Ông Lẫm Nhiên vốn cho rằng lấy tính cách của Tư Hướng Nhan, ở tối hôm qua sau khi trãi qua chuyện bối rối như vậy sẽ chìm xuống rất lâu, lại không ngờ được ngày thứ hai Tư Hướng Nhan lại xuất hiện trước cửa nhà mình. Thấy cô cười đem bữa sáng đưa cho mình sau đó liền quay đầu rời khỏi, Ông Lẫm Nhiên sửng sốt tiếp nhận lấy, sau khi mở ra thì phát hiện bên trong đều là đồ mình thích ăn.
Tình hình như vậy duy trì mỗi ngày, Tư Hướng Nhan sẽ ở thời gian sáng trưa tối đến thăm mình, bình thường cũng sẽ ở trong tiệm cafe ngồi chính là cả một ngày. Mỗi khi chính mình đưa cafe cho khách, ngẩng đầu lên đều sẽ nhìn vào ánh mắt ôn nhu của Tư Hướng Nhan, bèn để Ông Lẫm Nhiên cũng cảm thấy buồng tim ấm áp.
Hôm nay Ông Lẫm Nhiên dự định đóng cửa sớm chút, bởi vì bà chủ của quán bar, cũng tính là bạn bè sau khi nàng đến đây quen biết muốn cùng nàng tụ tập, tuy Ông Lẫm Nhiên rất tình nguyện đi địa phương đó giết thời gian, nhưng sau khi Tư Hướng Nhan đến, nàng mới phát hiện bản thân thật sự là rất lâu không đi rồi. Phát hiện sự thật uất ức như vậy, Ông Lẫm Nhiên ở trong lòng mắng thầm chính mình rõ ràng lúc trước cũng chơi đến rất tốt, sao Tư Hướng Nhan đến nàng thì không nổi lên tâm tư đi quán bar chứ? thật là đủ rồi.
Vì được thoải mái một chút, cũng là vì chứng minh chính mình mới không phải để ý cảm giác của Tư Hướng Nhan mới không đi quán bar, Ông Lẫm Nhiên tan ca sớm, cố ý về nhà hóa trang đậm, mặc váy siêu ngắn màu đen, tất chân, còn có giày cao gót. Thấy được nàng váy liền quần, Trang Kỷ Nghiên từ trong phòng ra ngoài xém chút bị sặc cháo yến mạch trong miệng.
Vốn dĩ Ông Lẫm Nhiên thì đủ xinh đẹp, bình thường hóa trang nhạt hoặc là khuôn mặt không trang điểm đều có một đám người đánh giá nàng, mà bây giờ trãi qua cố ý đánh phấn nàng thì càng là chói mù mắt của Trang Kỷ Nghiên. Nàng tựa hồ ưa chuộng tóc dài một nữa màu đen, chí ít ở trong hơn nữa năm này, bất luận tham dự cục diện gì, Trang Kỷ Nghiên cũng không thấy Ông Lẫm thay đổi qua kiểu tóc này.
Viền mắt tinh xảo, lông mi nhỏ dài, gò má trắng nõn và hai cánh môi phấn nộn khẽ mở. Ông Lẫm Nhiên giơ tay nhấc chân cũng mang theo cảm giác lười nhát và quyến rũ, thấy nàng vén vén tóc xoay đầu nhìn mình, Trang Kỷ Nghiên che lấy trái tim đập loạn xạ, chỉ cảm thấy chính mình và Tư Hướng Nhan đắm chìm như vậy cũng không phải không có lý do, nữ nhân chết tiệt này thật sự là...quá câu người rồi.
"Bác sĩ Trang tối nay không có đề xuất muốn đi theo, vẫn thật sự là hiếm có." Từ sau khi thổ lộ với mình, Ông Lẫm Nhiên mỗi lần đi quán bar Trang Kỷ Nghiên đều sẽ đi theo cùng, cho dù cô ấy không thích loại địa phương đó. Mà bây giờ, thấy đối phương một bộ dạng ăn mặc thoải mái, phỏng chừng cũng sẽ không cùng mình đi quán bar nửa rồi chứ.
"Đi rồi em cũng không phải của tôi, tôi vẫn chi bằng ở trong nhà chờ đợi." Bị Ông Lẫm Nhiên một lời nói toạt ra tâm tư, Trang Kỷ Nghiên liếc nàng một cái mặc kệ nàng, lúc này trở về phòng. Thấy cô ấy là thật sự không muốn đi, Ông Lẫm Nhiên lòng buông xuống, theo tư tâm mà nói, nàng thật sự không hy vọng Trang Kỷ Nghiên ở chỗ mình vùi lấp quá sâu, chính mình sớm thì đem có thể cho tất cả cho Tư Hướng Nhan, mà Trang Kỷ Nghiên có tư cách có được toàn bộ.
Chỉnh lý trang điểm xong, Ông Lẫm Nhiên xuống lầu đón xe liền đến quán bar. Chỉ là nàng cũng không biết, bước trước nàng vừa đi, Trang Kỷ Nghiên liền đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn là thay quần áo cũng theo nàng đến quán bar. Mà ở trước việc này, Tư Hướng Nhan luôn giữ ở dưới lầu cũng không có bỏ lỡ, thấy được Ông Lẫm Nhiên trang điểm xinh đẹp như vậy, Tư Hướng Nhan nhíu chặt chân mày, không nói hai lời liền chạy xe đi theo. Xuất phát điểm của hai người tuy khác nhau, nhưng mục đích lại giống nhau.
Quyết không thể thả loại yêu nghiệt này một mình ra ngoài!
Đến quán bar, Ông Lẫm Nhiên vừa mới đi vào thì được bà chủ Kha tỷ đến đón. Kha tỷ là người mấy năm trước di dân đến đây, nói chuyện hào sản làm người cũng vui vẻ, Ông Lẫm Nhiên mới bắt đầu đến đây uống mấy lần rượu thì trở thành bạn bè với Kha tỷ.
"Tiểu Ông a, nghe nói ngươi gần đây hình như rất bận, cũng mấy ngày không đến. Thế nào, bác sĩ Trang quản ngươi quản quá nghiêm rồi? hôm nay làm sao cũng không đến?"
"Kha tỷ chị hiểu lầm rồi, em và bác sĩ Trang thật sự không có gì." Ông Lẫm Nhiên lần nữa giải thích, nhưng cũng biết rõ đối phương sẽ không tin. Hai người ngồi ở quầy rượu bàn về đủ thứ chuyện, ngay sau đó, người của quán bar càng ngày càng nhiều, Kha tỷ đến hậu đài làm việc, cũng chỉ còn lại một mình Ông Lẫm Nhiên.
Nàng là khách quen của lesbian bar này, có không ít người quen biết nàng, chung quy gương mặt phương đông ưu tú xuất sắc như vậy rất khó đụng đến. Bây giờ Kha tỷ vừa đi, mà Trang Kỷ Nghiên lại không đến, Ông Lẫm Nhiên cũng tự nhiên trở thành cục thịt béo trong quán bar, người người dán mắt đều muốn tiến lên bắt chuyện. Mà có lần đầu tiên, thì cũng có lần thứ hai thứ ba thứ tư, tiếp đó không ngừng đến.
Đối mặt với mấy nữ nhân nhiệt tình này, tuy Ông Lẫm Nhiên có chút ăn không tiêu, lại cũng sẽ không trực tiếp từ chối, mà là ứng phó.Từng ly từng ly rượu uống vào, chất rượu càng nặng, lòng của nàng trái lại càng rõ ràng. Tư Hướng Nhan đến rồi, mà lòng của chính mình cũng ở mấy ngày này toàn bộ bay đến người chị ấy. Không gặp cũng sẽ hoài niệm, nhưng sau khi gặp, phần tưởng niệm này thì sẽ từ trong đáy lòng bộc phát ra ngoài. Cho dù nàng liều mạng muốn đem cảm giác đè trở lại, lại vô bổ.
"Cô tựa hồ có chuyện phiền lòng" lại là một nữ nhân đi qua, nàng ta nói thẳng không giống mấy người khác, cũng không có động tay động chân. Ông Lẫm Nhiên kêu ly rượu đặt trước mặt nàng ta, nàng ta cười cười uống xuống, yên tĩnh nhìn Ông Lẫm Nhiên. Hai người rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng chính là trong không khí yên tĩnh như vậy nữa, lại cũng không cảm thấy bối rối, ngược lại hòa hợp ngoài ý muốn.
"Thật là đủ rồi, đổi được một người lại một người."
"Thật là đủ rồi, đổi được một người lại một người."
Bên đó, Ông Lẫm Nhiên và nữ nhân nhẹ tiếng nói chuyện với nhau, mà trước cửa của quán bar lại có hai người đen mặt rồi. Họ khác miệng đồng thanh nói ra, sau khi nghe được thanh âm của đối phương lại nhìn hai bên. Tư Hướng Nhan cau mày nhìn người kế bên đến quán bar còn đeo khẩu trang, mà Trang Kỷ Nghiên lại vừa nhìn thì nhận ra người mang kính râm là Tư Hướng Nhan, thì ra bắt gian không chỉ có một mình mình a.
"Ngươi đến làm gì?" Vốn dĩ nhìn cả buổi tối Ông Lẫm Nhiên và nữ nhân khác tương tác nhau Tư Hướng Nhan đã rất bất mãn, lúc này thấy được Trang Kỷ Nghiên, tâm trạng tiêu cực trong lòng cô cũng phóng to theo.
"Cô đến làm cái gì, tôi thì đến làm cái đó. Thế nào, tôi xem nữ nhân của bản thân tôi liên quan cô chuyện gì?"
"Ngươi tựa hồ lầm rồi, em ấy trước giờ cũng không phải của ngươi."
"Cho dù em ấy không phải của tôi, lại cũng không phải của cô." Thấy sắc mặt của Tư Hướng Nhan sau khi mình nói qua câu kia bổng dưng tối tăm mấy độ, Trang Kỷ Nghiên ngược lại cũng không sợ, tiếp tục nói tiếp. Thân là người đứng ở bên của Ông Lẫm Nhiên, cô ấy không hiểu hai người này phát sinh chuyện gì mới sẽ tách ra, nhưng tiếp xúc từ mấy ngày này cô ấy thì biết, Tư Hướng Nhan mới là người khi xưa phạm sai lầm.
Thời gian sống với nhau nữa năm, tuy không thể nói là hiểu được toàn bộ, nhưng Trang Kỷ Nghiên lại rất rõ trình độ nghiêm túc của Ông Lẫm Nhiên đối với tình cảm. Nữ nhân này nhìn đến dễ sống chung, lại ở xung quanh trái tim đứng lặng một vòng tường bao quanh. Nàng không tiếp nhận bày tỏ của mình, từng lần từng lần dùng lời vô cùng tàn nhẫn từ chối mình. Đồng dạng, nàng cũng không tiếp nhận sự bày tỏ của bất cứ người nào trong quán bar, từ đầu đến cuối không có bất cứ ý nghĩ làm bừa nào.
Lúc đầu Trang Kỷ Nghiên cũng không biết đây là tại sao, cho đến khi Ông Lẫm Nhiên nói cho cô ấy biết, nàng có vợ, nàng đang đợi một người, Trang Kỷ Nghiên mới hiểu rõ, Ông Lẫm Nhiên rõ ràng chính là cưỡng ép bản thân nàng cô độc một mình. Nàng dùng loại phương pháp này để bản thân nàng ôm lấy chờ đợi, kiến tạo ra có người đang khiến cho nàng không thân cận bất cứ người nào, nàng đã có đối tượng giả thuộc về rồi. Mà tất cả chuyện này, chẳng qua là vì, Ông Lẫm Nhiên vẫn yêu Tư Hướng Nhan.
"Em ấy là của ta, cũng chỉ có thể là của ta." Tư Hướng Nhan mặc kệ khiêu khích của Trang Kỷ Nghiên, trực tiếp đi đến hướng Ông Lẫm Nhiên. Cô có thể nhìn ra đối phương đã có chút say, vì phòng ngừa bị người khác chiếm tiện nghi, Tư Hướng Nhan không kiên nhẫn đợi tiếp nữa.
"Cô chờ đã, tôi có mấy lời muốn nói với cô." thấy Tư Hướng Nhan không kịp chờ đợi muốn đi tìm Ông Lẫm Nhiên, Trang Kỷ Nghiên kéo lấy cổ tay của cô, để cô dừng lại.
"Ngươi muốn nói cái gì?"
"Tư tiểu thư, tôi có thể nhìn ra cô rất yêu Ông Lẫm Nhiên, tôi cũng biết bản thân ở giữa hai người không có bất cứ con đường chen chân nào. Tối nay tôi đến, chẳng qua là lấy thân phận một người bạn muốn bảo vệ em ấy. Cô muốn theo đuổi lại em ấy, nhưng tôi xem ra, cô không có dùng đúng phương pháp." Trang Kỷ Nghiên nói xong, thấy Tư Hướng Nhan không có cắt đứt mà là nghiêm túc đang nghe, cô ấy cười rồi cười, tiếp tục mở miệng.
"Tư tiểu thư, tôi nghĩ cô chắc có thể nhìn ra Ông Lẫm Nhiên vẫn đang để ý cô, vẫn yêu cô, như vậy, cô có rõ nguyên nhân bây giờ em ấy không chấp nhận cô không?"
"Ta đã từng làm qua chuyện rất quá đáng với em ấy, em ấy không tha thứ cho ta cũng là chuyện đương nhiên."
"Cô sai rồi, em ấy không phải không tha thứ cho cô, mà là em ấy đang sợ hãi, không biết nên làm sao đối mặt với quan hệ hiện tại của hai người."
"Tôi là bác sĩ tư nhân của em ấy, định kỳ thay em ấy xoa bóp thân thể trị liệu bệnh cũ từng có. Chân phải và tay trái của em ấy đều có tổn thương gãy xương quá nghiêm trọng, thời kì sau không có cố gắng điều dưỡng, để lại bệnh căn rất nghiêm trọng. Tôi nghĩ liên quan điểm này, em ấy không có nói cho cô biết, cũng không dự định nói với cô, em ấy chính là loại người thích kiên cường."
"Tôi thích em ấy, cũng ở trong khoảng thời gian quen biết em ấy từng bày tỏ với em ấy rất nhiều lần. Nhưng mỗi một lần em ấy đều là luôn từ chối tôi, an toàn không có chơi lạc mềm buộc chặt đại đa số người thích. Nguyên nhân em ấy làm như vậy, tôi nghĩ chắc cô rất rõ. Tôi không biết quá khứ của các người, nhưng tôi có thể cảm thấy được em ấy rất không có cảm giác an toàn, nguyên nhân em ấy không tiếp nhận cô không phải không tha thứ cho cô, mà là em ấy sợ hãi bản thân em ấy có nên nhanh như vậy lần nữa sống chung với cô không, hai người cuối cùng lại là có thể đi tiếp không. Mà thái độ của cô, chính là một trong nguyên tố để em ấy bất an nhất."
Lời của Trang Kỷ Nghiên ở trong âm nhạc ồn ào của quán bar cũng không tính quá lớn, lại từ ngữ như ngọc châu, gõ vào trong lòng của Tư Hướng Nhan. Cô im lặng nhìn Ông Lẫm Nhiên từ chối mấy người kia dìu đỡ, một người nghiêng ngã lảo đảo hướng đến cửa đi ra. Tư Hướng Nhan nói tiếng cám ơn với Trang Kỷ Nghiên, liền xông vào trong đám người, đem Ông Lẫm Nhiên ôm lên.
Có lẽ là cảm thấy được khí tức của chính mình, con người này cũng không cự tuyệt, trái lại còn đưa tay câu lấy cổ của mình. Đưa Ông Lẫm Nhiên lên xe, Tư Hướng Nhan liếc nhìn Trang Kỷ Nghiên đi xa, chạy xe đưa Ông Lẫm Nhiên về nhà nàng.
"Ngô...chống mặt quá..." Ông Lẫm Nhiên tuy uống rất nhiều rượu, nhưng thần trí cũng không phải hoàn toàn không rõ ràng. Nàng biết Tư Hướng Nhan ở bên cạnh mình, cũng biết lúc này đã là trong nhà mình. Nàng nằm sấp ở trên giường nhẹ tiếng nói ra, không ngừng dùng gò má gọ lấy chiếc gối, làm cho Tư Hướng Nhan nhìn thấy không kiềm chế được muốn sờ nàng.
Nơi bàn tay tiếp xúc, là gò má hơi phát nóng của Ông Lẫm Nhiên, mà tay của Tư Hướng Nhan lại mang theo hơi lạnh lẽo. Có lẽ là được sờ rất thoải mái, Ông Lẫm Nhiên phát ra một tiếng hừ nhẹ, váy ngắn trên người bởi vì vận động mà nhăn nhúm, từ trên vai trượt xuống. Thấy da thịt của nàng bại lộ ở ngoài, Tư Hướng Nhan chu đáo giúp nàng cởi giày cao gót và tất chân, lại cởi đi váy và áo lót, chỉ để lại quần lót mỏng manh. Tư Hướng Nhan cầm ra khăn lông đem cơ thể của Ông Lẫm Nhiên lau sạch, lại rót cho nàng một ly nước ấm.
"Uống chút nước, có thể sẽ thoải mái một chút." Đỡ Ông Lẫm Nhiên lên, Tư Hướng Nhan chu đáo đem cái ly đưa đến bên miệng Ông Lẫm Nhiên, nhưng đối phương lại không có ý uống nước, mà là mạnh mẽ kéo thân thể của mình qua, vừa xoay chuyển đem chính mình đè ở trên giường. Cái ly rơi trên thảm phát ra một tiếng vang trầm, Tư Hướng Nhan nhìn theo*bốc lên trong mắt Ông Lẫm Nhiên, sủng nịch cười xoa xoa mặt nàng.
"Xin lỗi, là chị luôn cho đến nay đều để em không yên tâm như vậy, lúc trước chị từng nói, chị là của em, em muốn làm sao đối với chị đều được." Một lần này, Tư Hướng Nhan không chờ đợi nữa, mà chủ động cởi đi quần áo trên người chính mình, nhấc thân lên ôm lấy Ông Lẫm Nhiên. Hai người không kịp chờ đợi hôn nhau, giống như người khát khô rất lâu tìm được nguồn nước, ai cũng không muốn từ bỏ đôi bên trước.
Ánh đèn hơi tối, đêm lại dài đằng đẵng.
Hết chương 106: