"Ngô...ân...ân a... " nữa đêm ngồi ở trong phòng, nghe dưới lầu khinh ngâm (tiếng rên nhẹ) đứt quảng, Tư Hướng Nhan buồn bực đem ly rượu để trên bàn, nhấc thân đứng bên cửa sổ, trãi qua ép buộc ở buổi chiều, cuối cùng đem vết thương của Ông Lẫm Nhiên xử lý xong, không chỉ có bác sĩ, ngay cả bản thân Tư Hướng Nhan cũng mệt mỏi kinh khủng, không phải thân thể mệt, mà là tâm mệt.
Nghĩ đến biểu hiện buổi chiều của Ông Lẫm Nhiên, khóe miệng của Tư Hướng Nhan co giật, thật sự không hiểu nữ nhân này sao làm ra chuyện khác người như thế, bây giờ lại khóc la inh ỏi cái gì. Chỉ là, Tư Hướng Nhan không có phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, người cô nghĩ đến nhiều nhất chính là Ông Lẫm Nhiên, mà Ông Lẫm Nhiên cũng bất tri bất giác trở thành nhân vật chủ yếu mỗi ngày cô cần phải đối phó.
Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tốc độ cực kì chậm rãi, còn mang theo mấy phần thận trọng. Huấn luyện thường năm khiến cho thính lực của Tư Hướng Nhan cực tốt, thậm chí có thể từ tiếng bước chân mà phán đoán được người đến là người quen thuộc nào. Theo đó tiếng gõ cửa vang lên, cô đi tới mở cửa, liền thấy được Ông Lẫm Nhiên mặc váy ngủ lụa trắng mỏng manh, vô cùng đáng thương đứng ở trước mặt mình.
"Cô đến làm cái gì." nhìn thấy Ông Lẫm Nhiên, xao động trong lòng Tư Hướng Nhan thăng lên rất nhiều mà rất lâu chưa từng có qua, đồng thời cô chán ghét Ông Lẫm Nhiên, lại đối với hành vi của con người này không có cách nào khác, mà ở trong cái bất đắc dĩ này còn chen lẫn mấy phần tức giận. Ông Lẫm Nhiên thật sự rất không đàng hoàng, rõ ràng còn sốt cao, toàn thân đều là vết thương, không cố gắng nghỉ ngơi lại còn đến đây trêu chọc mình.
"Nhan Nhan, em một mình ngủ rất lạnh, vết thương trên người cũng rất ngứa, muốn uống nước cũng không ai giúp đỡ, em có thể ngủ chung với chị không? "
"Không thể nào." tuy sớm thì đoán được ý đồ đến của Ông Lẫm Nhiên, nhưng thật sự nghe được nàng nói, Tư Hướng Nhan vẫn là từ chối mải mai không do dự. Cô sớm thì quen ngủ một mình, cũng không thích người lạ đến gần. Càng huống hồ, cái loại tính cách đó của Ông Lẫm Nhiên, cho nàng ngủ với mình, không tránh khỏi sẽ xảy ra cái gì.
"Nhan Nhan, van xin chị, đừng nhẫn tâm đối với người ta như vậy. Không ngủ trên một chiếc giường cũng được, em ngủ sofa thì được rồi." Ông Lẫm Nhiên nói xong, thừa dịp lúc Tư Hướng Nhan sững sờ, khom người đi vào phòng của đối phương, có chút vô lại nằm lên sofa. Nói ra, đây vẫn là lần đầu tiên Ông Lẫm Nhiên bước vào tầng thứ ba của biệt thự Tư gia.
Tuy tầng hai, ba đều là nơi nghỉ ngơi của Tư Hướng Nhan, nhưng so với căn phòng thông thường của tầng hai, trong đây hiển nhiên càng thêm riêng tư và xa hoa. Cả một tầng đều là phòng của Tư Hướng Nhan, cách tầng bên trong được xuyên thấu, kết cấu áp dụng cách thức mở ra, màu sắc chủ yếu màu đen trắng xám tro ba loại sắc điệu đại khí ưu nhã. Ở chính giữa căn phòng là một chiếc giường lớn trắng toát, bên kia là sofa bản thân nằm, chiều dài và lớn nhỏ hoàn toàn không thua chiếc giường kia.
Đối diện con đường đá cuội trãi ở căn phòng, kéo dài theo con đường, bên trái là một căn phòng tắm rất lớn, mà bên phải là kéo dài đến ban công, rõ ràng là một cái hồ bơi loại nhỏ lộ thiên. Ở xung quanh phòng tắm luôn có dòng nước giống như thác nước từ từ tràn ra, vòi sen và bồn tắm cực lớn để Ông Lẫm Nhiên hận không thể ngay bây giờ cởi sạch quần áo đi vào lăn một vòng.
"Nhan Nhan thật sự biết hướng thụ đó, căn phòng rất đẹp." Ông Lẫm Nhiên nói xong, càng thêm không muốn rời khỏi. Bây giờ nàng hoa mắt chóng mặt, thân thể cũng rất không có sức đặc biệt là chân trái, vết thương lưu lại trên đó tra tấn nàng trên đường đi, bây giờ rất không dễ dàng đến được căn phòng của Tư Hướng Nhan, cho dù Tư Hướng Nhan dùng súng chỉ vào nàng, nàng cũng sẽ không rời khỏi.
"Cô dường như càng ngày càng to gan rồi." thấy Ông Lẫm Nhiên ở chỗ đó không đi, Tư Hướng Nhan cực kì tức giận mà lại nở nụ cười. Nếu như là lúc trước, cô tuyệt đối sẽ tìm mấy thuộc hạ đem Ông Lẫm Nhiên xách đi quăng ra ngoài, nhưng lúc này thấy được con người này gương mặt nhợt nhạt, cô dự định như vậy bỏ đi. Bất quá là cả đêm không ngủ mà thôi, thì coi như đền bù cho Ông Lẫm Nhiên.
"Cho dù người ta có một vạn lá gan, cũng không dám đi khiêu chiến Nhan Nhan. Chỉ là trong lòng rất thích chị, muốn lúc này nhìn thấy chị, có được phần thích này, cái khác thì cũng không thèm để tâm." Ông Lẫm Nhiên nhìn Tư Hướng Nhan, vô cùng thành khẩn nói. Nàng ngược lại không hy vọng xa vời đối phương sẽ vì mình tỏ tình mà cảm động, chí ít không chán ghét nàng, không đuổi nàng đi thì được rồi.
"Ân." quả nhiên, Tư Hướng Nhan vẫn như cũ không cho ra bất cứ hồi đáp nào. Cô may mắn trước đó bản thân đã thay xong đồ ngủ, bây giờ trực tiếp nằm ở trên giường thì được rồi. Thói quen nhiều năm qua để cô cần phải ở bên mép giường để một cây súng mới có thể vào giấc ngủ, nhưng đêm nay cô không dự định ngủ, thì cũng không có cái gì quan trọng. Tắt đèn, đồng thời tằm mắt rơi vào bóng tối, cảm quan khác lại nhạy cảm rất nhiều.
Nghe thấy Ông Lẫm Nhiên trên sofa thường xuyên động đậy vài cái, đè nén tiếng thở dốc rõ ràng là sợ bị mình nghe thấy. Tư Hướng Nhan nhíu chặt chân mày, mở cái đèn nhỏ bên mép giường lên, thì thấy được Ông Lẫm Nhiên vô cùng khó chịu cuộn tròn ở trên sofa không ngừng phát run, hai tay kia sít sao nắm chặt lấy mép sofa, dường như đang chịu đựng thống khổ cực lớn gì đó.
"Có cần giúp cô kêu bác sĩ không." chung quy là không yên tâm, Tư Hướng Nhan đi tới hỏi Ông Lẫm Nhiên. Người sau lắc lắc đầu, đưa tay ra kéo lấy vạt áo váy ngủ của Tư Hướng Nhan, nếu như lúc bình thường, Ông Lẫm Nhiên nhất định sẽ bị bộ dạng Tư Hướng Nhan chỉ mặt váy ngủ mà say mê, nhưng mà bây giờ c nàng cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều nóng đến phát tê, miệng vết thương vừa ngứa lại đau, thật sự cực kì khó chịu.
"Nhan Nhan, em rất khó chịu, chị trói em lại có được không?"
"Cô lại ra chủ ý gì." nghe qua yêu cầu của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan không nói gì, luôn luôn cảm thấy con người này động cơ bất thuần.
"Em không có, Nhan Nhan, em thật sự rất khó chịu. Miệng vết thương rất ngứa, em sợ em sẽ nhịn không được mà chạm vào, chị giúp em một chút."
Ông Lẫm Nhiên nói đáng thương, hai tròng mắt màu nâu vì sinh lý khó chịu mà một tầng hơi sương nước mắt bịt kín. Thấy nàng là thật sự rất khó chịu, Tư Hướng Nhan do dự một lát, đem nàng ôm lên đặt lên trên giường của mình, lại tìm một sợi dây buộc nhỏ mềm. Nằm ở trên giường, thấy Tư Hướng Nhan chuẩn bị trói mình, khó chịu của cơ thể vẫn là vì trong lòng mãn nguyện mà giảm đi mấy phần.
Dáng vẻ của Nhan Nhan lúc này thật sự rất đẹp, tóc tản ra giống như tiên nữ hạ phàm, còn dùng dây buộc ôn nhu như vậy trói mình. Nghĩ đến bản thân đang nằm ở trên giường của Nhan Nhan, còn sắp bị Nhan Nhan trói lại. Ông Lẫm Nhiên cười ngây ngô, mặc cho Tư Hướng Nhan đối với nàng ngang ngược.
Cổ tay rất nhanh bị kéo lại cùng với nhau, cảm giác được dây trói trơn nhẵn trượt qua làn da, mang theo từng trận xúc động và ngứa. Hô hấp của Ông Lẫm Nhiên từ từ gia trọng, đặc biệt là lúc Tư Hướng Nhan khom người, thông qua váy ngủ thấy được cô bên trong đầy đặn mềm mại trắng nõn, bụng dưới nhanh chóng co rúc lên, hiển nhiên là nhẫn nhịn đến cực hạn. Buổi trưa hôm nay đã thay quần lót mới, bây giờ cái quần này chỉ sợ cũng không cách mặc nữa rồi.
"Nhan Nhan, chị đến bây giờ vẫn là không tin tình cảm của em đối với chị sao? nữ nhân đều là động vật tình cảm, nếu như không tin, sờ cơ thể em một chút, chị thì sẽ biết em rất thích chị." Ông Lẫm Nhiên nói xong, vẻ mặt khát vọng nhìn Tư Hướng Nhan. Hai tay bị trói, nàng bổng nhiên có chút hối hận yêu cầu này, nếu không nàng thì có thể ôm chặt người trên thân.
"Cô thì muốn sống chung với tôi như vậy?" nghe thấy lời nói của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan không hề hà đáp lại, mà là cau mày hỏi ngược lại.
"Nhan Nhan lại biết rồi còn cố hỏi, nếu như em không muốn sống chung với chị, em hà tất phải chịu cực khổ đến gần chị, thì coi như thương hại em, hoặc là giết thời gian cũng tốt. Cho em một chút hy vọng có được không?"
Ông Lẫm Nhiên biết rõ, Tư Hướng Nhan sẽ hỏi như vậy, trong lòng sợ là bắt đầu mê mang. Đây là một hiện tượng tốt. So với cô đối với mình không đáng để ý, Tư Hướng Nhan lúc này đã bắt đầu suy nghĩ đến sự thật lòng của mình đối với nàng. Nghĩ đến bản thân dùng thời gần hai năm cuối cùng có được một chút xíu chú ý của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên cười ra, trong lòng ngọt ngào lại chua xót.
Nàng có chút dùng sức chống cơ thể lên, chậm rãi hướng đến gần Nhan Nhan ở trên người mình. Sớm ở rất lâu lúc trước nàng thì muốn hôn lên cánh môi của con người này, nếm lấy mùi vị của cô. Nhưng mà, khi thấy được hai tròng mắt của Tư Hướng Nhan mang theo mâu thuẫn và mơ hồ, khát vọng trong lòng hoá thành thương tiếc, để Ông Lẫm Nhiên ở thời khắc cuối cùng thay đổi chủ ý, đổi lại hôn lên trán của Tư Hướng Nhan.
Đây đâu tính là hôn, chỉ có thể nói là tiếp xúc thân mật. Nhưng Ông Lẫm Nhiên vẫn là không nỡ rời khỏi, mà là dừng lại rất lâu, mới lần nữa nằm lại trên giường, lập tức đến thì là hân hoan như điên. Tư Hướng Nhan không có đẩy nàng ra, không có biểu hiện ra chán ghét, ở giai đoạn hiện tại mà nói đã là tình trạng tốt nhất.
"Tôi sẽ không yêu cô" Tư Hướng Nhan nói xong, cúi đầu nhìn Ông Lẫm Nhiên, nhưng đối phương vẫn là mỉm cười, không nháy mắt nhìn mình, phản ứng như vậy ít nhiều để Tư Hướng Nhan có chút giật mình, trong mấy năm nay, người từng theo đuổi Tư Hướng Nhan quá nhiều, mà cô muốn chấp nhận cũng không phải không có. Chỉ là, mỗi một nam nhân đối tốt với cô vô vi bất chí (tỉ mỉ) sau khi nghe thấy cô nói câu này, thái độ đối với cô đều sẽ có thay đổi. Tư Hướng Nhan nhìn hiểu được tình cảm ở trong mắt họ mang tên từ bỏ, nhưng hôm nay ở trong mắt Ông Lẫm Nhiên lại hoàn toàn không có.
"Nhan Nhan thật sự là nghịch ngợm đó, chị không yêu em lại thế nào, em yêu chị thì đủ rồi a. Em chỉ hy vọng chị có thể thử chấp nhận em, đừng luôn đem em đẩy ra xa. Em thật sự rất muốn mọi lúc đều dính lấy chị, rất muốn rất muốn."
"Cô muốn tôi làm thế nào? "
Tốc độ lời nói của Ông Lẫm Nhiên rất chậm, ánh mắt chỉ là chưa từng nghiêm túc. Nhìn ra khẩn cầu trong ánh mắt cô ấy, Tư Hướng Nhan nhẹ giọng hỏi. Có lẽ bản thân xác thực nên tìm một cơ hội để thay đổi hiện trạng, dù cho cô bây giờ vẫn nói không tới thích Ông Lẫm Nhiên, lại không phiền chán. Nếu như thật sự ghét một người, Tư Hướng Nhan quả quyết sẽ không để đối phương xuất hiện trong tằm mắt của mình, càng đừng nói là nằm trên giường của cô.
"Ôm em, hoặc là sờ em một cái, đều được." Ông Lẫm Nhiên nói xong, chậm rãi nhắm mắt lại, trãi qua rất lâu, chờ đợi cô ôm là khát vọng quá lâu của nàng. Động tác của Tư Hướng Nhan chưa nói tới ôn nhu, thậm chí là có chút cứng nhắc. Nhưng mà được cô ôm, Ông Lẫm Nhiên lại cảm thấy trái tim là ấm áp mà lúc trước chưa từng có. Cảm thấy tay nhẵn nhụi của đối phương di chuyển trên người mình, vuốt ve cổ, ngực, bụng dưới của mình, Ông Lẫm Nhiên cố nén kích động trong lòng, thân thể lại không thể tránh được xuất ra phản ứng trung thành nhất.
"Ân...Nhan...Nhan Nhan...sờ ở đây." Ông Lẫm Nhiên nói xong, khẽ mở rộng hai chân, nâng lấy cái eo mảnh khảnh, lời mời rõ ràng như thế, Tư Hướng Nhan lại thế nào không hiểu. Cô do dự, trong lòng lại là hiếu kì và cố chấp. Một người cô đơn quá lâu, sự xuất hiện của Ông Lẫm Nhiên để cuộc sống của cô có biến đối.
Tư Hướng Nhan có chút thời điểm xác thực rất xem thường bản thân lúc này, con người đó đã sớm lựa chọn rời khỏi cô, tại sao cô ấy không cho mình một cơ hội tìm người khác? mà Ông Lẫm Nhiên trước mặt, không hề nghi ngờ là một lựa chọn không sai. Chỉ là, nếu như bản thân thật sự làm như vậy, đối với Ông Lẫm Nhiên xác thực không công bằng.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, đem em coi là công cụ cũng được, con cờ cũng không sao. Nhan Nhan, đừng cự tuyệt em nữa." làm như nhìn ra sự kháng cự của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên dùng đầu cọ cọ bờ vai của cô, nhẹ giọng nói. Trong lòng nàng là buồn, vì nàng quá rõ Tư Hướng Nhan lúc này gần gũi nàng không phải vì thích, mà là cô đơn. Nhưng lại có ai không muốn cùng người mình yêu tiếp xúc thân mật, nàng đợi quá lâu rồi, đợi đến trái tim sắp già đi rồi.
Nghe được lời nói của Ông Lẫm Nhiên, trong lòng Tư Hướng Nhan có chút chua xót, cô tự giễu cợt cười rồi cười, tay phải cuối cùng lướt qua bụng dưới của Ông Lẫm Nhiên, cách đáy quần sờ lên chân tâm của nàng. Nơi đó rất mềm lại rất cứng, nhiệt độ cơ hồ nóng đến phỏng tay, chỉ là trước tiên đụng chạm, dịch thể trong đó đã thấm qua lớp vải nhuộm ướt ngón tay của mình.
"Nhan Nhan...động một cái."
Hết chương 26: