Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 102: Giữa Em Và Chị Chỉ Là Quan Hệ Ở Chung




"Nhiên, thức dậy thôi."

"Còn sớm..."

"Không sớm nữa, đã 8 giờ rồi."

Sáng sớm, Trang Kỷ Nghiên mỗi ngày giống như vậy làm xong bữa sáng đến gõ cửa phòng Ông Lẫm Nhiên, nếu như bình thường đụng phải nàng nằm ỳ trên giường, thân là đại bác sĩ Trang tuân thủ thời gian nhất tuyệt đối sẽ lấy chìa khóa dự bị mở cửa ra sau đó đem Ông Lẫm Nhiên trên giường kéo lên. Nhưng hôm nay nghe thấy đối phương nói như vậy, cô ấy lại khó có được có chút nhẫn nại, ngồi ở trên sofa đợi Ông Lẫm Nhiên thức dậy.

Khác thường như vậy được cảm nhận thấy, khiến cho Ông Lẫm Nhiên trong nháy mắt tỉnh cả ngủ. Nàng xoa xoa đầu phát đau, chỉ cảm thấy giấc ngủ này còn mệt hơn không ngủ. Có lẽ ảo giác trước cửa tối qua để nàng nhớ lại con người nàng cố ý quên đi kia, trong mộng toàn là tình tiết sống chung với Tư Hướng Nhan, hai người giống như không có trãi qua mấy đau khổ hòa hợp như xưa, cô đè ở trên người mình...cho nàng cảm giác ở trong hiện thực sắp quên đi vui vẻ là gì.

"Ông Lẫm Nhiên, cô vẫn là không có biện pháp không khát vọng chị ấy." Cảm nhận được ướt át giữa chân tâm và ẩm ướt của quần lót, Ông Lẫm Nhiên thấp giọng nói, vuốt rồi vuốt tóc dài, tùy ý mặc một chiếc quần liền đẩy cửa đi hướng phòng tắm, hiện tại nàng muốn tắm rửa, rửa đi hình ảnh của Tư Hướng Nhan trong não, cũng rửa đi ảo tưởng của thân thể đối với cô.

"Tỉnh rồi? ăn chút gì đi."

"Em muốn đi tắm rửa trước."

"Hôm nay tôi phải đi nơi khác khám bệnh, nếu như thuận lợi chắc có thể nhanh trở về, trễ nhất cũng sẽ là sáng sớm ngày mai. Thế nhưng nghĩ đến cả ngày cũng không thấy được em, tôi luôn sẽ ích kỉ muốn em bên tôi nhiều thêm."

Trang Kỷ Nghiên một mình nói ra, cơ thể cũng được ôm từ phía sau, Ông Lẫm Nhiên cũng nhẫn nhịn cơ thể không thoải mái, ở trong lòng thở dài. "Bác sĩ Trang, em từng nói rất nhiều lần rồi, giữa em và chị chỉ là quan hệ ở chung, em có người thích, chị ấy..." "Nếu đã như thế, tối qua tại sao em kêu tôi thân mật như vậy? tại sao ở thời điểm say khướt không kêu tôi bác sĩ Trang nữa?"



 

Trang Kỷ Nghiên cắt đứt lời của Ông Lẫm Nhiên, xoay người nàng lại. Trang Kỷ Nghiên năm nay 33 tuổi, đặt ở trong nước, bất luận là nữ nhân địa vị gì thân phận gì, nếu như vẫn chưa kết hôn, chỉ sợ cũng sẽ có một số người nói này nói nọ hoặc cảm thấy bối rối. Nhưng ở nước ngoài, lại không có ai sẽ để ý mấy chuyện này.

Cha mẹ cô ấy đi dân đến New Zealand rất lâu, mà cô ấy cũng là từ nhỏ trưởng thành ở đây. Trang Kỷ Nghiên thích học y, càng thích nghiên cứu một chút văn hóa của Trunh Quốc. Cô ấy không có từng thích bất cứ nam nhân nào, cũng không cho rằng bản thân sẽ có ngày nào đó thích nữ nhân. Nhưng con người luôn sẽ gặp phải chuyện chính mình không nghĩ đến, thì giống như cô ấy thích Ông Lẫm Nhiên.

Tiếp xúc nữa năm, nữa năm theo đuổi không bỏ, nữa năm đánh động. Trang Kỷ Nghiên luôn cho tới giờ đều cho rằng chính mình da mặt dày kéo không lên bất kì liên hệ nào, đáng tiếc, gặp phải Ông Lẫm Nhiên, cô ấy hình như hơn mấy gương mặt, làm sao vứt cũng vứt không đủ. Thanh âm của Ông Lẫm Nhiên rất dễ nghe, sau khi uống say còn sẽ quen làm nũng lại mang theo lười biếng.

Tối hôm qua nghe thấy nàng kêu mình thân mật như vậy, Trang Kỷ Nghiên trong lòng xém chút vui đến nở hoa. Cô ấy cảm thấy chính mình làm tất cả cuối cùng đánh động Ông Lẫm Nhiên rồi, thậm chí kích động đến cả đêm mất ngủ. Lại cũng không biết, xưng hô này, chỉ là trong lòng đối phương thậm chí trong linh hồn in dấu một người khác.

"Bác sĩ Trang, em nghĩ có thể chị hiểu lầm rồi. Nhan Nhan trong miệng em, cũng không phải đang kêu chị, chỉ là em nhớ đến người đó người em tâm niệm không quên. Thì ở tối qua, em mơ một giấc cùng chị ấy hoan ái, đến bây giờ ở chỗ đó còn ướt." Ông Lẫm Nhiên trả lời thẳng thắng mà tuyệt tình, mà lần này Trang Kỷ Nghiên lại không có sức lực cười ra. Cô ấy nhìn nữ nhân trước thân, rõ ràng lời nàng nói chói tay như vậy, lại để người ta giận không nổi.

Trang Kỷ Nghiên nhớ đến rất rõ, chính mình khi nhỏ cũng là đối với tình yêu và tương lai từng ảo tưởng. Cô ấy cho rằng người chính mình thích nhất định sẽ là một nam nhân thận trọng và nghiêm túc giống như cô ấy, nhưng sự thật lại vô tình lật đổ cách nghĩ năm xưa của cô ấy. Bất luận từ điểm nào nhìn đến, Ông Lẫm Nhiên đều tuyệt không phải một nữa tốt, ngoại trừ làm đồ ăn rất ngon, nàng có quá nhiều khuyết điểm.

Thế nhưng, cho dù mấy khuyết điểm đó nhiều hơn, thấy được dáng vẻ một mình đơn độc của Ông Lẫm Nhiên. Thấy được nàng nhìn theo chiếc nhẫn không có một nữa kia phát ngẩng, Trang Kỷ Nghiên trong lòng chỉ còn lại tràn đầy thương tiếc. Tuy lại bị cự tuyệt, nhưng chỉ cần người trong lòng Ông Lẫm Nhiên chưa đến, chính mình thì còn có cơ hội.

"Bỏ đi, em đi tắm đi, tôi đi đây."

"Ân, đi đường cẩn thận. Bác sĩ Trang, đừng đem thời gian lãng phí ở trên người em, vì trái tim em sớm thì cho người kia rồi, chị đáng có được càng tốt."



"Nếu như tôi có thể thấy được người tốt hơn em, có lẽ sớm thì đi mất rồi.Trong lòng em nghĩ cái gì tôi đều biết, chính là bởi vì tôi biết mới không giận nổi em. Còn nữa, nếu như em thật sự chịu đựng rất khó chịu, kỳ thực nữ nhân tự mình cũng có cách giải quyết. Từ góc độ y học...loại nhẫn nhịn đó có hại cơ thể." Trãi qua lời của Ông Lẫm Nhiên không khí tựa hồ tốt rất nhiều. Trang Kỷ Nghiên cười rồi cười, có ẩn ý khác nói ra. Sau khi nghe qua, Ông Lẫm Nhiên lộ ra một loại biểu tình còn cần chị nói, liên quan với chuyện gì đó, nàng rất hiểu.

"Bác sĩ Trang, loại chuyện này không cần chị nhắc nhở em cũng biết nên làm sao. Đợi sau khi chị đi rồi, em thì có thể nằm ở trên sofa đến một lần."

"Nhớ kéo rèm cửa." Thấy thời gian thật sự không thể kéo dài nữa, Trang Kỷ Nghiên cuối cùng xách gương hành lý chuẩn bị xuất phát. Cô ấy trước tiên đi lên trước có chút không nỡ ôm Ông Lẫm Nhiên một cái, lúc này mới đẩy cửa rời khỏi.

Tiễn Trang Kỷ Nghiên đi, Ông Lẫm Nhiên ngược lại cũng không nghĩ thật sự ở trên sofa làm cái gì. Nàng đi phòng tắm, đem quần áo trên người còn có quần lót thấm ướt cởi đi, nằm ở trong bồn tắm xém chút lại ngủ đi. Vốn muốn không đi tiệm cafe, nhưng nghĩ đến chính mình ở lại trong nhà tựa hồ cũng rất vô vị, vẫn chi bằng đi vào tiệm giết thời gian. Có quyết định, Ông Lẫm Nhiên thay xong quần áo, mang lên giày cao gót, lại hóa trang hơi nhạt, xinh đẹp đi tiệm café.

Tuy nói ở nước ngoài có chướng ngại ngôn ngữ không quá thông, nhưng Ông Lẫm Nhiên mở tiệm cafe này cũng không biết là khu vực tốt còn là dựa vào mặt của Ông Lẫm Nhiên, cửa hàng của nàng luôn rất nhiều khách hàng quen, hơn nữa còn thay đổi nhiều kiểu hỏi thăm chuyện của nàng. Mỗi lần gặp phải, Ông Lẫm Nhiên đều sẽ giả vờ không nghe thấy hoặc chào hàng một chút đồ vật khác trong tiệm, tiền đó cũng thì vào trong túi của nàng.

Thấy mở tiệm hơn mười phút vẫn không có người, Ông Lẫm Nhiên đơn giản chính mình thay mình xay cafe. Đem hạt rửa sạch bỏ vào máy, rồi từng chút xay chậm rãi. Trong bất tri bất giác, nàng liền đem sức chú ý đặt trên cổ mình. Theo bản năng đem chiếc nhẫn nối với dây chuyền siết ở trong lòng bàn tay, tới lui ma sát tên viết tắt của người nào đó bên trong. Hình như làm như vậy, nàng thì có thể kéo gần khoảng cách với cô.

Qua một chút, mùi vị cafe tản phát ra, tràn đầy cả căn phòng. Ông Lẫm Nhiên đem nó đổ vào trong ly, xoay người đi đến chiếc ghế kế bên. Thì ở lúc này, cửa tiệm cafe bị người từ từ mở ra, mang theo từng trận mát mẻ khoan khoái. Ông Lẫm Nhiên cúi đầu hỏi đối phương muốn cái gì, lại ở trong chớp mắt ngẩng đầu, cafe trong ly ứng tiếng mà rơi, dịch thể nóng hổi rắc ở trên đất.

Thấy được chính mình thất thố, người đến chỉ là ôn nhu cười ra, tiếp đó móc ra khăn giấy giúp mình lao sạch cafe không cẩn thận bắn tung toé trên người. Nữa năm không thấy, tóc của cô dài một chút, lại vẫn mềm mại bóng mượt. Trong mắt cô mang theo lãnh đạm và nông cạn, lại tràn đầy vô số nhu tình và sủng nịch. Gò má của cô rất đẹp, môi đỏ rừng rực khẽ mở, mang theo độ cong vui sướng, ở dưới ánh mắt trời đẹp đến để Ông Lẫm Nhiên quên đi hô hấp, không cách nhả ra bất cứ câu từ nào.

"Có bị phỏng hay không?"

Hết chương 102: