Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 24: Nhan Nhan Ức Hiếp Người Ta.




"Đại tỷ, chuyện đã tra rõ ràng rồi." ngồi ở trên sofa của biệt thự Tư gia, Long Vọng có chút câu nệ thủ lấy hai tay, thấp giọng nói. Từ buổi gặp mặt hôm đó bị cảnh sát phát hiện đến hôm nay, đã qua hai ngày thời gian. Tuy Ông Lẫm Nhiên có hiềm nghi rất lớn, cũng ở trong phòng của nàng lục soát được máy nghe lén, nhưng Tư Hướng Nhan dường như không chắc chắn Ông Lẫm Nhiên chính là gian tế.

Trãi qua điều tra một ngày một đêm, Long Vọng phát hiện điểm nghi của chuyện này xác thực có chút lớn. Đầu tiên, họ vì tránh thuộc hạ biết thân phận của Địch lão, chọn lấy một số người mới chưa dùng qua, mấy người này tuy không biết chuyện, lại không loại trừ khả năng có lọt tin báo cho cảnh sát, mà sự thật cũng xác thực là như thế.

Sáng sớm Long Vọng đem tất cả thuộc hạ còn xót lại kiểm tra một chút, tìm người đáng tin cậy điều tra rõ ràng thân phận của họ, cuối cùng đem mục tiêu dừng lại ở trên người của tên Tiểu Vương kia. Long Vọng đối với hắn ấn tượng không sâu nhiều nhất chính là tên tiểu tử này thích lười biếng, bình thường cũng không cố gắng làm việc. Càng tra sâu thêm một chút, lại phát hiện từ khi hắn bắt đầu chưởng quản bến tàu, hàng của bến đó thường xuyên thì xảy ra chút vấn đề nhỏ.

Long Vọng sáng sớm hôm nay đi bến tàu dự định đem người bắt về hỏi rõ ràng, mới vừa đến thì thấy Tiểu Vương và một nam nhân lén la lén lút với nhau, nam nhân đó thấy được mình liền nhanh chóng nhảy xuống biển trốn đi, mà Tiểu Vương càng là một bộ dạng hoảng hốt giật mình. Long Vọng nắm lấy thời cơ, bắt lấy vợ con của hắn, Tiểu Vương liền thừa nhận, tất cả của tất cả đều là trò quỷ của hắn, tối đó đưa tin tức cho cảnh sát cũng là hắn.

"Đại tỷ, chị xem chuyện này..." Long Vọng nói xong, trên mắt hoàn toàn không có nửa điểm thả lỏng, trái lại nhíu chặt đầu chân mày. Chuyện này xem như là do hắn điều tra, hắn lại cảm thấy bản thân đang bị người ta dẫn đi. Ông Lẫm Nhiên cũng được, Tiểu Vương cũng tốt, có lẽ họ đều là vô tội, mà nam nhân lén la lén lút mới là kẻ chủ đạo phía sau.

"Đầu tiên thả Ông Lẫm Nhiên, anh âm thầm tiếp tục điều tra, đừng để bất cứ người nào phát hiện anh đang điều tra chuyện này." nghe Long Vọng nói một chuỗi dài, sắc mặt Tư Hướng Nhan như thường, nhẹ nhắp lấy rượu đỏ trước mặt, bên miệng dường như còn treo nụ cười. Long Vọng không rõ Tư Hướng Nhan làm sao đến bây giờ còn cười ra được, Tư gia gần đây không quá bình yên, nói rõ là có người muốn đối phó họ.

"Đại tỷ, tôi cảm thấy chuyện này khác thường, chúng ta tốt nhất chuẩn bị tốt, nếu không..."

"Long Vọng, sống cuộc sống an nhàn quá lâu, anh trở nên rất nhát gan rồi. Có khiêu chiến mới có hứng thú, tôi cũng có thể tìm chút chuyện để làm."

Tư Hướng Nhan cắt ngang lời nói của Long Vọng, nụ cười càng sâu. Cô dựa ở trên sofa, ngón tay thon dài trắng nõn từ từ trượt qua cái mền lông bên cạnh. Nghĩ đến bộ dạng Ông Lẫm Nhiên ngày đó bị thương lại vẫn không quên tỏ tình với mình, cô nghiền ngẫm sờ sờ cằm, trong mắt lóe qua một tia hài lòng. Trò chơi chưa qua ải, thì phải tiếp tục chơi tiếp, Ông Lẫm Nhiên là một người chơi tốt, thậm chí cho tới lúc này vẫn không có để mình thất vọng.

"Tôi rõ rồi, đại tỷ, tôi đây thì đem Tiểu Ông thả ra, nói ra tôi mấy ngày trước xuống tay cũng có chút ngoan độc."

Long Vọng vừa nói, sắc mặt có mấy phần bối rối. Sự việc tuy còn nghi điểm rất lớn, nhưng chí ít chứng minh Ông Lẫm Nhiên không phải gian tế, mà máy nghe lén tuy là ở trong phòng của nàng lục soát được, lại không thể đại diện cái gì khác.

Thấy Vọng Ca rời khỏi, Tư Hướng Nhan không nói gì, tiếp tục thưởng rượu. Chỉ là không qua bao lâu, Long Vọng lại quay trở lại, thấp thỏm đầy mặt nhìn mình. "Đại tỷ..."

"Nói." Tư Hướng Nhan khẽ cau mày, có thể nghĩ đến chỉ có Ông Lẫm Nhiên lại xảy ra chuyện gì, nếu không Long Vọng cũng sẽ không phải loại biểu tình này.

"Tiểu Ông cô ấy không chịu ra ngoài, nói...chỉ có đích thân chị đi đón cô ấy, cô ấy mới ra ngoài, nếu không thì để cô ấy chết ở bên trong." Long Vọng nói xong, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn Tư Hướng Nhan. Nếu như đề xuất loại yêu cầu này là người khác, hắn thì sớm đi lên đạp một cái, nói cho người đó biết đại tỷ sẽ không đến, ngươi đi chết đi. Nhưng mà, đối Phương là Ông Lẫm Nhiên, Long Vọng lại không thể làm như vậy.



Lúc trước hắn thì lờ mờ cảm nhận ra được quan hệ của Ông Lẫm Nhiên và Tư Hướng Nhan, còn giúp tác hợp một chút. Hôm nay thấy được thái độ của Tư Hướng Nhan đối với Ông Lẫm Nhiên, tuy nói là có đánh có mắng cũng có tra hỏi, nhưng chí ít không có dùng đại hình đối đãi giống như gian tế, hơn nữa hành tung của mẫu thân Ông Lẫm Nhiên Tư Hướng Nhan sớm thì biết rồi, thậm chí cả ý nghĩ động đến mẫu thân của nàng cũng không có, trái lại để mình đi điều tra rõ ràng sự tình chân tướng, Long Vọng nhìn thế nào cũng cảm thấy Tư Hướng Nhan đối với Ông Lẫm Nhiên rất khoan dung.

"Cô ta nói, muốn đích thân tôi đi đón?"

"Ách...vâng." nghe được ngữ khí lời nói của Tư Hướng Nhan, trong lòng Long Vọng âm thầm kêu không tốt. Đi theo bên cạnh đại tỷ lâu rồi, ai cũng biết, Tư Hướng Nhan là có tiếng khắp nơi không phải là nói vóc dáng của cô, mà là nói ngữ khí cô nói chuyện luôn là một giọng điệu, mà lúc này, Tư Hướng Nhan rõ ràng là đang nghi vấn.

"Rất thú vị." trong thời điểm Long Vọng đợi Tư Hướng Nhan phát cáu, đối phương thế nhưng bật cười. Tư Hướng Nhan đem rượu đỏ trước mặt uống hết, đứng lên hướng phòng khảo vấn đi tới. Long Vọng ở trong lòng thay Ông Lẫm Nhiên lau mồ hôi, lại càng thêm xác định quan hệ của hai người khác thường. Nghĩ đến đại tỷ và Ông Lẫm Nhiên làm cái gì đó, Long Vọng lại đỏ cả gương mặt già nua. Hắn cả đời ăn rất nhiều nữ nhân rồi, vẫn thật sự chưa thấy qua hiện trường nữ nhân và nữ nhân ăn lẫn nhau.

Trên đường đi đến phòng khảo vấn, Tư Hướng Nhan không có cho bất cứ người nào đi theo, mà là tự mình đi vào, vừa mới vào cửa thì thấy được Ông Lẫm Nhiên nằm ở trên đất. Phòng khảo vấn không thể so với phòng ngủ, trong phòng lạnh như băng không nói, còn mang theo mấy tia máu tanh và mùi mốc. Dù cho cuộn tròn thân thể lại với nhau, Ông Lẫm Nhiên lại vẫn đang không ngừng run rẫy.

Trên người nàng tràn đầy vết máu của roi da sau khi quật để lại, bàn chân trắng nõn được nàng dùng váy đỏ xé rách bao lại, máu thấm nhuộm lấy mảnh vải mỏng chảy ở trên đất. Thấy được mình đến, con ngươi màu nâu của Ông Lẫm Nhiên lóe qua một tia sáng. Ngay lập tức biến thành từng giọt từng giọt lệ châu (nước mắt) trong suốt, thuận theo mắt phượng hẹp dài xẹt qua, khóc đến ủy khuất lại thương tâm.

"Cuối cùng Nhan Nhan đến tìm em rồi, người ta đợi chị đợi đến đau đớn sắp ngất đi rồi." Ông Lẫm Nhiên vừa khóc vừa nói, trên gương mặt nhỏ nhắn tiều tụy mang theo u uất và ưu sầu. Tư Hướng Nhan hơi chau mày, cũng biết mình vu oan con người này, trong lòng ít nhiều có chút áy náy. Đối với kẻ địch, cô không nhẹ tay, nhưng Ông Lẫm Nhiên thân là thuộc hạ của mình, mình đả thương nàng, xác thực không tốt.

"Tôi đã tìm bác sĩ tới, đợi cô ra ngoài thì điều trị cho cô, đứng lên đi." Tư Hướng Nhan vừa nói, khoanh hai tay đứng ở trước mặt Ông Lẫm Nhiên. Mà hành động này không có để người sau cảm ơn, trái lại khóc đến càng thêm thương tâm.

"Nhan Nhan rất xấu, không phân biệt trắng đen thì đem người ta bắt vào đây, còn để mấy người đó đánh em. Bây giờ toàn thân em đều đau, chân cũng bị chị đạp rách rồi, em làm sao đi được đây."

Ông Lẫm Nhiên khóc nói, một đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn Tư Hướng Nhan, dường như đối phương làm chuyện thương thiên hại lý gì. Thấy nàng như vậy, Tư Hướng Nhan thực sự có chút đau đầu, cô lấy ra điện thoại, chuẩn bị kêu thuộc hạ đến mang Ông Lẫm Nhiên ra ngoài, ai biết điện thoại mới lấy ra ngoài, Ông Lẫm Nhiên nghẹn ngào càng hiện rõ, nước mắt nàng thuận theo cằm vì bị tra tấn mà càng thêm nhọn lạch cạch lạch cạch rơi xuống.

"Cô chắc khóc đủ rồi." Tư Hướng Nhan rất ghét bộ dạng Ông Lẫm Nhiên khóc sướt mướt vô dụng như vậy, chuyện này kẻ yếu đuối mới sẽ làm, cũng là chuyện cô ghét nhất.

"Ngô...Nhan Nhan ức hiếp người ta, còn không để người ta khóc sao? Nhan Nhan biết rõ em thích chị như vậy, thích đến cái gì cũng bất chấp, kết quả vẫn là nghi ngờ người ta. Người ta bị chị đánh toàn thân đều rất đau, chị cũng mặc kệ người ta, Nhan Nhan rất xấu."

Ông Lẫm Nhiên bắt đầu lên án buộc tội Tư Hướng Nhan, giữa chừng còn không quên dùng tay lau lau nước mắt, nghe thấy nàng không ngừng lải nhải chỉ trích, Tư Hướng Nhan cắn cắn môi dưới, thật sự hối hận vừa rồi không có đánh ngất nàng trực tiếp mang đi, bây giờ không thể không ở đây tiêu hao thời gian.



"Cô muốn thế nào." Tư Hướng Nhan thấp giọng hỏi, chỉ cần không phải yêu cầu đặc biệt quá đáng, bây giờ cô đều nguyện ý đi làm, chỉ cần Ông Lẫm Nhiên đừng nhắc đi nhắc lại nữa.

"Em muốn Nhan nhan ôm em ra ngoài, chỉ cần Nhan Nhan ôm em, em..." thấy Tư Hướng Nhan mở miệng, Ông Lẫm Nhiên lớn gan đề xuất yêu cầu, chỉ là, còn chưa đợi nàng nói xong, cơ thể bổng nhiên nhẹ lên, khôi phục lại tinh thần, Tư Hướng Nhan đã đem nàng bồng lên, đi ra ngoài rất xa.

"Nhan Nhan rất soái khí." Ông Lẫm Nhiên cũng không ngờ được Tư Hướng Nhan nhanh như vậy thì đáp ứng mình, còn đáp ứng nhanh chóng. Nàng say mê hạnh phúc, đem đầu dựa ở trên bờ vai của Tư Hướng Nhan cọ tới cọ lui, dùng tay nhẹ nhàng vịn vịn bờ vai của cô, lại cố ý sờ xuống ngực. Ai biết chỉ là ăn được chút đậu phụ, ý thức lại mơ hồ lên. Có trời mới biết, bị nhốt ở đây hai ngày, nàng là làm sao chống đỡ kiên trì tiếp.

Cơ thể rất đau, mỗi một vết thương đều khó chịu giống như lửa thiêu kiến cắn, mu bàn chân cũng đau đến nàng căn bản ngủ không được, vì không có thuốc xử lý, vết thương không thể tránh được bị nhiễm trùng. Bắt đầu từ tối hôm qua, Ông Lẫm Nhiên thì biết bản thân đang phát sốt, nhiệt độ cơ thể nóng lạnh luân phiên lặp lại, tư vị phá hủy đó miễn bàn có bao nhiêu thống khổ.

Rõ ràng tất cả khó chịu này đều là Tư Hướng Nhan mang cho mình, nhưng mà nghe được Long Vọng đến nói họ vu oan mình, nói Tư Hướng Nhan muốn thả mình ra, Ông Lẫm Nhiên vẫn là cảm thấy vui mừng như điên. Có nữa phần nguyên nhân là vì thân phận của nàng không có bị lộ, có thể tiếp tục ở lại bên cạnh Tư Hướng Nhan, mà một nữa nguyên nhân khác nàng chống chọi đến đây. Chỉ cần sống tiếp, cho dù Tư Hướng Nhan ghét mình thế nào nữa, nàng chung quy vẫn còn hy vọng, nhưng nếu như chết đi, thì cả cơ hội nhìn Tư Hướng Nhan một cái cũng không có.

"Cô đang phát sốt." đem Ông Lẫm Nhiên mang trở về phòng của nàng, Tư Hướng Nhan xoay người muốn đi, tay bị Ông Lẫm Nhiên kéo lại. Nhiệt độ đó rất nóng, thậm chí để Tư Hướng Nhan cảm thấy có chút phỏng tay. Cô cau mày nói, ở trong lòng chỉ trích tốc độ đến của bác sĩ một chút.

"Nhan Nhan không có cái gì muốn nói với em sao?" cho dù cơ thể không có khí lực gì, Ông Lẫm Nhiên vẫn là đang cực lực kéo lấy Tư Hướng Nhan, không muốn để cô rời khỏi.

"Nếu như cô là trách tôi vu oan cô, tôi chỉ có thể cho cô tiền bạc hoặc vật chất để bồi thường. Tôi sẽ không xin lỗi cô, cũng sẽ không đáp ứng cô bất cứ yêu cầu gì" Tư Hướng Nhan nói lời không hợp tình người thậm chí là ngang ngược, nhưng Ông Lẫm Nhiên nghe được lại cười ra. Nàng vốn thì không hy vọng Tư Hướng Nhan xin lỗi hoặc là làm cái gì, nàng chỉ là khát vọng đối phương có thể có một chút xíu động dung hoặc đau lòng, vậy thì đủ rồi.

Nhan Nhan của nàng là như thế, cho dù làm sai chuyện cũng đáng yêu như vậy. Nàng thế nào cũng tốt, tất cả đối đãi đều là của nàng, mà sai lầm giữ lại cho bản thân thừa nhận thì được rồi.

"Nhan Nhan bộ dạng ngang ngược cũng rất mê người, chị yên tâm, em không muốn chị xin lỗi, cũng không muốn chị bồi thường cái gì. Em chỉ là muốn nói cho chị biết, em thích chị, cho dù cái thích của chị đối với em không đáng để ý, em cũng vẫn như cũ thích chị. Cuối cùng có một ngày, chị sẽ bị em đánh động (làm rung động), cũng sẽ đối với em có một chút xíu thích đó?"

Hết chương 24:

Tác giả có lời muốn nói:

Chà chà, tuy Nhiên Nhiên từ đầu đến giờ vẫn luôn vô cùng khiếm nhã, nhưng thực ra Nhiên Nhiên đúng là cái người yêu tốt rất nặng tình! Nhiên Nhiên yêu Nhan Nhan như vậy, Nhan Nhan ngươi nhanh chóng đem nàng làm khóc đi!

Ps: Trước mắt mấy chương sau đều là cao năng mới, tiểu Nhiên Nhiên bị thương rồi, nhất định phải mượn cơ hội đòi hỏi phúc lợi của Nhan Nhan nha, cái gì lau người, cái gì bôi thuốc, làm cho toàn thân và giữa hai chân ướt tạch tạch, sau đó thì có thể làm cho Nhan Nhan đối với ngươi ướt tạch tạch nha nha nha nha nha nha!