Ông Lẫm Nhiên không biết nàng và Tư Hướng Nhan buông mình nhảy xuống là rơi ở chỗ nào, chỉ rõ chỗ này là hòn đảo cô lập, trên đảo không có tín hiệu, càng không có đồ ăn và nước uống bây giờ họ cần gấp. Ôm lấy người trong lòng đi mấy tiếng, lại luôn không có tìm được một địa phương có thể nghĩ ngơi. Dưới tình thế bất đắc dĩ, Ông Lẫm Nhiên chỉ có thể lấy mấy lá cây nhào ở trên đất, lại đem quần áo của mình bày ở phía trên, lúc này mới làm thành một nơi nghỉ ngơi giản dị.
Cơ thể mệt mỏi dựa theo thân cây, vì để Tư Hướng Nhan ngủ thoải mái chút, Ông Lẫm Nhiên đem chính mình làm thành bờ thịt, để đối phương hoàn toàn nằm ở trên người mình. Thấy Tư Hướng Nhan tựa hồ bộ dạng rất lạnh, cơ thể gầy gò không ngừng co rúc trong lòng mình, Ông Lẫm Nhiên nhíu chặt chân mày, quả nhiên chuyện nàng lo lắng vẫn là phát sinh rồi. Tư Hướng Nhan bắt đầu phát sốt, hơn nữa không có chiều sâu dấu hiệu hôn mê, nhìn thế nào cũng không phải chuyện tốt.
"Em ôm như vậy chị còn lạnh sao?" nhìn theo gương mặt nhợt nhạt của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên nhẹ tiếng hỏi, đối phương lại chỉ là lắc lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói, nhưng cho dù như thế, Ông Lẫm Nhiên vẫn là có thể cảm thấy được cơ thể của Tư Hướng Nhan luôn đều đang phát run. Càng là đến tối hơi ấm thì càng thấp, tiếp tục như vậy căn bản không phải cách.
Cuối cùng, Ông Lẫm Nhiên quyết định dùng cách nguyên thủy nhất, dựa vào thể nhiệt của hai người sưởi ấm lẫn nhau. Nàng không có hỏi ý của Tư Hướng Nhan, mà là đem quần áo của hai người toàn bộ cởi đi, chỉ để lại quần lót. Thấy Tư Hướng Nhan mở mắt mê mang nhìn theo mình, Ông Lẫm Nhiên hôn hôn gò má của cô, biểu ý bản thân cũng không muốn làm cái chuyện gì loạn thất bát tao, chỉ đơn thuần muốn để cô thoải mái một chút.
Không có quần áo làm ngăn cách, thân thể * của hai người không hề khe hở dán chặt lại với nhau. Trên người Tư Hướng Nhan cực kỳ lạnh rồi, vừa mới chạm vào, Ông Lẫm Nhiên liền lạnh run, lại đem cô ôm đến càng chặt. Áo khoác của hai người bị Ông Lẫm Nhiên làm cái chăn khoác ở bên ngoài, nàng hận không thể đem tất cả nhiệt lượng của mình đều chuyển cho Tư Hướng Nhan, chỉ hy vọng đối phương có thể thoải mái một chút.
"Cảm thấy tốt chút rồi không?" Phát hiện Tư Hướng Nhan chân mày nhíu chặt thả lỏng ra, Ông Lẫm Nhiên có chút an ủi hỏi. Nhưng rất hiển nhiên, Tư Hướng Nhan cũng không có sức lực trả lời nàng, chỉ là dùng bộ lưng sáng bóng ở trên người mình cọ rồi cọ. Hai người cũng không có mặc quần áo, cơ thể cũng dán đến rất chặt. Tư Hướng Nhan vừa động, sau lưng trực tiếp ma sát lấy bộ vị nhạy cảm trước ngực của Ông Lẫm Nhiên. Hai khỏa đầy đặn không có mặt quần áo ở thời điểm Tư Hướng Nhan đè lên thì sớm đã đứng lên, bây giờ như vậy, sợ là đỉnh chóp cũng không cách khống chế khai hoa nở rộ.
"Ân...Nhan Nhan...đừng động..." Lời vừa nói ra Ông Lẫm Nhiên thì nghe ra thanh âm của mình trở nên biến điệu rồi (chuyển giọng), cổ họng cũng trở nên khàn khàn khó coi. Nàng liếc nhìn Tư Hướng Nhan không hề hay biết vẫn ở trên người mình cử động lung tung, có chút khó nhịn cong lấy cơ thể. Tất cả của Tư Hướng Nhan đối với nàng mà nói đều là dụ hoặc, cho dù lúc này, bản thân vẫn là không hề có sức chống cự.
Nhụy hoa trước ngực kia bị cái lưng sáng bóng cọ lấy, mỗi một cái xê dịch đều sẽ có dòng điện thuận theo đỉnh núi xẹt qua, lan tràn thêm đến nơi bụng dưới. Ông Lẫm Nhiên ôm chặt lấy Tư Hướng Nhan nhưng đối phương hiển nhiên rất ghét cảm giác bị trói buộc, trái lại kịch liệt giãy giụa lên, ngay sau đó ma sát càng ngày càng kịch liệt, Ông Lẫm Nhiên phát hiện chân tâm của minhe vẫn là không cách tránh khỏi ẩm ướt lên, cư nhiên như vậy động tình rồi.
"Nhan Nhan...đừng động nữa, em nhịn không nổi..." Ông Lẫm Nhiên thanh âm nói rất nhỏ, thở gấp cũng càng dồn dập, chịu đựng giày vò như vậy lại không thể tự giải quyết, thậm chí thân thể cũng bị phần khát vọng đó làm đến nóng lên khó nhịn. Ông Lẫm Nhiên bổng nhiên cảm thấy như vậy cũng không tệ, chí ít cơ thể của mình nóng lên, Tư Hướng Nhan dựa vào cũng sẽ không khó chịu rồi.
Thế là, nhẫn nhịn lấy dục cầu bất mãn mãnh liệt, Ông Lẫm Nhiên ôm chặt lấy Tư Hướng Nhan, giống như thú hoang ôm lấy con nhỏ đem cô bao quanh ôm ở trong lòng. Nàng lúc này ôm lấy không chỉ là con người này của Tư Hướng Nhan, cũng là cả thế giới của chính mình.
Rất không dễ dàng chống qua một đêm khó chịu nhất, Ông Lẫm Nhiên không biết bản thân làm sao ngủ đi, chỉ biết sau khi mở mắt ra thì từ đêm đen trở thành ban ngày. Động rồi động toàn thân bị Tư Hướng Nhan đề đến phát tê, động tác rất nhỏ này cũng đánh thức Tư Hướng Nhan sớm thì đã tỉnh lại đang nhắm mắt dưỡng thần. Cô quay đầu nhìn theo Ông Lẫm Nhiên, cũng không có hỏi hai người lúc này trung thành ôm nhau là xảy ra chuyện gì, cô rất rõ, Ông Lẫm Nhiên làm như vậy thật sự không có tâm tư muôn màu gì, hoàn toàn là vì cơ thể của mình mà nghĩ.
"Nhan Nhan cuối cùng tỉnh rồi, chị biết đêm qua xém chút đem em giày vò chết không?" Thấy Tư Hướng Nhan tỉnh lại, Ông Lẫm Nhiên ai oán nói. Có trời mới biết nàng tối qua bị phần cảm giác trống rỗng của dục cầu bất mãn kia làm đến rất khó chịu, cái đó rõ ràng ôm lấy người yêu lại không thể ăn không thể động, thậm chí cả cảm giác an ủi cũng không được thật sự là cực kỳ khó chịu rồi.
"Xin lỗi." Tất cả hành động tối qua của Tư Hướng Nhan đều là động tác vô ý, lúc này càng sẽ không biết Ông Lẫm Nhiên chỉ là cái gì, chỉ cho rằng bản thân đề em ấy cả một đêm, để em ấy cảm thấy không thoải mái. "Không có gì, kỳ thực em vẫn là rất thích bị Nhan Nhan đè, nếu như chị không cử động lung tung" biết Tư Hướng Nhan hiểu lầm ý tứ của mình nói, Ông Lẫm Nhiên cũng không ngại vạch trần, mà là đem Tư Hướng Nhan đỡ lên giúp cô mặc xong quần áo, lại đem chính mình chỉnh lý xong.
Đến hòn đảo này đã qua một đêm rồi, cho dù Tư Hướng Nhan không nói, Ông Lẫm Nhiên cũng có thể cảm nhận được chị ấy đói khát. Hiển nhiên trên hòn đảo này cái gì cũng không có, thậm chí khắp nơi đều tiềm ẩn nguy hiểm, chạy lung tung tuyệt không phải là cách tốt, nhưng mà thấy bộ dạng yếu ớt của Tư Hướng Nhan, cho dù phải mạo hiểm, Ông Lẫm Nhiên cũng không nguyện ý để đối phương cố chống đỡ tiếp.
"Nhan nhan, em đi tìm chút đồ cho chị ăn, chị ở đây đợi em, được không?"
"Không cần, ở đây đợi viện trợ thì được rồi, Chung Cẩn Lan bọn họ phát hiện phi cơ mất liên lạc, nhất định sẽ lập tức theo đến." Tư Hướng Nhan thông minh như vậy, lại thế nào nhìn không ra tâm tư của Ông Lẫm Nhiên. Tuy cơ thể rất khó chịu, nhưng cô hoàn toàn sẽ không để Ông Lẫm Nhiên một mình chạy lung tung.
"Không sao đâu, em rất nhanh thì trở về." Ông Lẫm Nhiên nói xong, cũng không cho Tư Hướng Nhan cơ hội từ chối thì nhanh chóng chạy đi. Thấy em ấy chỉ mặc một cái áo mỏng manh, đem áo khoác dùng để tránh rét đều cho chính minh, Tư Hướng Nhan ôm chặt hai cái áo trong tay, bổng nhiên sinh ra mấy phần cảm giác mất mác. Tuy cô vui mừng bản thân bị Ông Lẫm Nhiên thay đổi, lại ghét lúc này vô lực. Quả nhiên, con người một khi có bận tâm, thì sẽ trở nên rất yếu đuối.
Vì không để Tư Hướng Nhan lo lắng, Ông Lẫm Nhiên thật sự không có đi xa, vỏn vẹn chỉ là ở quanh quẩn xung quanh, tìm kiếm đồ ăn có thể dùng, đáng tiếc, cây cối trên đảo này tuy nhiều, lại không có bất cứ nguồn gốc nào có thể ăn uống, tay không mà về cũng là tất nhiên. Chỉ là, vừa mới đi ra mấy bước, Ông Lẫm Nhiên liền nghe được phía sau truyền đến bước chân lộn xộn mà đa dạng, còn theo đến nói chuyện của nam nhân.
"Thủ lĩnh, ở đây có vết máu, họ chắc là đi ở bên đó."
"Tất cả người phân ra đi tìm, nếu như phản kháng, bất luận mục tiêu sống chết, đánh gục tại chỗ."
"Vâng!"
Tuy sớm thì biết mấy người này sẽ tìm đến, lại không ngờ được họ sẽ đến nhanh như vậy. Ông Lẫm Nhiên đoán không được là ai muốn đưa Tư Hướng Nhan vào chỗ chết, chỉ biết tiếp tục trốn tránh tiếp đã không phải cách, nàng cần phải tìm cơ hội để Tư Hướng Nhan rời khỏi phạm vi tìm kiếm này, mới có thể bảo vệ an toàn của chị ấy. Nghĩ đến đây, Ông Lẫm Nhiên vội vàng thêm nhanh bước chân chạy trở về.
"Nhan nhan, em trở về rồi." Về đến chỗ cũ, sau khi thấy Tư Hướng Nhan vẫn yên ổn ngồi ở đó, nhịp tim thêm nhanh của Ông Lẫm Nhiên cuối cùng hơi bình thương. Chỉ là, còn chưa đợi nàng mở miệng, Tư Hướng Nhan vội vã kéo nàng qua đem nàng mang vào trong bụi cỏ, vươn tay chỉ hướng nơi không xa.Trong đó đã có không ít nam nhân mặc đồ ngụy trang màu xanh đi qua, họ trên người vác súng, đầu súng chứa lưỡi lê, không ngừng hướng trong bụi cỏ đâm tới đang chuẩn bị dò tìm chỗ này của họ.
"Chút nữa tôi ra ngoài đem họ dụ ra, em trốn ở đây, tìm cơ hội trốn đi." Thấy tình hình đã là lửa xém lông mày, Tư Hướng Nhan làm ra quyết định thật nhanh. Ngữ khí của cô rất bình thường, thì giống như đang nói bữa tối ăn cái gì, nhưng Ông Lẫm Nhiên biết, cô lúc này làm ra quyết định này, căn bản chính là muốn hy sinh mình để bảo vệ an toàn của nàng.
"Nhan Nhan, chị thật sự...quyết định rồi sao?" Nghe qua sự an bài của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên cũng không có động, mà là nắm chặt tay của cô, không dự định buông ra.
"Mục đích của họ là tôi, tôi đi ra em thì sẽ an toàn, em...ngô! " Tư Hướng Nhan không ngờ được ở trong lúc này Ông Lẫm Nhiên còn có tâm trạng hôn mình, khi cơ thể bị em ấy đè ngã ở trên cỏ, nhìn theo con người trên thân phẫn nộ chưa từng có qua, Tư Hướng Nhan không hiểu, tại sao Ông Lẫm Nhiên tức giận.
"Nhan Nhan, có thể nghe được chị nói như vậy, em thật sự rất vui, nhưng em lại không có cách tha thứ cho chị, mặc cho chị làm ẩu làm càng. Chị cũng từng nói mục tiêu của họ là chị, nếu như chị rơi vào trong tay họ sẽ chịu phải hậu quả gì thì em nghĩ cũng không dám nghĩ. Chị đó, luôn đều thông minh như vậy, tại sao bây giờ trở nên ngốc rồi chứ?"
"Ông Lẫm Nhiên."
"Đừng nói, em biết chị muốn nói cái gì, cũng biết chị dự định cái gì, Nhan nhan, chị không biết em thích chị bao lâu, cũng không biết vì có được chị trả giá qua cái gì. Nhưng bây giờ em bổng nhiên cảm thấy, nếu như chị vẫn là chị như lúc trước kia, tựa hồ cũng rất tốt. Em không cho phép chị vì bảo vệ em mà sản sinh cách nghĩ hy sinh bản thân, càng không cho phép chị làm ra chuyện tổn hại chính mình nữa. Đem tất cả của tất cả giao cho em, được không?"
"Em là thuộc hạ của tôi." Đã nói đến nước này, Tư Hướng Nhan đoán ra Ông Lẫm Nhiên dự định làm cái gì, cô trầm giọng nói, bắt đầu phản đối trói buộc của đối phương, làm sao Ông Lẫm Nhiên đem cô đề đến rất chặt, để cô không cách tránh khỏi.
"Phải a, em luôn là thuộc hạ của Nhan Nhan, là cái bóng của chị, cho nên em luôn là đi theo chị, truy đuổi chị. Nhưng mà a, em cũng sẽ có lúc mệt và ngang bướng. Thì giống như bây giờ, em không muốn làm thuộc hạ của chị cùng chị ở chung một chỗ, mà là người yêu của chị."
"Quần áo, cởi ra đi." Ông Lẫm Nhiên nói xong, động tay cởi đi quần áo của Tư Hướng Nhan, mà người sau cũng từ bỏ giãy giụa, mà là yên tĩnh nhìn nàng. Loại đi quần áo của hai người, lại đổi lên quần áo của đôi bên. Tư Hướng Nhan kéo lấy tay của Ông Lẫm Nhiên, lại có loại kích động không muốn buông ra. Cô không biết bản thân lúc này buông ra, chờ đợi họ có sẽ là vĩnh biệt không.
"Nhan Nhan, em có lúc thật sự rất mâu thuẫn, cũng rất nhát gan, em vừa rồi nghĩ, nếu như thời gian có thể dừng lại ở đây thì tốt biết mấy, như vậy em thì có thể luôn ôm lấy chị rồi."
"Nếu như em muốn làm như vậy, cũng không phải không thể." vuốt lấy đầu của Ông Lẫm Nhiên, đem nàng ấn ở trong lòng, Tư Hướng Nhan cảm thấy ngực có thứ gì đang sôi sùng sục, tràn ngập đau đớn đến khó chịu.
"Em sẽ không làm như vậy, tuy em muốn mãi mãi cũng ôm lấy chị không buông, nhưng em không có cách vì ham muốn riêng của mình để chị đối mặt nguy hiểm. Cho dù em không cách trở lại, cũng đừng quên đi em, được không?"
"Ông Lẫm Nhiên, em yêu cầu không khỏi quá nhiều rồi. Tôi cho phép em vì tôi mà chết, nhưng tôi sẽ không thích người yếu đuối, cũng sẽ không nhớ được người nên được quên đi." Thanh âm của Tư Hướng Nhan rất lạnh, nhưng trong mắt lại tràn đầy ôn nhu. Rõ ràng là lời vô tình, sau khi Ông Lẫm Nhiên nghe được lại cười ra. Nàng cúi đầu, thân mật dùng gò má cọ lấy khóe miệng của Tư Hướng Nhan.
"Chỉ cần nghĩ đến chị sẽ quên đi em, sẽ vì cái chết của em mà khổ sở, bất luận khó khăn hơn, em cũng phải trở về bên cạnh chị."
Hết chương 44: