Kể từ ngày đến Diệp gia họp mặt, Mạn Đình đã nhận được sự yêu thích của Lý Lan, và cũng từ khi đó mà thái độ của Cung Mẫn Giai đối với cô cũng khác hẳn.
Từ ngày Mạn Đình mang thai đến nay đã hơn ba tháng nhưng cơ thể cô vẫn chưa thay đổi gì, thậm chí vì thai nghén khiến cô không ăn uống được, mang thai đã không tăng cân mà còn sút cân, làm Diệp Ngôn lo lắng khôn nguôi, cũng vì vậy mà anh phải bận rộn hơn, vừa lo việc ở công ty vừa lo cho vợ nhỏ ở nhà, bận tới đầu óc quây cuồng.
Bấy giờ Tống Tuyết Nghi vừa từ trên lầu đi xuống đã đến chỗ Cung Mẫn Giai đang ngồi.
"Mẹ ơi, hình như con vừa thấy xe của anh Ngôn về đúng không mẹ?"
"Ừm, nó vừa về thì chạy lên phòng với Đình Đình rồi. Con vào bảo người làm dọn cơm trưa đi, rồi gọi hai đứa nó xuống ăn."
Cung Mẫn Giai hời hợt trả lời, ánh mắt bà chưa từng rời khỏi quyển tạp chí trên tay, thái độ của bà đã khiến Tống Tuyết Nghi hậm hực trong lòng.
"Dạ!"
Cúi đầu, nói khẽ theo đúng như phép tắc, sau đó Tống Tuyết Nghi mới đi vào phòng bếp.
Giờ đây, Tống Tuyết Nghi cứ như một người chẳng có quyền hạn gì, đến cả người phụ nữ không danh phận như Mạn Đình, cô cũng không có quyền động vào. Chỗ dựa lớn nhất là Cung Mẫn Giai, cũng chẳng còn vững chắc như xưa vì thái độ của bà mỗi ngày càng xa cách, lạnh nhạt với cô.
Tống Tuyết Nghi càng bị đối xử tệ, càng bị ghẻ lạnh, xem thường thì trong lòng cô ta càng đổ dồn phẫn nộ về phía Mạn Đình.
Cơm đã xong, Diệp Ngôn lại đi làm, Mạn Đình thì về phòng còn Tống Tuyết Nghi cũng ra ngoài, cả nhà đều không ai rõ cô đã đi đâu.
Nhưng thật ra Tống Tuyết Nghi đã đi đến một quán cà phê bình dân xa tít tận ngoại ô thành phố để gặp một người đàn ông lạ mặt.
"Thứ tôi cần đâu."
Người đàn ông mang kính đen, che đi đôi mắt bí ẩn, hắn ăn mặc giản dị nhưng lại mang khí chất giống như những tay dân đen, chuyên làm bất cứ việc gì, chỉ cần có tiền là được. Hắn ta lấy từ trong túi ra một chiếc USB nhỏ, sau đó đặt lên bàn trước mặt Tống Tuyết Nghi.
"Full HD không che phiên bản đặc biệt, tất cả đều ở trong đây. Còn tốt hơn hẳn những gì cô em yêu cầu đấy."
Tống Tuyết Nghi nhìn xuống chiếc USB, vốn định đưa tay tới lấy đi nhưng lại bị người đàn ông ngăn cản. Hắn để lộ ra nụ cười âm hiểm, trầm giọng tiếp lời:
"Quy luật giao dịch là tiền trao cháo múc."
Đã quá hiểu ý đối phương, Tống Tuyết Nghi liền lấy tra từ túi xách một chiếc phong bì dày cộm, thẳng tay đưa cho hắn ta.
"Số dư là tiền bo thêm cho anh. Sau khi giao dịch kết thúc chắc anh biết phải như thế nào mà đúng không?"
Hắn ta nhếch môi cười hài lòng, nhanh tay bắt lấy chiếc phong bì và mở ra xem ngay lập tức.
"Cô em yên tâm. Bước ra khỏi nơi này, chúng ta là hai người xa lạ chưa từng gặp mặt."
Tống Tuyết Nghi cũng cầm lấy thứ mình cần. Ánh mắt phía sau lớp kính râm sậm màu đang hiện lên rất nhiều tia thâm độc, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười quỷ dị.
Hơn 6 giờ tối, Diệp Ngôn vẫn còn đang làm việc thì bị Cung Mẫn Giai gọi về. Nhưng bà lại không nói rõ là việc gì, khiến anh cứ lo Mạn Đình lại gặp phải chuyện nên đã gác lại hết toàn bộ công việc để chạy về nhà.
Vừa về đến nơi thì anh đã thấy ba người phụ nữ trong nhà đã ngồi chờ sẵn trong phòng khách, họ còn trang điểm và ăn mặt rất chỉnh chu khiến Diệp Ngôn không khỏi hiếu kì.
"Mọi người định đi đâu à?"
"Sang Diệp gia."
Cung Mẫn Giai điềm đạm trả lời.
"Qua đó làm gì? Mẹ thấy con chưa đủ bận sao?"
Diệp Ngôn chau mày, với thái độ cáu kỉnh, sau đó anh đã hậm hực ngồi xuống bên cạnh Mạn Đình.
"Là bà nội gọi chúng ta qua ăn cơm. Bà bảo muốn gặp Đình Đình, em với mẹ sợ tự ý đưa em ấy đi thì anh lại không vui nên mẹ mới gọi anh về đi cùng."
"Không đi. Cứ báo lại là hôm nay bận không qua được, hôm khác sang sau."
Diệp Ngôn lập tức từ chối, nét mặt của anh chưa một giây nào hòa hoãn khiến Tống Tuyết Nghi cũng không dám tiếp lời.
"Nếu con không đi thì mẹ gọi tài xế đưa đi."
"Hai người cứ tùy ý phóng túng con không can thiệp, nhưng Đình Đình phải ở nhà."
Người đàn ông lại giở thói ngang ngược. Nổi cáu không đi đã đành còn bắt buộc Mạn Đình phải ở nhà khiến trong lòng Tống Tuyết Nghi chợt có chút lo lắng, điều đó đã được thể hiện qua ánh mắt của cô ta lúc bấy giờ.
"Anh không đi cũng được nhưng bà nội nói muốn gặp Đình Đình, nếu em ấy không đến bà sẽ giận."
"Tóm lại là không đi. Đình Đình đang bầu bì đi tới đi lui không tiện, hai người cứ đi đi."
Nói gì thì nói Diệp Ngôn vẫn cương quyết với ý định ban đầu, thấy vậy Cung Mẫn Giai đã lên tiếng:
"Đình Đình, cô nói một tiếng đi."
Đứng giữa hai bên, bên là chồng bên là mẹ chồng. Thật sự cô chẳng biết phải làm sao. Nhưng suy cho cùng làm theo lời mẹ chồng để lấy lòng bà thì vẫn tốt hơn, nên lúc này Mạn Đình đã quay qua khẽ nói với Diệp Ngôn.
"Hay là anh đi với em nha! Chỉ là dùng bữa cơm, sẽ không mất nhiều thời gian đâu mà. Chẳng lẽ anh nỡ lòng nào bắt em đứng giữa chịu khó xử như thế này sao?"
Đến khi Mạn Đình lên tiếng thì ánh mắt của người đàn ông mới dịu xuống. Nét mặt cũng ôn hòa hơn nhiều, hiển nhiên là đã mềm lòng trước cô vợ nhỏ của mình. "Thôi được, đi thì đi. Nhưng sau này mẹ bớt đồng ý sang đó chút đi, toàn là những con người giả tạo, nhìn thôi đã phát ghét rồi."
Dù đồng ý, nhưng anh ta vẫn không quên cằn nhằn, sau đó cũng chịu đứng dậy đi ra xe chờ trước.
Thấy Diệp Ngôn đã đi, Mạn Đình cũng nhanh chân đi theo sau, lần lượt là Cung Mẫn Giai và Tống Tuyết Nghi. Nhưng khi cô ta đi theo là lúc nét mặt chợt trở nên tràn đầy đắc ý, ánh mắt phấn khích hơn hẳn bao giờ.