Tình Nhân Trong Mùa Gió

Chương 45




CHƯƠNG 45



Mùa Xuân năm 1996 đã đến, với người phương Bắc đã quen những bộ đồ đông nặng trình trịch, thì không gì vui sướng bằng việc được khoác lên mình bộ trang phục nhẹ nhàng, phóng khoáng. Tuyết tan, cây đâm chồi, bầu không khí hiện lên sức sống hừng hực. Nhưng những phiền não của Vương Nam lại mông lung giăng như tơ liễu. Từ đó đến nay, không biết vì sao, mỗi lần ở bên Lí Trọng, cậu luôn có cảm giác là lạ. Không gặp thì tâm trạng lại mất mác, nhưng mỗi khi gặp, giữa hai người tự như đã mất đi những hạnh phúc thuần túy ban đầu.

Gần đây Lí Trọng bận trang hoàng nhà cửa, anh không nói cho Vương Nam biết, cũng không nhờ cậu thiết kế. Qua lại gần 3 năm, anh chưa từng đưa Vương Nam đến nhà riêng, mà cậu cũng chưa bao giờ hỏi qua. Lí Trọng không nói gì, mà Vương Nam tựa hồ cũng không muốn tò mò cuộc sống riêng của người khác.

Lần trang hoàng này, Từ Đan Lôi nghĩ ngay đến Vương Nam, nhưng Lí Trọng một mực từ chối, anh nói: “Vương Nam bận như vậy, làm phiền làm gì. Anh có quen một người khác, vẫn là nhờ người kia đi”.

Từ Đan Lôi có chút không vui: “Đều là huynh đệ sống chết có nhau, bình thường anh tốt với Vương Nam lắm mà, sao lúc cần người ta giúp, anh lại bỏ qua. Sao làm như vậy được?”. 

Lí Trọng bực bội: “Em thì biết gì? Nhờ Vương Nam thiết kế thì không trả tiền sao? Trả tiền thì Vương Nam nhận sao? Nếu không chi trả, nếu Đổng Khiết biết chúng ta lén lút lợi dụng nhân viên của cô ấy làm việc tư, thì ăn nói với người ta thế nào? Chúng ta cũng không phải không có tiền, tìm người khác làm đi thôi. Muốn cò kè kiểu gì cũng được”. 

Từ Đan Lôi nghe, cảm thấy cũng có lí nên không kiên trì thêm. Tuy lí do chính đáng thì chỉ có Lí Trọng biết rõ nhất. Anh không muốn căn nhà có khí tức của Vương Nam. Nếu không, anh không biết mình có thể kiên trì chung thủy với cuộc hôn nhân này không?!

Vương Nam lúc trò chuyện với Liễu Dược Dược, mới vô tình biết được tin Lí Trọng đang sửa sang lại nhà.

Một hôm, Liễu Dược Dược nói với Vương Nam: “Lí Trọng đang thiết kế lại phòng, sao cậu không nói cho tôi biết?”. 

Vương Nam mù mờ: “Ai nói?”. 

– “Chị Từ vừa gọi điện hỏi loại sơn tường nào tốt, tôi mới biết”. 

– “Nga, vậy sao?”. Vương Nam có chút mất tự nhiên.

Liễu Dược Dược vừa nhìn, liền biết Vương Nam thật không biết gì, cảm thấy rất kì quái. Thế là cẩn cẩn dực dực hỏi: “Cậu và Lí Trọng không có chuyện gì chứ?”. 

– “Việc gì? Có thể có việc gì? Trước kia anh ấy có nói qua, tôi cũng nói nếu có thời gian sẽ thiết kế giúp, nhưng bây giờ không kịp rồi”. Vương Nam nói dối.

– “Thôi đi, tôi cho rằng người ta không dám tin tưởng khả năng thiết kế của cậu nên mới giấu. Thật là đả kích không nhỏ”. Liễu Dược Dược thuận miệng vui đùa.

– “Cũng đúng, cũng đúng. Tôi nên tìm anh ta tính sổ mới phải”. Vương Nam trả lời cho có lệ, lòng lại loạn thành một đoàn. Vì sao Lí Trọng không nói cho mình biết chuyện này? Vương Nam thực sự không hiểu? Kỳ thực đáp án rõ ràng trước mắt, nhưng cậu không dám đối mặt.

Nghẹn 1 ngày, đêm đó, Vương Nam liền gọi điện cho Lí Trọng.

– “Nghe nói anh đang sửa nhà?”. Vương Nam vẫn tận lực tự an ủi mọi chuyện sẽ ổn.

Lí Trọng sửng sốt một lát, nói: “Ừ, vừa mới bắt đầu”. 

– “Vậy sao không nói cho em biết? Dù sao em cũng có thể tư vấn giúp anh”. Vương Nam oán giận.

– “Anh sợ em bận. Hơn nữa cũng không làm gì nhiều, tùy tiện tìm một người chỉnh sửa giúp là được rồi”. Lí Trọng tận lực viện cớ.

– “Thôi đi Lí Trọng. Anh biết em không bận gì lắm, nhưng vẫn không nói cho em biết? Anh không tin tưởng tài năng thiết kế của em đến thế sao?”. Vương Nam nổi giận.

– “Uy? Anh nói a”. 

– “Vương Nam, em tức giận? Đừng như vậy, anh đang bận vài việc nên suy nghĩ không chu toàn. Vài hôm nữa em cũng qua nhìn giúp anh xem”. Ngữ khí Lí Trọng có chút mềm yếu vô lực.

Vương Nam không biết phải nói gì, giọng nói Lí Trọng lúc này làm cậu đau lòng.

Tĩnh mặc, hai người đều im lặng không nói gì.

– “Thật có lỗi, Vương Nam”. 

– “Sao anh lại xin lỗi?”. 

Dừng một lát, Lí Trọng nói: “Anh phải kết hôn”.