Tình Nhân Nguyện Ý: Yêu Anh Là Em Sai

Chương 9




Câu nói của Mạn Đình đã khiến nét mặt Diệp Ngôn lắng xuống, anh buông hẳn chiếc bút trên tay, mày kiếm bất giác gắt gao nhíu lại, chuyển mắt nhìn cô, giọng nói âm trầm vang lên:

"Chỉ vì tôi không cho nghỉ phép mà cô muốn nghỉ việc? Được việc rồi nên muốn làm mình làm mẩy với tôi?"

Như một giọt nước làm tràn ly, sau những gì Diệp Ngôn đã nói càng khiến Mạn Đình cảm thấy bản thân thật sự không hề được tôn trọng.

"Tôi không làm mình làm mẩy gì cả. Chỉ là thấy nơi này không còn phù hợp với mình nữa. Tôi muốn về quê vừa làm việc vừa chăm sóc cho bà nội già yếu, xin Chủ tịch phê duyệt cho tôi được nghỉ việc."

Diệp Ngôn chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Mạn Đình như lúc này. Thái độ thờ ơ của cô đã khiến tâm tình anh dần trở nên bức bối.

"Nếu nghỉ việc bây giờ thì bắt buộc phải bồi thường hợp đồng. Cô đủ khả năng sao?"

Rõ ràng là không muốn cho người ta nghỉ việc, nhưng cách bày biện lí do, cách nói chuyện câu nào thốt ra cũng làm tổn thương tôn nghiêm người ta một cách khó lòng cứu vãn.

"Trước khi vào làm chính thức, tôi chỉ ký hợp đồng theo chu kỳ ba tháng một lần. Hiện nay chỉ còn hai ngày nữa là hết nhiệm kỳ ba tháng. Nếu phải bồi thường chắc tiền lương tháng này của tôi cũng đủ."

Mạn Đình không ngại đáp trả, lần này đã thành công khiến Diệp Ngôn phải câm nín. Cô chỉ thấy rằng sắc mặt anh ta càng ngày càng khó coi, điều đó vô tình lại làm cô khó hiểu.

Chỉ là một nhân viên nhỏ muốn xin thôi việc, cũng khiến anh phải bực dọc thế sao?

"Vậy thì làm hết hai ngày nữa rồi nghỉ. Mau qua sofa ngồi chờ nhân viên chuyển công việc tới rồi bắt đầu làm."

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không còn cách nào khác nên Diệp Ngôn đành phải thỏa hiệp. Mạn Đình thấy anh đã nhân nhượng như vậy rồi nên cũng không cố chấp nữa.

Dù sao cũng chỉ là hai ngày. Coi như là khoảnh khắc cuối cùng nhìn thấy người đàn ông này trước khi rời đi thật xa.

Mạn Đình lặng lẽ sang sofa ngồi chờ. Không lâu sau bàn làm việc của cô đã được chuyển tới, đặt phía sau bàn làm việc của Diệp Ngôn.

Sau khi đã được sắp xếp ổn thỏa, cô cũng chẳng nói năng thêm gì mà chỉ đi sang ổn định chỗ làm việc của mình.

Từ 8 giờ sáng đến gần 11 giờ trưa, chẳng ai nói với ai câu nào. Mạn Đình đã cương quyết không quan tâm tới người đàn ông đó nữa, nhưng ai kia thì từ lúc nghe cô nói sẽ nghỉ việc thì đã mất đi hẳn sự tập trung vốn có. Dù đang ngồi làm việc nhưng cứ lâu lâu anh lại lén liếc mắt nhìn xuống phía Mạn Đình. Thấy cô thờ ơ, anh lại càng bực bội.

*Reng reng reng.*

Đúng 11 giờ hệ thống chuông báo tự động trong công ty đã vang lên inh ỏi, thông báo đã đến giờ nghỉ trưa. Lúc này, Mạn Đình cũng đã sắp xếp lại công việc, thu dọn vật dụng cá nhân xong xuôi cả rồi thì cô mới cầm theo túi xách chuẩn bị ra ngoài đi ăn, nhưng cô vừa đứng dậy thì đầu óc lại choáng váng dữ dội, cảnh vật trong tầm mắt đều xoay vòng, sau đó trước mắt cô mỗi lúc càng tối dần cũng là khi Mạn Đình dần mất đi ý thức, cô vô thức ngã xuống sàn nhà trong tình trạng đã hôn mê bất tỉnh.

Nghe thấy tiếng động lạ, Diệp Ngôn liền quay xuống thì nhìn thấy Mạn Đình ngất xỉu. Nét mặt anh nhanh chóng hiện diện sự lo lắng, vội vàng đi đến bế cô lên, vừa bế cô ra ngoài vừa gọi tên cô trong âu lo.

"Mạn Đình, Mạn Đình..."

----------------

Bệnh viện T...

Trong căn phòng bệnh cao cấp của bệnh viện lớn nhất thành phố lúc này là hình ảnh một người đàn ông đang ngồi trầm mặc bên chiếc sofa mềm mại.

Ánh mắt nam nhân vẫn luôn nhìn về phía giường bệnh, nơi có người con gái vẫn chưa chịu tỉnh lại sau khi ngất xỉu tại phòng làm việc.

Trong đầu Diệp Ngôn bấy giờ luôn là câu nói của vị bác sĩ đã thăm khám cho Mạn Đình trước đó.

[Cô ấy đã mang thai hơn hai tháng. Do cơ thể thiếu sắt lại hạ canxi cấp nên mới ngất xỉu đột ngột, người nhà nên chú ý bổ sung dinh dưỡng cần thiết để cả mẹ và đứa bé đều có đủ chất.]

Những lời nói ấy cứ văng vẳng bên tai anh, không ngờ rằng chỉ một lần uống say làm càn mà để lại hậu quả khó lường như thế.

Lúc này, Mạn Đình cũng đã tỉnh lại, nhưng khi nhìn thấy Diệp Ngôn đang ngồi đó thì cô lại cố tình nhìn sang hướng khác, cô không thể biết rằng hành động của mình đã bị người đàn ông ấy nhìn thấy.

"Em đang rất ghét tôi?"

Mạn Đình đã nghe thấy câu hỏi của anh, nhưng một lúc sau cô mới nhỏ giọng trả lời:

"Không?"

"Vậy thái độ của em?"

"Chẳng qua là cảm thấy nên tránh xa người đã có gia đình ra một chút, coi như giữ lại chút tôn nghiêm cho bản thân."

Cách đối đáp của Mạn Đình với Diệp Ngôn vẫn rất lạnh lùng, điều đó càng khiến anh bực mình, sự kiên nhẫn trong anh đã không còn được bao nhiêu nên lúc này đã đi đến đối mặt với cô.

"Ai cho em cái quyền đó?"

Câu hỏi ấy khiến Mạn Đình thật sự bùng nổ. Cô ngồi dậy, nhìn thẳng mặt Diệp Ngôn mà cất lời đanh thép.

"Tôi phải hỏi anh lấy quyền gì quản tôi mới đúng. Giữa chúng ta chỉ có quan hệ trên công việc, ngoài ra anh không có quyền xen vào chuyện cá nhân của tôi, kể cả tôi đến gần ai, hay muốn tránh xa ai đều không liên quan tới anh."

Vừa nói dứt lời, cũng là lúc đôi môi của cô bị người đàn ông ấy nuốt chửng. Hắn cúi xuống, thô lỗ chiếm trọn hai cánh môi mềm phủ đầy mật ngọt, mặc cho Mạn Đình có đẩy ra thì cũng chỉ lực bất tòng tâm.

Hàm răng trắng ngọc, khép chặt lại để phòng thủ, cản phá sức tấn công từ chiếc lưỡi ma mị của nam nhân ngông cuồng, nhưng bằng mọi sự lắc léo anh ta vẫn ngang nhiên đưa được đầu lưỡi của mình xuyên qua hàng phòng ngự, chạm vào đầu lưỡi đinh hương của cô gái.
Diệp Ngôn điên cuồng phóng túng, xem nụ hôn đang diễn ra là hình phạt dành cho cô. Chiếc lưỡi ranh ma của anh liên tục càn quét khắp nơi, nụ hôn vừa sâu vừa pha chút thịnh nộ cứ diễn ra mãi đến khi hô hấp của Mạn Đình dần khó khăn thì anh mới chịu buông tha cho cô.

Vừa rời khỏi khuôn miệng ngọt ngào, anh đã dành ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết để nhìn cô, giọng nói trầm ấm khẽ khàng vang lên:

"Em mang trong người con của tôi, dĩ nhiên tôi có quyền quản em."