn.

"Ân hừ, Nhan Nhan không tin hả? có cần em đem tóc toàn bộ cắt đi nghiệm chứng cho chị?" Ông Lẫm Nhiên vừa nói, vươn tay đem tóc dài vén lên, lộ ra ngũ quan tinh xảo rất đẹp. Nghe thấy ý kiến này của nàng, Tư Hướng Nhan vội vàng lắc lắc đầu, đưa tay ra thay Ông Lẫm Nhiên đem tóc chỉnh lý xong.

"Không cần đâu, chị thích bộ dạng em tóc dài"

  

"Ân, em biết Nhan Nhan thích em, vậy em đem tóc để lại càng dài, chị thì sẽ yêu em không?

"Có lẽ sẽ."

Có được đáp án của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên trong lòng ấm áp.Tuy trước từ sẽ còn có có lẽ, lại đủ để nàng cao hứng hết một trận. Nhìn theo dung nhan của Tư Hướng Nhan phóng đại ở trước mặt, có lẽ là ảo giác, Ông Lẫm Nhiên luôn cảm thấy Tư Hướng Nhan trở nên càng nhu hoà, thấy ánh mắt của chính mình cũng tràn đầy mềm mại. Bị cô như vậy nhìn chăm chăm, thân thể Ông Lẫm Nhiên một trận phát nóng, không thể khống chế mình vươn tay ra ôm vòng lấy cô.

"Nhan Nhan, chị tiếp tục nhìn em nữa, ga giường sẽ ướt."

Hết chương 49: