"Đây là bữa sáng vừa làm xong, nhân lúc còn nóng cô ăn một chút." Sáng sớm, trời vừa mới sáng, phòng của mình thì bị đẩy ra. Nghe thấy giọng nói ngoài cửa của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên lại vẫn như cũ yên tĩnh ngồi ở trên ban công nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không có ý muốn quay đầu. Từ khi chuyện đó xảy ra đến bây giờ đã qua thời gian sắp một tuần, cơ thể của Ông Lẫm Nhiên cũng tốt lên rồi.
Chẳng qua là,Tư Hướng Nhan cũng không có sau khi nàng tốt rồi để nàng trở lại làm việc, mà là để mặc nàng ở trong phòng, mỗi ngày mỗi đêm phát ngẩng. Cô mỗi ngày đều đích thân đem bữa ăn người làm làm xong bưng vào, nhưng Ông Lẫm Nhiên đa số đều là một lời cũng không nói, thỉnh thoảng ăn mấy muỗng, lượng lại cũng rất ít, hoàn toàn có thể lờ đi không tính.
Thấy cơ thể của đối phương nhanh chóng ốm xuống, trên mặt nhợt nhạt luôn mang theo mù mịt. Tư Hướng Nhan cuối cùng là nhịn không được, cô ấy đập một tiếng đem mâm cơm để trên bàn, mấy bước đi đến bên cạnh Ông Lẫm Nhiên, xoay cơ thể của nàng ấy qua để nàng nhìn mình. Nhưng mà, con người này bình thường tùy tiện nói với mình mấy câu đều sẽ mang theo ánh sáng trong mắt, lúc này gương mặt lại là trống rỗng nhìn mình phát ngẩng, thì giống như kẻ mù mất đi ánh sáng.
"Cô rốt cuộc muốn thế nào?" Thấy được ánh mắt của Ông Lẫm Nhiên, lời trách mắng của Tư Hướng Nhan cứ như vậy nghẹt ở trong cổ họng, thậm chí hoàn toàn không biết mình bây giờ còn có lập trường hay mặt mũi gì xuất hiện ở trước mặt con người này. Ở trong mấy ngày dài đằng đẳng này, Tư Hướng Nhan nghĩ rất nhiều, cũng giác ngộ rất nhiều. Có lẽ con người chính là sinh vật đáng thương như vậy, cuối cùng sau khi mất đi mới hiểu được thế nào để trân trọng.
Sự khó chịu của Ông Lẫm Nhiên cô nhìn ở trong mắt, trong lòng lại không sao không đau lòng khổ sở? nếu như thời gian có thể đảo ngược lại, cho dù muốn Tư Hướng Nhan từ bỏ tự tôn và nhát gan đáng nực cười kia của cô, cô cũng sẽ vì bảo vệ Ông Lẫm Nhiên không hề do dự đi làm. Chỉ đáng tiếc, bây giờ cô cái gì cũng làm không được, chỉ có thể nhìn Ông Lẫm Nhiên khổ sở sa sút tiếp, vô năng vi lực (bất lực, bó tay).
"Em...muốn thế nào..." Nghe được câu hỏi của Tư Hướng Nhan, Hai mắt của Ông Lẫm Nhiên lóe sáng một cái, lăng lăng lập lại lời nói. Ngay sau đó, hẳn là lắc đầu cười lên. Nàng đứng dậy đem hai tay của Tư Hướng Nhan ấn trên vai mình đẩy ra, lại vì sức lực quá nhỏ, không có đẩy động đối phương, trái lại dẫn đến chính mình lảo đảo xem chút té ngã.
Mấy ngày này Tư Hướng Nhan đối với nàng rất tốt, mỗi ngày sáng trưa tối đều là vì nàng đưa đồ ăn đến, cũng trước khi chính mình ngủ giúp nàng đậy kĩ cái ly, vì nàng chuẩn bị một ly sữa. Những chuyện chu đáo này ở trước kia đều là Ông Lẫm Nhiên lúc trước mơ ước muốn có được, nhưng bây giờ nàng có được rồi, trong lòng lại là khổ sở hơn so với không chiếm được.
Mà nay, nữ nhân cao ngạo này cuối cùng không cách nhẫn nhịn mình đối với cô như không nhìn thấy, hỏi mình muốn làm cái gì? nàng muốn có được được, từ trước đến giờ thì chị là chân tâm (trái tim chân thành) của Tư Hướng Nhan mà thôi tuyệt không phải giống thế này, được Tư Hướng Nhan chăm sóc, săn sóc quan tâm, lại cảm thấy khoảng cách của hai người là xa như vậy, bi thương như vậy .
Nhìn thấy trong mắt Tư Hướng Nhan thương tiếc và cưng chiều đối với mình, Ông Lẫm Nhiên luôn không dám cùng cô nhìn nhau, sợ chính mình tùy ý nhìn cô một cái, thì sẽ lại lún vào trong động sâu không đáy. Ông Lẫm Nhiên rất rõ, nếu như tháo không được mối thắt trong lòng, nàng và Tư Hướng Nhan chỉ sợ mãi mãi cũng sẽ không có kết quả. Cũng có thể nói, cho dù tháo ra rồi, chính mình lại có thể đem cô làm thế nào? thân phận của hai người chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm, mình làm nhiều như vậy cũng không cách đánh động cô, vậy phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể mong chờ được phần tình yêu này?
"Chị đem thân thể của em bán cho người khác, nếu như muốn hoàn lại, chị có phải cũng nên cho em chuyện tương đương?" Nghĩ rất lâu Ông Lẫm Nhiên mới chậm rãi mở miệng, nàng cũng không cách áp chế ma quỷ trong lòng nữa, mà khát vọng bồi cạnh Tư Hướng Nhan lúc này, cơ hồ muốn ép điên nàng. Nếu họ đã không thể rồi, vậy chí ít mình muốn có được Tư Hướng Nhan một lần. Nữ nhân này chính là ánh sáng và giấc mơ của khát vọng nàng truy tìm, cho dù không cách có được tình yêu của cô, dẫu cho chỉ là hôn cô một cái, ôm cô một cái, hoặc là có thể để cơ thể của cô nở rộ ở trên tay mình, đều là hồi ức trân quý nhất đời này của mình.
Chỉ là, ý tưởng tuy rất đẹp, nhưng Ông Lẫm Nhiên cũng biết hiện thực đối với mình chung quy là tàn khóc. Sau khi nàng nói xong liền nhắm mắt lại, chờ đợi Tư Hướng Nhan cự tuyệt, hoặc là đợi cô ấy kêu thủ hạ vào đuổi mình ra ngoài. Yêu cầu của mình vừa nhắc đến chính là xúc phạm nghịch lân (kháng cự) của Tư Hướng Nhan rồi, cùng lúc Ông Lẫm Nhiên mở miệng sớm đã xác nhận mình sẽ bị hung hăng cự tuyệt nữa. Như vậy cũng tốt, đem nàng đuổi đi, nàng cũng sẽ không khổ sở nữa.
Nghe được lời của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan hơi sửng sốt. Mắt thấy đối phương nhắm hai mắt, một bộ dạng chờ đợi quyết định, nhìn theo cái cằm nhọn của nàng, Tư Hướng Nhan lại ngoại ý không có cảm thấy được tức giận, có chỉ là thương tâm. Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, yêu cầu Ông Lẫm Nhiên đề xuất xác thực là quá đáng, nhưng nếu là yêu cầu như vậy đặt ở giữa hai người yêu thích lẫn nhau, lại cũng không có cái gì kiêng dè rồi.
Vươn tay sờ lấy gò má của Ông Lẫm Nhiên, dù cho gần đây nàng tiều tụy rất nhiều, nhưng ngũ quan vẫn là xinh đẹp tinh xảo như vậy. Thấy nàng vì mình chạm vào mà mở mắt ra, Tư Hướng Nhan nhịn không được khơi lên khóe môi, đem cơ thể đến gần một chút, mang nhiệt khí trong miệng phả ở giữa vành tai của đối phương. Khoảnh khắc đó, Tư Hướng Nhan rõ ràng cảm giác được, thân thể của Ông Lẫm Nhiên đang phát run.
"Cô muốn tôi?" Giọng nói trầm thấp mang theo mấy phần khàn khàn, mà nụ cười bên khóe miệng như có như không càng là để người say mê** làm người ta ngất đi. Tư Hướng Nhan lăng lăng nhìn Ông Lẫm Nhiên, căn bản không nghĩ đến đối phương sẽ như thế thân mật tiếp xúc mình, còn khiêu khích hướng trong tai nàng thổi hơi, chuyển biến như vậy quá nhanh, cho nên Ông Lẫm Nhiên cả người đều ngốc rồi, chỉ có theo bản năng gật gật đầu.
Nhưng mà, ở sau khi nàng gật đầu, Tư Hướng Nhan lại làm ra hành động càng để nàng không tưởng đến. Khoản áo lông dài màu xám được cô ấy tùy tay cởi đi, áo yếm cận thân màu trắng bên trong lộ ra. Nhìn theo hai vai trắng nõn của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt lóe qua hai đạo ánh sáng, ý cười của Tư Hướng Nhan càng sâu, thì ở dưới tằm mắt của mình, đem cái áo yếm đó cũng cởi đi quăng ở trên đất, lộ ra nữa thân trên chỉ mặc áo ngực.
Đường cong thân thể của cô hoàn mỹ vô khuyết, mỗi một tất lỗ chân lông đều nhẵn nhụi như vậy, da thịt giống như mỡ bò mịn màng như ngọc, trên bụng dưới đường cong cơ bụng thường xuyên tập luyện càng trong sáng vạn phần. Thấy được vẻ mặt giật mình của mình, cô ấy tiếp tục tới gần mình, thậm chí đem mình ấn ở trước cửa sổ. Ông Lẫm Nhiên không dám thở dốc, thậm chí cả lời cũng không cách hoàn chỉnh nói ra.
"Chị..." Ông Lẫm Nhiên muốn hỏi Tư Hướng Nhan muốn làm cái gì, nhưng một chữ chị mới ra khỏi miệng, cánh môi đúng là bị đối phương mạnh mẽ hôn lấy, để nàng không cách tiếp tục nói nữa. Nụ hôn này đến nhanh mà gấp, lại là nụ hôn đầu tiên chân chính hai người gặp nhau tới nay. Nụ hôn của Tư Hướng Nhan rất bá đạo, rất cường thế. Ông Lẫm Nhiên vốn thì đối với cô không có sức kháng cự, cơ hồ vừa là ở trên môi của nàng dính lên liền bỏ mũ quăng giáp (chỉ tình trạng bị thua cuộc chật vật chạy trốn), mở ra cánh môi.
Cái lưỡi bị cô nhẹ nhàng cắn gặm, đầu lưỡi bị đầu lưỡi nóng rực của cô khiêu khích. Ông Lẫm Nhiên nhịn không nổi hừ nhẹ ra, không cách khống chế chế trụ bờ vai của Tư Hướng Nhan, nhiệt tình đáp lại nụ hôn. Đối với nàng mà nói, mùi vị của Tư Hướng Nhan để nàng si mê, giống như món ăn ngon nhất trên đời, là mộng tưởng nàng khát khao cả đời.
Lún vào trong trận nhiệt hôn kịch liệt này, thấy Tư Hướng Nhan nhắm hai mắt, Ông Lẫm Nhiên lại không nguyện nhắm mắt lại, chỉ là không nỡ nhắm mắt. Nàng không biết nụ hôn này biểu đạt cái gì, nhưng biểu hiện lúc này của Tư Hướng Nhan thật sự quá kỳ quái rồi. Nghĩ đến mấy chuyện này, Ông Lẫm Nhiên cười khổ một cái, ngay sau đó, không hề chần chừ đẩy Tư Hướng Nhan ra, người sau hiển nhiên không ngờ được Ông Lẫm Nhiên sẽ làm như vậy, kinh ngạc rất nhiều, giương mắt liền phát hiện buồn bã và đau khổ cố nén trong mắt đối phương. Chợt cảm thấy, cách làm vừa rồi của mình, sợ lại tổn hại con tim của người này rồi đó.
"Tư Hướng Nhan, em không cần sự thương hại của chị, càng không cần chị đồng tình em. Em rất yêu chị, thật sự yêu đến chính mình cũng không biết nên làm sao mới tốt, nhưng cái này cũng không đại điện cả tôn nghiêm làm người của em cũng mất sạch theo. Ngày đó cái gì cũng không xảy ra, em cũng không có bị Địch Lão làm gì. Chị không cần vì áy náy mà nghênh hợp em, nếu như chị trách em mấy ngày này lừa gạt chị, tùy chị xử trí."
Ông Lẫm Nhiên vừa nói, chậm rãi nhắm mắt, Cuối cùng, nàng vẫn là đem lời nói đè ở trong lòng nói ra. Vừa rồi khi cùng Tư Hướng Nhan tiếp hôn, nàng thật sự cảm thấy mình rất hạnh phúc, dẫu cho muốn nàng ở thời khắc đó chết đi nàng cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mà, nàng không có biện pháp làm như vậy, càng không biện pháp lợi dụng Tư Hướng Nhan áy náy đi hoàn thành tình yêu của mình.
Kết quả là, cho dù chính mình có được Tư Hướng Nhan, họ cũng sẽ không có được niềm vui nên có. Ông Lẫm Nhiên không cách lừa gạt chính mình, càng không nỡ đi gạt Tư Hướng Nhan. Cho dù lòng của nàng bị nữ nhân này tổn thương sâu sắc, nàng cũng không muốn đối phương vì an ủi mình, chịu phải uỷ khuất cho dù một chút.
"Cô cảm thấy, cách làm bây giờ của tôi là đang bù đắp cho cô?" Nghe được lời của Ông Lẫm Nhiên, giọng nói của Tư Hướng Nhan lạnh xuống
"Không phải sao? chị cảm thấy áy náy với em, cho nên muốn dùng cách thức này để bù đắp cho em. Nhưng em muốn, lại không phải thứ đơn giản như vậy."
"Cô muốn cái gì." Tuyệt vọng trong lời nói của Ông Lẫm Nhiên để Tư Hướng Nhan nhíu chặt chân mày, cô ấy biết rõ lại cố hỏi, thực ra cũng là muốn nghe con người này tận miệng nói ra.
Sau khi nghe mình nói xong, Ông Lẫm Nhiên mở mắt ra, giúp cô đem áo lông quăng ở trên đất nhặt lên, từ từ đắp lên người cô, lại ở giây sau ôm lấy cô. "Em muốn, luôn luôn thì chỉ có trái tim chị mà thôi. Em không muốn chị miễn cưỡng chính mình, không muốn chị uỷ khuất mình để thành toàn em. Có lẽ chị mãi mãi cũng sẽ không hiểu, nhưng em thật sự rất yêu chị."
Ông Lẫm Nhiên nói xong, dùng sức hô hấp, đem cơ thể chuyển hướng bên cửa sổ. Nàng không dám nhìn biểu tình của Tư Hướng Nhan càng không dám đợi đáp án của cô, nàng bây giờ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh ẩn núp lại, liếm láp vết thương của mình, từ từ hồi phục như cũ. Chỉ đáng tiếc, cách nghĩ của nàng lại vì động tác của Tư Hướng Nhan mà hụt hẫng, thân thể bị đối phương ôm lấy từ phía sau, lại mạnh mẽ bị đè ở trên giường. Ông Lẫm Nhiên nhìn Tư Hướng Nhan đè ở trên người mình, hoảng hốt nhìn chăm chăm cô.
"Ông Lẫm Nhiên, tôi luôn đều là người ích kỷ. Cô là thuộc hạ của tôi, đừng nói đem cô bán cho người khác, cho dù tôi muốn mạng của cô cũng là lẽ đương nhiên. Nếu như tôi không muốn, không có bất cứ lý do gì có thể miễn cưỡng tôi đi làm chuyện tôi không muốn." Nếu như nói nữa câu trước Ông Lẫm Nhiên nghe đến lòng tan nát như nứt ra, nữa câu sau như vậy thì giống như hồi quang phản chiếu, để nàng ở trong chớp mắt tìm lại được hy vọng. Thấy gương mặt từ từ đến gần của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên khơi lên khóe miệng, lại khóc ra. Hóa ra, bây giờ phát sinh không phải mộng, mà là thật.
"Em nghe kỹ đây, tôi cũng không cảm thấy bản thân mình nợ em cái gì, tôi hôn em, chỉ là đơn thuần vì tôi thích em, muốn hôn em."
Hết chương 37: