Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 34: Ông Lẫm Nhiên, Đợi Tôi.




Chiếc xe chậm rãi chạy ở trên quốc lộ, rõ ràng rất chậm, nhưng Tư Hướng Nhan lại cảm thấy đặc biệt nhanh, xung quanh người đều có khí thể vô hình đang đè ép cô, để cô thở dốc khó khăn. Trong đầu tràn đầy tiếng nói của Ông Lẫm Nhiên, lần lượt lóe qua ánh mắt tuyệt vọng của nàng, nụ cười đau thương mà tuyệt vọng. Tư Hướng Nhan không biết bản thân thế nào, là đang áy náy, lo lắng, hay là thương tâm?

Có lẽ, là tất cả.

Đau nhứt trong lòng để toàn thân đều trở nên vô sức, cảm giác như vậy cô lúc trước cũng từng hiểu rõ mà khắc sâu. Cô từng yêu một nam nhân, một người để cô cảm thấy có thể phó thác cả đời, nhưng người đó trong lúc mình khó khăn nhất lựa chọn bỏ rơi cô, lý do hẳn là vì lòng tự tôn và muốn chiếm hữu nhỏ nhoi kia.

Tư Hướng Nhan cũng không biết bản thân sẽ khóc thê lương như vậy, sau khi nam nhân đó đi, cô thậm chí có ý niệm xem nhẹ tính mạng, cuối cùng lại vì trọng trách của Tư gia, di nguyện của ba mẹ, mạnh mẽ chống đỡ lên. Mấy năm nay, Tư Hướng Nhan khiến cho bản thân quên tất cả từng có, ban đầu rất khó khăn, mà đến bây giờ, cô đã có thể đối với chuyện gì cũng nắm bắt vô cùng tốt. Cô học đem cảm xúc che giấu lại, thay đổi từng người bạn trai để chăm sóc mình, kỳ thực cũng bất quá là vì giết thời gian, ứng phó tịch mịch trong lòng.

Tư Hướng Nhan biết, trong lòng cô đối với ái tình đã không có bao nhiêu khát khao, tuổi càng lớn, cô thì càng rõ, trên đời này không có cái gì là thật, chỉ có quyền lợi nắm chặt ở trong tay mới để cô yên tâm, tình yêu không nhất định là toàn bộ sinh mạng, chỉ là gia vị trong các loại món ăn, có thể có hoặc có thể không. Tư Hướng Nhan cô cho dù không có tình yêu, cũng sẽ không có làm sao.

Chỉ là, Ông Lẫm Nhiên xuất hiện quá mức đột nhiên, cơ hồ làm loạn tất cả quỹ đạo trước đó của Tư Hướng Nhan. Khi Địch Lão đề xuất điều kiện giao dịch, phản ứng đầu tiên của Tư Hướng Nhan chính là từ chối, nhưng sau khi từ chối, cô lại bắt đầu suy nghĩ. Nếu như bản thân trầm luân tiếp, chỉ sợ sẽ mất đi chính mình. Cùng với như vậy, chi bằng nén lòng, để mình triệt để cắt đứt phần suy nghĩ đó.

Có thể nói, Tư Hướng Nhan tàn nhẫn đối với chính mình như vậy, đối với Ông Lẫm Nhiên càng là không hề có tính người có thể nói. Nghĩ đến con người đó luôn nặng tình nhìn mình, dẫu cho bình thường làm ra một ít chuyện không có mức độ thấp nhất, lại cũng luôn vây quanh coi cô là trung tâm. Tư Hướng Nhan nắm chặt quả đấm, mắt thấy tài xế đem xe đậu vào nhà xe, cô nhấc chân xuống xe, bước nhanh trở về phòng khách, khui một chai rượu đỏ rót đầy cho chính mình.

Trong ngày thường thích nhấtrượu đỏ xâm nhập vào khoang miệng, Tư Hướng Nhan lại không có ý niệm nếm thử. Tay của cô đang run rẫy, biểu tình trên mặt lại ra vẻ trấn định. Trong lòng có một giọng nói đang nói cho cô để cô tiếp tục uống nữa, uống say rồi ngủ một giấc tỉnh lại, quá khứ tối nay sẽ bình an vô sự. Nhưng một giọng nói khác lại nói với cô, nếu như bây giờ cô không trở lại quán bar, không đi ngăn cản thảm kịch xảy ra, cô sẽ mất đi cơ hội cuối cùng một lần giành lại tình yêu của cả đời này.

Trong chớp mắt, một chai rượu đã thấy đáy, nhưng thần trí của Tư Hướng Nhan lại đạt đến sự tỉnh táo mà từ trước đến giờ chưa có. Cô vẫn nhớ được Ông Lẫm Nhiên luôn thích hỏi mình khi nào sẽ chấp nhận nàng ấy, để nàng ấy có thể đem cơ thể cho mình, coi như sau này tách ra cũng có cái để nhớ nhung. Nhưng mà, bản thân tối nay lại làm ra quyết định tàn nhẫn nhất, đem người toàn tâm muốn đem lần đầu tiên để cho mình, đưa đến lên giường của người đàn ông khác. Cơ thể không chịu khống chế từ trên sofa đứng dậy, Tư Hướng Nhan nắm chặt chìa khóa xe, lên xe liền đạp hết chân ga, nhanh chóng trở lại hướng quán bar mà chạy.

"Ông Lẫm Nhiên, đợi tôi."

Cơ thể chịu lạnh, để da thịt nổi lên tầng da gà nho nhỏ. Trong nháy mắt, váy mặt trên người đã bị rút đi, mà thân thể trong lễ phục tối nay không có mặc áo lót thì như vậy phơi bày ở trước mặt một nam nhân. Mắt thấy ánh mắt của Địch Lão trở nên vô cùng đáng khinh, ánh mắt mang theo * ở trên người mình đánh giá, để Ông Lẫm Nhiên cảm thấy cực kì ghê tởm, như muốn nôn.

Cô không biết chuyện đến bây giờ bản thân còn đang chờ đợi cái gì, là đợi Tư Hướng Nhan trở lại? hay là thật được muốn cam chịu đem lần đầu của mình giao cho nam nhân này? con tim đau đớn muốn lấy mạng, để Ông Lẫm Nhiên cảm thấy bản thân sắp bị đau chết rồi. Bàn tay thô ráp của tên đàn ông ở trên người nàng vuốt ve, cánh môi mang theo râu ria lởm chỏm tùy ý gặm cắn trên cổ của nàng.

Ông Lẫm Nhiên không quay đầu, chỉ cảm thấy lúc này dơ đến không có gì khác biệt với rác rưởi. Nàng rẻ mạc, cơ thể của nàng bị Tư Hướng Nhan coi là giao dịch bán cho nam nhân già này, mà qua tối nay, nàng cũng sẽ không có bất cứ cơ hội nào cùng Tư Hướng Nhan chung một chỗ nữa. Bản thân lúc này giống như giấy báo bày ra từng xấp từng xấp, dùng qua rồi, nhìn qua rồi, thì chỉ sẽ bị coi như rác rưởi mà xử lý.

Ông Lẫm Nhiên tự giễu cười, cơ thể đã bắt đầu phát run, vì bàn tay thô ráp của Địch Lão đã đến giữa bẹn của nàng, đem một ít lớp vải cuối cùng trên người nàng bỏ đi. Khi cơ thể trần trụi bị Địch Lão nhìn tới. Ông Lẫm Nhiên tốn sức hô hấp, chỉ cảm thấy có thứ gì đang trong người xé nát rồi. Tư Hướng Nhan sẽ không trở lại nữa, căn bản một chút cũng không để ý mình.



Thấy Địch Lão cúi đầu bắt đầu cởi quần áo của chính hắn ta, Ông Lẫm Nhiên dùng sức cắn lấy đầu lưỡi, dùng đau đớn kịch liệt để đánh thức quyền kiểm soát cơ thể. Máu tươi thuận theo khóe miệng tràn ra, từ từ chảy lên ga giường trắng toát, nhuộm ra một cánh hoa màu đỏ xinh đẹp. Cơ thể cuối cùng có thể xê dịch, Ông Lẫm Nhiên nhanh chóng bắt lấy đèn bàn của mép giường, đem nó đập ở trên tủ đầu giường mà đánh nát, cầm lên mảnh thủy tinh trong đó chắn ở trên cổ mình.

Một loạt động tác rất nhanh, để Địch Lão còn đang cởi quần áo căn bản không cách phản ứng. Nhìn thấy máu trên mặt của Ông Lẫm Nhiên, còn có hàn ý không chịu khuất phục trong mắt nàng. Địch Lão sắc mặt trầm đi, dừng lại động tác cởi quần áo, lấy ra điện thoại tức giận nói cái gì đó, tiếp theo cửa phòng được mở ra, Ông Lẫm Nhiên thấy được, là người phiên dịch của ông ta đi vào.

"Ông tiểu thư, Địch Lão đã nói cho tôi chuyện các người vừa mới xảy ra, không thể không nói, bây giờ cách làm của cô để Địch Lão và cả Địch gia đều vô cùng mất mặt. Chuyện này vốn dĩ là chúng tôi và Tư tiểu thư bàn xong, nguồn hàng mới nhất của chúng tôi cho các người, mà cô mang danh khách quý ở đây nghỉ ngơi một đêm. Bây giờ cô làm thành như vậy, thì giống như chúng tôi là đang cưỡng gian cô, để Địch Lão vô cùng mất mặt."

Người phiên dịch thịnh nộ nói, thì giống như ở trong mắt hắn, cái gọi là giao dịch kia dường như bình thường mua đồ trả tiền. Hắn ta vô tâm nói, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại giống như rắc muối lên miệng vết thương. Tay nàng cầm mảnh thủy tinh vỡ đang run rẫy, nắm chặt ga giường dùng để che lấy cơ thể mình. Cho dù chuyện gì cũng chưa xảy ra, nàng cũng cảm thấy bản thân lúc này, thật sự rất dơ.

"Địch Lão, tôi rất xin lỗi. Nếu như các người muốn truy cứu, thì xin đem trách nhiệm tính trên người tôi. Dùng cái mạng này của tôi bồi thường cho các người, có thể xóa bỏ toàn bộ không?" Ông Lẫm Nhiên vừa nói, giơ tay hướng cái cổ đâm vào. Nàng thật sự muốn nghĩ cho chính mình, vì Ông Lẫm Nhiên không rõ bản thân sống tiếp còn có ý nghĩa gì nữa.

Nếu như nàng chết có thể để Địch Lão không trách mắng Tư Hướng Nhan, cho dù muốn nàng chết mười lần, nàng cũng sẽ không có một câu oán trách. Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Địch Lão bổng nhiên vươn tay, đem mảnh thủy tinh vỡ nàng cầm cướp đi. Tác dụng thuốc trên người Ông Lẫm Nhiên hiện còn, vốn thì không có khi lực gì, liền dễ như trở bàn tay mất đi vũ khí.

"Ông Lẫm Nhiên, tôi rất tán thưởng bụng dạ của cô, chuyện tối hôm nay, thì như vậy bỏ đi." Mảnh thủy tinh vỡ đâm vào trong lòng bàn tay, máu tươi đỏ tanh chảy ở trên ga giường, Địch Lão bất mãn đem mãnh vỡ rút đi, dùng trung văn không chính tông nói, thịnh nộ xoay người rời khỏi. Người phiên dịch viên liếc nhìn Ông Lẫm Nhiên, lại nhìn thấy tay của Địch Lão bị thương, vội vàng đuổi theo, thời điểm sắp đi lại không quên nói móc Ông Lẫm Nhiên.

"Ông tiểu thư, tôi nói con người này của cô khó tránh cũng quá không hiểu được chu toàn. Cô chẳng qua là một thủ hạ của Tư gia, hiếm khi Địch Lão xem trọng cô, cô thì nên hiểu được biết đủ. Cô xem bây giờ chuyện này các người làm, tính là thế nào? tôi sau này sẽ chuyển cáo Tư tiểu thư, để Tư gia bồi thường phí tổn thất tinh thần của Địch Lão và Địch gia, hy vọng các người làm tốt chuẩn bị."

Người phiên dịch nói xong, cành một tiếng đóng cửa lại, cả căn phòng thì chỉ còn lại một mình Ông Lẫm Nhiên. Nàng phát ngẩng, giống như nghĩ đến cái gì, chật vật leo xuống giường đem cửa khóa lại, lại dùng chăn bông che mình lại, cả người đều cuộn tròn ở trong góc tường. Nàng không biết mình bây giờ nên làm cái gì, đi đâu, thế giới này rất lớn, lại không có chỗ nàng dung thân.

"Khách phòng 805 còn ở không?" Một đường chạy nhanh đến quán bar, Tư Hướng Nhan có chút vội chạy đến lễ tân dò hỏi, có được lại là tin tức Địch Lão đã rời khỏi. Trong lòng giống như bị tảng đá lớn đè ép, đè đến cô thở không ra hơi. Tư Hướng Nhan biết, mình vẫn là đến chậm một bước rồi. Chuyện đã thành kết cục đã định rồi, mà cô cũng mất đi Ông Lẫm Nhiên rồi.

"Đưa thẻ phòng cho tôi."

"Tư tiểu thư, thật ngại quá, Địch Lão trước khi đi có dặn dò, người khác..."

"Tôi nói một lần cuối cùng, đưa thẻ phòng cho tôi" Thanh âm của Tư Hướng Nhan mang mười phần lãnh ý và uy hiếp, thấy con người màu cafe thâm thúy của cô. Sau lưng của cô nàng lễ tân phát lãnh, vội vã đưa ra thẻ phòng.

Cầm lấy thẻ phòng một đường chạy nhanh vào thang máy, tốc độ lên xuống chậm rãi kia để Tư Hướng Nhan cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều là giày vò. Rất không dễ dàng đến trước cửa, cô dùng thẻ phòng mở cửa, lại phát hiện bên trong còn có một sợi dây xích. Dưới tình thế cấp bách, Tư Hướng Nhan không để ý nhiều như vậy, nhấc chân đạp lên cửa, liền đem cửa gỗ tinh xảo cố định đạp ra, phát ra tiếng vang lớn 'cành'.

Chỉ là, vừa đến đột nhiên như vậy, Tư Hướng Nhan không có chuẩn bị tốt bất cứ gì, lúc này cũng quên đi nên nói cái gì. Trong phòng rối loại khó coi, trên đất rơi rớt giày cao gót, quần áo, còn có áo lót quần lót cận thân nhất của Ông Lẫm Nhiên. Ga giường trắng toát tràn đầy nếp nhăn, mà vết máu chính giữa kia đâm đau hai mắt của Tư Hướng Nhan. Cô thấy Ông Lẫm Nhiên cuộn mình ở trong góc ánh mắt đờ đẫn, thương tâm đi qua, ôm lấy nàng.



"Cô...còn tốt không?" Lời vừa nói ra, Tư Hướng Nhan lập tức bắt đầu hối hận. Bị người mình yêu đưa lên giường của nam nhân khác, mất đi lần đầu tiên quý báo nhất của con gái, Ông Lẫm Nhiên lúc này làm sao tốt? "Ông Lẫm Nhiên, cô có chỗ nào không thoải mái không, cho tôi một chút phản ứng" thấy Ông Lẫm Nhiên hai mắt vô thần nhìn mặt đất, khóe miệng bị nàng cắn rách ra chảy máu, Tư Hướng Nhan sờ lưng của nàng muốn đem nàng ôm lại, lúc này người đó mới mở miệng.

"Em muốn tắm."

"Được, bây giờ tôi dẫn cô về Tư gia tắm, được không?"

"Không...quá dơ rồi...em quá dơ rồi..."

"Xin lỗi." Ông Lẫm Nhiên thấp giọng thì thầm, để Tư Hướng Nhan chuẩn bị tất cả trong nháy mắt sụp đổ, cô cảm thấy cái mũi từng đợt chua xót, căn bản không biết nên nói lời gì an ủi mới tốt. Là hành động của cô dẫn đến tình hình lúc này, Ông Lẫm Nhiên bây giờ thì giống như võ rỗng bị rút đi linh hồn, tất cả sức lực sinh mạng đều đốt cháy hầu như không còn rồi.

"Vậy tôi giúp cô tắm, được không?" Đem Ông Lẫm Nhiên đỡ lên, Tư Hướng Nhan động tay lấy cái chăn trên người nàng, nhưng cô mới cử động, Ông Lẫm Nhiên thì giống như bị kích thích, lại lần nữa cuộn tròn ở trên đất, đem mặt chôn ở góc tường, không để mình nhìn. "đừng..." nàng nhỏ giọng nói, ngữ khí hẳn là mang theo khẩn cầu, để Tư Hướng Nhan càng thêm khổ sở.

"Cơ thể cô không thoải mái, để tôi đến giúp cô." Tư Hướng Nhan nghĩ hết cách muốn vỗ về tốt Ông Lẫm Nhiên, nhưng cô càng là ở đây, cơ thể của Ông Lẫm Nhiên thì run càng lợi hại, sau đó còn là kịch liệt ho khan nôn ra một trận. Tình hình bế tắc như vậy, mắt thấy Ông Lẫm Nhiên đem mặt cũng chôn ở trong chăn, ở bên trong không ngừng run rẫy. Tư Hướng Nhan nhíu chặt chân mày, cuối cũng vẫn là từ từ lui khỏi, đừng ở trước cửa phòng.

"Cô đi tắm trước đi, tôi ở bên ngoài đợi cô." Tư Hướng Nhan nói xong, Ông Lẫm Nhiên mới đem đầu lần nữa ló ra. Thấy nàng lảo đảo đi vào phòng tắm, nghe được thanh âm khóa cửa đó, Tư Hướng Nhan dựa đầu lên cửa, che lấy ngực đau nhói. Cảm giác khổ sở như vậy lại đi thương tiếc một người, cô đã rất lâu chưa nhận thức qua rồi.

Nước lạnh từ đỉnh đầu xối xuống, Ông Lẫm Nhiên dùng sức chà rửa cơ thể, lại luôn cảm giác tắm như vậy cũng vô ích. Động tác máy móc của nàng lần nữa chà cơ thể, dẫu cho xương quai xanh và cổ đều bị cô dùng móng tay cạy rách cũng không muốn dừng lại. Nghe thấy Tư Hướng Nhan trước cửa hỏi mình tắm xong chưa, cho dù đối phương không thấy được, nàng vẫn là lắc lắc đầu, hai chân mềm nhũn liền quỳ ở trên đất.

Tư Hướng Nhan đến là ngoài dự liệu của nàng, mà đối phương chu đáo cưng chiều lại không có để nàng cảm nhận được phần thụ sủng nhược kinh trước kia. Ông Lẫm Nhiên có chú ý được, Tư Hướng Nhan vào cửa lần đầu tiên nhìn chính là mấy vết máu kia ở trên giường, nhất định cho rằng mình và Địch Lão xảy ra cái gì rồi. Bản thân xác thực phát điên khát vọng cùng Tư Hướng Nhan ở chung một chỗ, dẫu cho bị coi là công cụ cũng không để ý. Nhưng mà, nàng có tự tôn của nàng, nàng thà bị Tư Hướng Nhan coi là bạn giường hoặc đối đãi giống công cụ, cũng không muốn một phần vì áy náy mà có được tình yêu. Càng huống hồ, nàng và Địch Lão, không có phát sinh cái gì.

Vết thương trên cổ bị móng tay cạy rách bắt đầu chảy máu, thuận theo nước cùng chảy xuống, Ông Lẫm Nhan che lấy ngực, dùng sức đem đầu đập xuống mặt đất, không ngừng dập tới đập lui. Nhưng càng là va chạm, nàng thì phát hiện nước mắt tích lũy trong hốc mắt càng nhiều. Nàng không muốn để Tư Hướng Nhan phát hiện mình đang khóc, vì nàng là một rác rưởi vô cùng rẻ mạc, dùng qua thì có thể quăng bỏ, căn bản không có quyền lợi gì đau lòng.

Nhưng mà, phần khó chịu đó trong lòng, không khóc ra, thật sự thì sẽ chết mất.

  

Hết chương 34: