Lạc Anh bên ngoài thì mạnh miệng, nhưng thật ra nội tâm anh đã sớm lung lay.
Bắt nguồn từ việc ba mẹ anh gọi cô là con dâu, rồi bây giờ là tới cánh truyền thông báo chí, thậm chí còn có cả tin nhắn của anh với cô làm chứng cứ, Lạc Anh có muốn chối cũng khó lòng mà chối được.
Tịch Ly đột ngột nắm lấy bàn tay anh, để cho bàn tay to lớn của anh đặt lên trên bụng mình, cô cười nửa miệng hỏi: "Anh không phải là muốn ăn ốc không đổ vỏ đấy chứ, hả?"
Lạc Anh nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của cô mà nổi cả da gà, sống lưng có chút lạnh cả lên.
Người phụ nữ này làm sao vậy chứ? Rõ ràng mới đây thôi vẫn còn giống như một con thỏ nhỏ rơi nước mắt trước mặt anh, thể mà hiện tại lại bày ra bộ dạng giống như mấy gã xã hội đen để uy hiếp anh, trình độ lật mặt đúng thật là còn nhanh hơn bà bán bánh đầu hẻm lật bánh tráng.
Cố Hy tận mắt nhìn thấy một màn này, tay cô ta nắm chặt lấy ga giường.
Có nghĩ như thể nào cũng thật không nghĩ ra Tịch Ly sau khi nhìn thấy tin tức đó có thể bình tĩnh đến vậy.
Đã thế lại còn đưa đoạn video đó ra làm chứng cứ có lợi cho bản thân để khẳng định mối quan hệ giữa cô và Lạc Anh, thế thì công sức Cố Hy dàn dựng vụ này để chia cắt anh và Tịch Ly sau cùng đã hiệu quả ở đâu chứ? "Tôi đương nhiên không phải là người vô trách nhiệm."
Lạc Anh thu hôi lại tay mình rồi nói.
Lạc Phu Nhân nghe thấy câu trả lời của anh liên gật gật đầu tỏ ý hài lòng.
Ữm, không uống công bà đi theo anh từ nãy tới giờ.
Rốt cuộc thì con trai bà cũng đã nói được một câu nghe giống người rồi đó.
"Hôn lễ của hai đứa năm ngày nữa sẽ diễn ra.Lạc Anh, tới lúc đó dù đã khôi phục lại kí ức hay chưa, con vân phải làm tròn nhiệm vụ của mình."
Lạc Phu Nhân nhân cơ hội này mà nhắc nhở anh.
Vì dù cho có chuyện gì xảy ra, chuyện bảo hoãn hôn lễ là không thể được.
Bà đã phát thiệp mời cho rất nhiều bạn bè, những người bạn bên nước ngoài thậm chí cũng đã về đây sớm hơn một tuần trước hôn lễ rồi.
Vì thế bằng bất cứ giá nào, mọi chuyện vẫn phải diễn ra theo đúng như kế hoạch đã định sẵn từ trước đó.
Lạc Anh nghe Lạc Phu Nhân nói cũng không phản bác gì.
Thay vào đó, sự chú ý của anh đã đặt lên cánh tay đang đỏ tấy lên của bà mà nói: "Mẹ, tay mẹ làm sao vậy?"
"Hả?"
Lạc Phu Nhân lúc này mới để ý tới tay mình, Suốt từ nãy đến giờ bà chỉ chăm chú quan sát chuyện của Lạc Anh nên không để ý đến vết thương của mình cho lắm.
Bây giờ anh đột nhiên nhắc tới, Mộ Tuyết Dung đương nhiên sẽ phải tận dụng vết thương này thật tốt rồi.
"A"
Lạc Phu Nhân đột nhiên nhăn mặt rồi ôm lấy tay mình, khiến cho Lạc Anh ôm một mặt đầy lo lắng đi tới bên cạnh bà: "Mẹ có sao không?"
"Tất nhiên là có sao rồi, mẹ đang đau muốn chết.Chuyện này phải gửi lời cảm ơn sâu sắc tới cái cô đang ngồi trên giường kia đó."
"Cố Hy? Lạc Anh chau mày rồi quay đầu qua nhìn cô ta.
"Cô ta cố tình đổ canh gà nóng lên tay mẹ đó.Uổng công thím Cố đã thức cả đêm để hâm canh gà cho con mà cô ta dám..."
Lạc Phu Nhân giọng run run như sắp khóc đến nơi, thật sự khiến cho Tịch Ly không thể nào không nể phục bà.
Cái gì mà hầm cả đêm chứ, thím cố cũng chỉ là mới trở về nhà hâm canh mấy tiếng trước thôi mà.
Nhưng mà phong cách này của bà...
Cô rất thích.
"Bác gái, ban nãy rõ ràng là cháu không cố ý mà.Cháu làm sao biết được lúc đó bác đột nhiên lại từ trong phòng bệnh chạy ra..."
"Cái bệnh viện này là cô xây lên đấy à? Tôi muốn đi đâu thì đi, cô quản tôi được chắc?"
Lạc Phu Nhân không để cô ta nói hết câu mà vội vàng lên tiếng cắt ngang lời Cố Hy, khiến cho cô ta mặt đỏ tía tai mà im miệng lại.
Bẽ mặt, hôm nay cô ta thật quá bẽ mặt rôi.
Vốn dĩ cứ tưởng hôm nay quang minh chính đại mà đến đây thì sẽ dễ dàng chiếm được Lạc Anh về tay mình, nhưng thật không ngờ không chỉ bị hai ông bà họ Lạc ngăn cản mà chỉ trong một thời gian ngắn Tịch Ly cũng giống như đã lột xác mà trở thành một con mèo hoang hung dữ, không dễ đối phó như trước một chút nào.
"Lạc Anh, anh tin em đi, em thực sự không cố ý."
Nước mắt Cố Hy tí tách rơi xuống mu bàn tay, bộ dạng đáng thương khiến cho người ta xin thấy mà mủi lòng.
"Cố Hy, đau lắm sao, cô không sao chứ?"
Tịch Ly vội vàng nắm lấy tay cô ta, lực siết của cô tác động lên tay Cố Hy vô cùng mạnh, khiến cho cô ta phải chau mày rồi hất tay cô ra.
"A"
Tịch Ly hét lên một tiếng rồi ngã xuống sàn, Lạc Phu Nhân thấy thế liên vội vàng chạy đến chỗ cô.
"Lạc Anh, còn đứng ngu ra đó làm gì? Con không biết con bé chỉ vừa mới bị động thai thôi hả, mau gọi bác sĩ đi"
Mộ Tuyết Dung hét rống lên nhìn anh khi thấy Tịch Ly đau đớn đưa tay lên ôm bụng.
Đôi đồng tử của Cố Hy giãn to ra hết mức nhìn cảnh vừa xảy ra trước mắt mình.
Cô ta rõ ràng không dùng nhiều lực, sao Tịch Ly có thể ngã dúi xuống đất như thế chứ.
"Tới đây, bế nó đi tìm bác sĩ đi"
Lạc Phu Nhân thấy anh cứ chần chừ liền nhắc lại.
Lạc Anh không còn cách nào khác đành phải thở dài rồi tiến tới bế cô lên.
Trước lúc đi ra khỏi cửa, Cố Hy thấy rõ môi Tịch Ly nâng lên một nụ cười đắc thắng, cô ta cũng có thể đọc được khẩu hình miệng của cô.
Đại khái câu mà Tịch Ly nói trước khi Lạc Anh bế cô ra khỏi phòng chính là: "Không chỉ có mình cô đâu, tôi cũng biết diễn đấy."
"Tiện phụ."
Cố Hy nhìn thấy dáng lưng anh khuất hẳn sau cánh cửa phòng bệnh rồi mới bực tức ném cái gối kê đầu xuống sàn nhà mà hét ầm lên, đôi mắt hiện ra tia hung ác: "Tao sẽ giết mày.Tịch Ly, tao sẽ giết mày.Mày đúng là một con đĩ mà!"
Ở bên này, Mộ Tuyết Dung đang được bác sĩ xử lý vết thương cho, còn Tịch Ly cũng chẳng có chuyện gì, chẳng qua chỉ là siêu âm và kiểm tra lại tình trạng thai kỳ của cô mà thôi.
Lạc Anh nhìn hình ảnh đang được chiếu trên màn hình siêu âm, đột nhiên anh có cảm giác quen thuộc, không nhịn được mà hỏi: "Đứa bé này, là con trai hay con gái vậy?"
"Anh là chồng của thai phụ này sao?"
Nam bác sĩ quay đầu lại nhìn anh rồi mỉm cười nói: "Chúc mừng anh và gia đình nhé.Đứa bé trong bụng vợ anh là con trai."
Con trai sao? Đột nhiên cảm giác chán ghét dâng lên trong lòng Lạc Anh, anh có chút không tin yêu cầu vị bác sĩ kia kiểm tra lại: "Làm lại đi, không thể nào là con trai."
"Anh à, tôi đã kiểm tra rất kỹ rồi, tuyệt đối không có nhầm lẫn đâu.Anh có thể hoàn toàn yên tâm mà tận hưởng cảm giác vui sướng chờ ngày vợ anh sinh quý tử"