Đầu rất đau, trước mắt cũng rất choáng, đây là cảm giác đầu tiên sau khi Chung Cẩn Lan thức dậy. Thân thể rất vô lực, thì giống như cùng người ta ‘đại chiến’ cả đêm, eo nhứt lưng đau, vặn vặn bờ vai, nhìn hướng ly nước trống không bên cạnh, có loại cảm giác mất mác không tên, nhưng mà loại cảm giác này rất nhanh liền bị Chung Cẩn Lan triệt để quên đi.
“Chung Cẩn Du…tiểu Du Du, áo bông nhỏ chu đáo của mẹ.” hít sâu một hơi, Chung Cẩn Lan kéo lấy cổ họng bắt đầu la lớn, không qua bao lâu, cửa phòng được đẩy ra, một thiếu nữ vóc người cao gầy đứng ở ngoài cửa, yên tĩnh mà trầm mặc nhìn theo thân thể**, Chung Cẩn Lan dùng hai chân kẹp lấy chăn bông. “Khuê nữ, rót cho mẹ ly nước” thấy người mình kêu cuối cùng đến rồi, Chung Cẩn Lan vui vẻ cười ra, hoàn toàn không để ý thân thể của mình bị nhìn. Thân là nữ nhân, cô đối với thân hình của mình tuyệt đối có tự tin. Chỉ là…
Tiểu gia hỏa vừa rổi biểu tình thật sự vô hứng, chính là mẹ con, chẳng lẽ nhìn thấy bộ dạng chính mình mê người như vậy cũng không kích động một chút sao?
“Nè.” qua một chút, Chung Cẩn Du bưng ly nước trở lại, mở miệng nhả ra một chử, đem nước đặt trên bàn.
“Ngô, khuê nữ thật sự càng lớn càng không chu đáo rồi, đã nói là nước mật ong đó? Chung Cẩn Lan ghét bỏ nhìn ly nước nóng kia, ánh mắt mang theo vài phần bất mãn cùng u buồn. Có điều oán giận quy về oán giận, cô vẫn là đắc ý nhận lấy ly nước, không để ý chút nào nhếch chân lên uống, vị trí nữ tính kia bại lộ ở dưới ánh mặt trời, Chung Cẩn Du híp lại hai mắt ngắm mấy cái, liền vội vàng xoay người ra khỏi phòng.
"Chậc, ta nói còn chưa dứt lời thì đi rồi, tên gia hỏa không có lễ phép." Thấy Chung Cẩn Du chớp mắt liền không có bóng dáng, Chung Cẩn Lan thì lấy ra điện thoại dưới gối, gọi cho một số duy nhất tồn tại bên trong, thời gian điện thoại vang rất lâu, đối phương chắc cũng không nhàn rỗi. Một lần không có nhận, Chung Cẩn Lan không nản lòng gọi lại nữa, sau khi vang lên mấy tiếng, người đó cuối cùng nhận rồi.
"Có chuyện?" thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi mà đơn bạc, không có chào hỏi mà là đi thẳng vào trọng điểm. Chung Cẩn Lan sớm thì quen loại phương thức này của đối phương rồi, ngược lại cũng phù hợp tính cách của đối phương.
"Tư đại tiểu thư đang làm gì đó? khi nào rãnh ra ngoài?"
Quả lắc đồng hồ phục cổ cạch cạch vang động, đứng xung quanh sofa da hổ một đám vệ sĩ tây trang màu đen, mà phía trên sofa ngồi một nam một nữ. Nam nhân có tóc ngắn sạch sẽ lưu loát. Hắn an tĩnh ngồi ở chỗ đó, có chút câu nệ cầm lấy điện thoại để bên tai nữ nhân. Mà nữ nhân thì là lười biếng dựa ở trên sofa, im lặng sơn móng tay màu đen.
Gò má của nữ nhân rất đẹp, tóc xoăn dài màu cafe rũ ở bờ vai và sau lưng, thỉnh thoảng rơi xuống, nữ nhân sẽ nghiêng đầu đem nó vén lên, lộ ra cả gương mặt tinh xảo. Lông mày mảnh khảnh, mắt phượng hẹp dài mà thâm thúy. Hốc mắt cô rất sâu, đem con ngươi hiện ra đặc biệt sâu sắc, trong đó dường như che giấu rất nhiều lời nói. Con mắt màu hổ phách mang theo khí tức cuồng ngạo giống như mãnh thú, lại thu thả như thường, tùy lúc có thể ẩn nấp trong vô hình.
Có lẽ là duy trì cùng một tư thế có chút mệt rồi, cô hướng ra sau dựa một cái, đem chân nhếch lên, quần áo bó sát người màu đen càng thêm lộ ra vóc dáng hoàn mỹ tinh xảo của cô, đùi thon dài được quần da bao bọc, đem nó hiện ra càng thêm nhỏ. Nghe thấy vấn đề của Chung Cẩn Lan, Tư Hướng Nhan dừng lại tay sơn móng tay, suy tư chốc lát mới chậm rãi mở miệng.
"Đợi ta gọi cho ngươi." ngắn gọn năm chữ kết thúc, Tư Hướng Nhan xê dịch đầu đi, nam nhân kế bên thức thời tắt điện thoại. Sau đó, cả căn phòng lại phục hồi yên tĩnh như trước, không ai nói chuyện nữa.
"Hướng Nhan, thời gian không sớm nữa, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi." qua rất lâu, giống như cuối cùng nhẫn nhịn không nổi, nam nhân mở miệng nói ra. Nhưng mà, hắn đợi được chỉ là trầm mặc như thường ngày. Tư Hướng Nhan vẫn tự mình sơn móng tay, ngón tay thon dài mảnh mai giống như đồ gốm sứ trắng, đẹp đến để người ta muốn nắm chặt để thưởng thức.
"Nghe nói ngươi lần này lập công lớn, muốn khen thưởng gì?" Tư Hướng Nhan bỏ mặc lời nam nhân, ngược lại nói một chuyện khác. Lúc này, Ông Lẫm Nhiên đứng ở trong phòng rất lâu thở phào một hơi, lúc này mới ngẩng đầu tỉ mỉ đánh giá Tư Hướng Nhan. Tuy lúc trước thì nghe qua danh hiệu của cô, cũng nhìn bức hình của con người này mấy trăm lần, chẳng qua là, hình ảnh người thật ngược lại có chút ổn định muốn đẹp hơn một trăm lần. Vuốt rồi vuốt tóc dài một nữa màu đen, hai con mắt màu nâu từ đầu đến cuối ngưng tụ ở trên người Tư Hướng Nhan. Ông Lẫm Nhiên khơi lên khóe môi, bổng nhiên đi lên trước mấy bước, đứng ở trước người của Tư Hướng Nhan.
"Đại tỷ nếu đã muốn khen thưởng, chắc cái gì cũng có thể chứ. Em không muốn tiền, cũng không muốn địa bàn, em muốn...làm tình nhân của chị" lời nói của Ông Lẫm Nhiên rơi xuống, an tĩnh trong căn phòng còn im lặng hơn trước, cơ thể của Tư Hướng Nhan hơi cứng đờ, rất nhanh lại phục hồi lại, lấy sơn móng tay đem phần đuôi ngón tay cuối cùng sơn xong.
Thì ở lúc này, nam nhân ngồi ở trên sofa đứng dậy, bất mãn trừng lấy Ông Lẫm Nhiên, bộ dạng đó thì giống như rất không thể đem nàng ăn sạch. "Ngươi là người của thuộc hạ nào? dám ở đây nói lung tung. Hướng Nhan, con người này lại còn khen thưởng gì cho cô ta, trực tiếp để cô ta dọn đồ cút đi!" nam nhân tên Trầm Lạc, là bạn trai trước mắt đại tiểu thư Tư gia thừa nhận, chẳng qua là, thân phận này sợ là kiên trì không được bao nhiêu ngày.
"Ngồi xuống." thì ở thời khắc Trầm Lạc kích động, Tư Hướng Nhan luôn không mở miệng bổng nhiên lên tiếng. Nghe được thanh âm đặc biệt trầm thấp của cô, Trầm Lạc lòng biết cô có thể không quá cao hứng, lập tức cũng không dám nói cái gì, vội vàng ngồi trở về sofa. Cuối cùng đem móng tay cuối cùng sơn xong, Tư Hướng Nhan thu lại sơn móng tay, lại kiểm tra hai tay của mình sạch sẽ, lúc này mới ngẩng đầu đánh giá Ông Lẫm Nhiên.
Nàng không thấp, cùng 1m 75 với mình chênh lệch không cao. Mặc váy ngắn màu đen khiêu gợi, cổ áo rất thấp, không cần nhìn tỉ mỉ, cơ hồ là tùy tiện liếc một cái liền có thể nhìn thấy khe rãnh thâm thúy trong đó. Hai chân thon dài thẳng tấp, eo nhỏ ngực to. Gương mặt xinh đẹp trong đó mang theo mấy phần câu người, Hai mắt mang theo nụ cười nhìn đối diện chính mình, môi hồng đơn bạc vểnh lên, là mang theo đạt được mục đích và mấy phần khiêu khích, hoàn toàn không có giác ngộ xúc phạm nghịch lân (điểm yếu) của mình. Chỉ nhìn như vậy, Tư Hướng Nhan cũng khơi lên khóe môi theo.
"Vừa rồi cô nói, cô muốn khen thưởng là cái gì?"
"Em muốn làm tình nhân của chị, nếu chị đã có bạn trai rồi, em thì chỉ có thể cướp vị trí này, không phải sao?" Ông Lẫm Nhiên cười trả lời, hai mắt luôn rơi ở trên cánh môi tô đỏ của Tư Hướng Nhan, màu sắc đó thật sự rất mê người, giống như hoa đào rơi xuống nước, lại giống như huyết dịch mới mẻ đỏ rực, đụng một cái như vậy, dẫu cho không đem đầu lưỡi đưa vào, nghĩ chắc là cực kì mỹ vị.
Tự tin quá mức thì sẽ trở thành tự phụ, đây là định nghĩa đầu tiên của Tư Hướng Nhan đối với Ông Lẫm Nhiên. Nam nữ muốn yêu cầu ở trên mình không ít, nhưng vẫn chưa có ai dám nói ra thẳng như vậy. Nhìn rồi nhìn nước sơn đã khô, còn có Trầm Lạc ở bên cạnh đã tức giận lại vẫn nhẫn nhịn, Tư Hướng Nhan đứng dậy, đi đến bên người Ông Lẫm Nhiên.
Nhìn ở khoảng cách gần, tướng mạo của con người này xác thực xuất chúng, ngay cả chính mình cũng không thể không thừa nhận. Chỉ là, nếu như đối phương cảm thấy chính mình sẽ bị loại nữ nhân như nàng dụ dỗ, vậy thì sai lầm to rồi.
"Chị..." thấy Tư Hướng Nhan chỉ là đứng ở bên cạnh mình, không trả lời cũng không từ chối. Ông Lẫm Nhiên hít hít sóng mũi, có chút tham lam mà trầm mê ngửi lấy mùi vị trên người Tư Hướng Nhan loại đó như nước biển và bạc hà trộn chung với nhau. Mùi hương thoang thoảng mà không nồng nặc, ngửi thế nào cũng sẽ không để người ta cảm thấy ngán. Nếu như có thể liếm mỗi một tất địa phương trên khắp bộ thân thể này, chắc thì sẽ không đói rồi chứ?
Nghĩ như vậy, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy thân thể của chính mình đã có cảm giác rồi, mà Tư Hướng Nhan hết lần này đến lần khác ở thời điểm này phác họa gò má của nàng, càng thêm sát với nàng. Mùi vị khắc sâu đó quanh quẩn ở chóp mũi, đôi mắt màu hổ phách mang theo ý vị cảnh cáo giống như vương giả của ngôi vị hoàng đế lâu năm, mang theo bá khí bất nộ tự uy, lại không mất đi yêu diễm tinh tế nữ tính. Tư Hướng Nhan càng là đến gần, Ông Lẫm Nhiên thì cảm thấy cơ thể càng là vô lực. Giữa chân có chút vật chất ướt ướt dính dính chảy ra ngoài, thực sự là cực kì xấu hổ rồi.
Thì ở lúc Ông Lẫm Nhiên chuẩn bị nghênh tiếp nụ hôn nồng nhiệt của Tư Hướng Nhan, đối phương lại chỉ là vỗ vỗ bờ vai của nàng, lướt qua nàng rời khỏi căn phòng. Rung động thân thể mới sản sinh trong chớp mắt biến mất hoàn toàn không có, nhìn bóng dáng cao gầy của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên khẽ cau mày. Quả nhiên, nữ nhân chính mình thích, chính là khó dự đoán như vậy đó.
"Hướng Nhan, nữ nhân vừa rồi thật sự là hiếm có, ngày mai anh thì kêu người đuổi cô ta đi, tuyệt sẽ không để cô ta quấy rầy em nữa" đi theo phía sau của Tư Hướng Nhan, Trầm Lạc nghiến răng nói ra. Thấy khoảng cách cửa lớn của biệt thự Tư gia càng ngày càng xa, thời gian cũng rất muộn rồi, Trầm Lạc suy nghĩ một chút, bổng nhiên bước nhanh đến ôm lấy Tư Hướng Nhan. "Hướng Nhan, tối nay để anh ở lại đây, có được không?" Trầm Lạc có thể cảm thấy thời điểm chính mình nói ra mấy lời này toàn thân đều đang phát run, ôm lấy thân thể của Tư Hướng Nhan để hắn cảm thấy hoang mang, nhưng thân thể lạnh lẽo này, lại để hắn, hoặc là nói để mỗi một người thấy được đều bị say mê.
"Trầm Lạc, ngươi vượt quá giới hạn rồi." Tư Hướng Nhan vừa nói, đẩy Trầm Lạc ra, đi đến hướng phòng của mình. Người sau hiển nhiên không chịu từ bỏ, còn muốn tiến lên trước, lại bị vệ sĩ trước cửa vây lấy xung quanh.
"Hướng Nhan, anh không biết anh làm sai cái gì, chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy, tại sao em vẫn là không chịu đặt quan hệ cùng anh?" Trầm Lạc có chút vô lực đứng ngoài cửa, thấy Tư Hương Nhan dừng lại bước chân, hai mắt vô thần của hắn lại ngưng tụ một tia chờ mong. Nhưng mà, chờ đợi hắn lại là phán quyết càng thêm vô tình.
"Ngươi không sai, chỉ là không đủ tư cách."
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ...chọn ngày hoàng đạo hôm nay khai tân văn, chúc các vị độc thân năm mới vui vẻ, đương nhiên rồi, không độc thân xem ra không cần điểm này chúc phúc của tôi, đi ra, đừng ân ái! như vậy, đương sự cp phó văn này song song phong cách không tiết tháo, hy vọng mọi người có thể thích, thu gom nhiều nhiều, rãi hoa, lưu ngôn, cute! đương nhiên rồi, cập nhật cùng lúc văn này, khế ước chủ tớ cũng sẽ cập nhất, mọi người không có xem qua văn đó có thể click xuyên qua bản phía dưới!
Hết chương 1: