Từ khi Mạn Đình quyết định ở lại với cái tên mới là Mạn Viên Hân đến nay cũng đã trôi qua được hơn hai ngày, và khi này cô mới bước ra khỏi phòng vì sức khỏe đã khá hơn nhiều.
Cô muốn ra ngoài xem thử nơi mình đang ở có khung cảnh thế nào, muốn gặp người đàn ông đã cứu cô đêm hôm ấy vì đến nay vẫn chưa được gặp anh ta.
Mạn Viên Hân đi từ lầu một xuống tới phòng khách, vừa đi cô vừa quan sát căn nhà.
Đây xác thực là một căn biệt thự sang trọng mà chủ nhân sở hữu ắt hẳn là một người tài phiệt, giàu có. Với lối thiết kế cổ điển, nội thất đều là hàng cao cấp. Cô cảm thấy không gian ở đây dường như chứa đựng rất nhiều kỉ niệm của một ai đó.
Đang mải mê ngắm nhìn và tự ngẫm, bỗng dưng từ đâu đó lại có mùi thơm của thức ăn xộc vào cánh mũi cô gái, khiến Mạn Viên Hân cảm thấy tò mò.
Cô đi theo hướng hương thơm truyền tới, đó là lối đi dẫn vào phòng bếp nhỏ. Và chính thứ hương thơm mê hoặc bao tử ấy đã giúp cô được chiêm ngưỡng hình ảnh vô cùng cuốn hút của một người đàn ông.
Từ phía sau nhìn tới, Mạn Viên Hân có thể nhìn thấy rõ ràng một sắc vóc cao to, lịch lãm của một đấng nam nhân. Bờ vai to rắn rỏi, tấm lưng tráng kiện cùng đôi chân thẳng tắp đứng nghiêm túc trước gian nếp, hình ảnh này khiến Mạn Viên Hân nhất thời ngây ra mấy giây, sau đó cô mới khẽ khàng lên tiếng:
"Chào anh..."
Nghe giọng nói nhỏ nhẹ của người phụ nữ, bấy giờ người đàn ông ấy mới quay lại. Anh điềm tĩnh đứng nhìn khi thấy người đứng trước mặt là Mạn Viên Hân, trên môi anh sau đó đã hiện lên nụ cười.
"Hôm nay đã khỏe hơn chưa?"
"Cảm ơn anh, tôi khỏe hơn nhiều rồi!"
Mạn Viên Hân ngại ngùng trả lời, nhưng rồi cô lại bắt gặp nụ cười ấm áp của người đàn ông ấy.
"Khỏe là tốt rồi. Nếu đã xuống đây thì cô ngồi ăn sáng luôn đi, hôm nay tiểu An nó bận việc ở trường phải đến sớm hơn một chút, nên chỉ có hai người chúng ta cùng ăn với nhau thôi."
Nam nhân ấy rất hòa đồng, lại có vẻ dễ gần, thân thiện nên cũng không khiến Mạn Viên Hân cảm thấy quá căng thẳng khi đối diện với anh, cô cười nhẹ rồi nói:
"Vậy tôi phụ anh một tay nha!"
"Không cần đâu, cô ngồi xuống đi! Tôi nấu xong cả rồi."
Vốn định đi tới phụ giúp một tay nhưng chưa gì đã mất luôn cô hội. Lúc này người đàn ông ấy đã tháo tạp dề trên người xuống và rửa tay xong, nhưng khi quay lại thì Mạn Viên Hân vẫn còn đứng ngây ra đó.
"Sao thế? Cô không ăn được trứng ốp la hay sao? Có phải bị nghén mùi trứng không? Tôi nấu món khác cho cô ha?"
"Ơ, không, không phải đâu! Chỉ là tôi đang suy nghĩ chút chuyện thôi à! Anh ngồi xuống ăn sáng đi."
Vội nói xong thì Mạn Viên Hân cũng ngồi vào bàn ăn, thấy vậy người đàn ông cũng nhanh chóng ngồi xuống.
Sau một hồi e dè thì Mạn Viên Hân mới khẽ lên tiếng:
"Tôi có thể biết tên của anh được không?"
"Tôi là Vương Chính Phàm, năm nay đã 30 tuổi rồi."
Người đàn ông không ngại trả lời cho Mạn Viên Hân được biết, cuối câu nói anh còn mỉm cười ôn nhu với cô.
Sự thân thiện của anh khiến cô cảm thấy rất bất ngờ. Vì thoạt nhìn qua phong thái của anh đã có thể nhận ra đây là một người có địa vị trong xã hội này. Hiếm có người giàu nào lại được hòa đồng, dễ chịu như anh.
"Nếu không ngại thì cứ ở lại đây nha, dù sao có mỗi hai em tôi sống chung cũng buồn, giờ có thêm cô coi như tiểu An có thêm người bầu bạn."
Vương Chính Phàm lại lên tiếng khiến Mạn Viên Hân nhận thêm bất ngờ. Cô không nghĩ rằng người đàn ông này sẽ giữ cô ở lại trong khi không hề biết rõ lai lịch của cô thế nào, đã vậy cô còn đang mang thai. Nếu là nam nhân khác có khi đã sớm bảo cô rời đi, nhưng anh thì lại không muốn cô đi.
"Anh biết tôi đang mang thai mà đúng không?"
"Chính tôi đã bảo bác sĩ tới khám thai cho cô thì sao có thể không biết."
Vương Chính Phàm vui vẻ trả lời ngay, làm Mạn Viên Hân đi hết bất ngờ này sang bất ngờ khác, cô nhanh chóng hỏi lại:
"Bụng tôi vẫn chưa to lắm, sao anh có thể nhìn ra?"
"Vì tiểu An đang theo học ngành y, cụ thể là chuyên khoa phụ sản nên lúc thay quần áo cho cô con bé đã nhận ra. Người bình thường nếu nhìn sơ qua chắc sẽ không phân biệt được đâu là bụng mỡ, đâu là bụng bầu đâu, nhưng tiểu An học bác sĩ nên có thể nhận biết được chính xác. Cũng nhờ vậy tôi mới biết mà gọi riêng bác sĩ chuyên khoa đến khám cho cô."
Vương Chính Phàm lại ôn hoà giải thích cho cô được hiểu. Sau đó bầu không khí giữa cả hai lại chìm vào yên tĩnh.
Mãi đến một lúc sau Mạn Viên Hân mới nhỏ giọng lên tiếng:
"Anh không tò mò về lai lịch của tôi sao?"
"Tiểu An nói cô tên Mạn Viên Hân, chỉ bấy nhiêu đó là đủ rồi. Còn những thứ khác là chuyện riêng của cô, chúng tôi không có quyền tra hỏi. Nhưng tôi và tiểu An đều mong cô ở lại đây."
"Tôi sẽ làm phiền anh và tiểu An... Tôi...tôi không có gì để trả ơn cho hai người cả."
Mạn Viên Hân cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào khiến Vương Chính Phàm chợt thấy xót thương khó tả.
"Tôi đâu cần cô trả ơn."
"Nhưng..."
"Đừng suy nghĩ gì cả. Từ giờ hãy ở lại đây với chúng tôi, nếu cô ngại thì hãy xem như tôi đang cho cô thuê nhà, đang cho cô nợ tiền ăn uống đi. Rồi khi nào cô có tiền thì trả lại cho tôi cũng không muộn."
Vương Chính Phàm lại hạ giọng, trầm ấm cất lời để Mạn Viên Hân ngừng suy nghĩ những chuyện không đáng.
Lúc này, sau khi đã suy nghĩ kĩ càng thì Mạn Viên Hân mới nhìn Vương Chính Phàm, cô nói:
"Vậy anh cho tôi ở lại đây, tôi làm người giúp việc cho anh! Coi như anh bao ăn bao ở cho tôi được không?"
"Được, nhưng phải chú ý đến sức khỏe, vì cô đang mang thai. Tôi không muốn từ giúp người lại thành ra bốc lột sức lao động của người khác đâu."
Người đàn ông rất nhanh đã đồng ý, anh còn vui vẻ trêu cô, khiến Mạn Viên Hân lần đầu tiên mỉm cười với anh.
"Tôi biết rồi, cảm ơn anh!"