Tình Nhân Nguyện Ý: Yêu Anh Là Em Sai

Chương 30




Đã qua nửa đêm, cũng đã lên giường cùng bạn đời hơn 30 phút, nhưng Diệp Ngôn căn bản chưa thể nào đi vào giấc ngủ, vì trong lòng cứ bứt rứt không yên, đặc biệt là "thằng nhỏ" bên dưới cũng chẳng chịu thỏa hiệp.

"Diệp Ngôn à, sao anh cứ trăn trở mãi vậy?"

Từ khi Mạn Đình nằm xuống giường có mấy phút thì cô nàng đã ngủ, nhưng bấy giờ lại bị ai kia làm cho không yên giấc, nên cô buộc phải lên tiếng cằn nhằn.

"Anh đói nên không ngủ được."

Diệp Ngôn xoay qua, ôm lấy cô gái của mình từ phía sau.

Phải, anh đang đói, rất ư là đói nên mới không tài nào ngủ được. Ai bảo nằm cạnh "miếng thịt" thơm thế này mà không được ăn thì sao chịu nổi. Cứ như mỡ treo miệng mèo, chỉ được nhìn mà không được ăn.

Còn nữ nhân kia, sau khi nghe Diệp Ngôn bảo đói thì cô đã xoay người lại, cố gắng mở mắt lên nhìn anh, miệng nhỏ đang ngáy ngủ khẽ hỏi:

"Anh đói hở? Vậy để em xuống bếp nấu gì đó cho anh ăn nha!"

"Không cần phiền vậy đâu. Thức ăn đã ở ngay trước mặt rồi mà không được ăn, nên khó chịu một chút á mà."

Mạn Đình hơi chau mày, cô đang vận hành đại não để khai sáng những gì Diệp Ngôn vừa nói, và cuối cùng thì cô cũng đã hiểu.

"Anh vẫn chưa chịu từ bỏ ý định đó à?"

"Nữ nhân của anh quá hấp dẫn, không từ bỏ được. Đêm nay mà không được ăn, chắc anh chết mất."

Diệp Ngôn khóc không thành tiếng, nét mặt ủy khuất nhìn Mạn Đình hòng nhận được thương xót, nhưng cô nàng lại lắc đầu.

"Anh không sợ lại ảnh hưởng đến bảo bảo hả?"

"Không, anh hứa lần này sẽ làm nhẹ nhất có thể. Nhẹ hơn lần trước luôn. Cho anh xin "miếng" nhá..."

Mạn Đình khẽ cười, quả thật cô không thể nào chịu nổi mỗi khi nam nhân này giở thói mè nheo.

"Anh làm như em là thịt, cá không bằng mà đi xin một miếng."

"Thì em là "miếng thịt ngọt nước" cơ mà! Nhìn em thôi anh đã phát thèm rồi."

Người đàn ông không ngại đá văng cái liêm sỉ của bản thân để được thỏa mãn nhu cầu. Nhìn anh đáng thương như vậy, kết quả Mạn Đình lại bị thuyết phục.

"Thế không ăn thì không ngủ được à?"

"Chính xác là vậy!"

Lúc này Mạn Đình đã tỉnh ngủ, cô nhìn người đàn ông đối diện, môi mỏng khẽ cười ngọt ngào, ánh mắt chan chứa yêu thương nhìn anh, sau đó cô tự nguyện trao cho anh một nụ hôn nồng nàn.

Được đáp ứng, Diệp Ngôn liền nhanh chóng bắt nhịp với cô gái. Cả hai bắt đầu quấn lấy nhau, giữa hai đôi môi giờ đây đã khít chặt, không ngừng mút hết những tinh mật phủ trên môi mềm đối phương. Họ gặm lấy rồi lại nhả ra như thể đang thưởng thức thanh kem mát lạnh vào ngày hè nóng bức.

Hai chiếc đầu, xoay trở ăn ý để nụ hôn được diễn ra một cách hài hòa nhất, đến khi cảm thấy vẫn chưa đủ thì phần cơ hàm lại hé mở, để hai đầu lưỡi ma mị được chạm nhau, hỏi thăm nhau sau nhiều ngày không gặp gỡ.

Đầu lưỡi nam nhân như mang theo chất kích thích, cứ càn quét đến đâu thì người phụ nữ lại tê dại đến đó, đầu lưỡi đinh hương của Mạn Đình bị "quấy rầy" đến mức mất đi cảm giác.

Mỗi một nơi Diệp Ngôn đưa lưỡi đi qua là nơi ấy đều bị mút sạch sẽ những dư vị ngọt ngào, cũng trong lúc đó bàn tay nam nhân lại bắt đầu tịnh tiến đến nơi căn tràn sức hút của một người phụ nữ để thỏa sức tham quan.

Đừng nói là áo ngủ hay nội y có thể cản trở, thật ra là trong lúc đang hôn anh đã đưa tay xé đứt dây áo ngủ, khiến nó không còn điểm trụ, phải tuân theo lực kéo của người đàn ông, dần dần rời xa cơ thể chủ, để những thứ nóng bỏng được phơi bày.

Vì đã quá quen thuộc với những trang bị trên người Mạn Đình nên chiếc áo bra mỏng cô đang mặc chẳng thể nào làm khó được anh. Chỉ bằng một động tác đơn giản thứ vật dụng cản trở ấy đã bị ném xuống sàn nhà không thương tiếc.

Hai thân thể đều đang nằm nghiêng và hướng song song vào nhau, khi thân trên của cô gái được thoát khỏi sự ràng buộc từ những chiếc áo thì đôi gò bồng đào căng tràn sức sống đã được phô ra, ma sát vào vòm ngực săn chắt của người đàn ông.

Bấy giờ, khi dưỡng khí sinh tồn trong người Mạn Đình sắp sửa bị ai kia rút cạn thì Diệp Ngôn mới chịu rời đi. Lúc hai bờ môi tạm thời chia xa vẫn không quên kéo theo sợi chỉ bạc được tạo nên từ tuyến nước bọt ngọt ngào của cả hai, mang theo chút hương vị đắm say sắp khai mở trong cuộc chơi tình ái.

Đúng với châm ngôn "thời gian là vàng bạc", sau khi kết thúc nụ hôn, người đàn ông đã không bỏ lỡ bất cứ một khoảnh khắc thiên liêng nào. Vì bấy giờ khuôn miệng ma mãnh của anh đã tìm xuống vùng cổ thiên nga của nữ nhân ấy, không ngại ngần in lại từng dấu hôn đỏ ửng.

Vòng tay nam nhân mạnh mẽ, âu yếm ôm lấy thân hình gợi cảm của Mạn Đình, như thể muốn khảm chặt thân thể giữa cả hai làm lại thành một.

Anh xoay trở nhẹ nhàng để Mạn Đình nằm ngửa ra, còn anh thì đã bật dậy, đầu gối xưa nay không quỳ trước bất cứ ai, giờ chỉ quỳ trên nệm và chỉ một mình cô gái ấy được nhìn thấy. Một tay Diệp Ngôn chống xuống nệm, tay còn lại bắt đầu tháo cúc áo sơ mi trên người xuống, riêng khuôn miệng và chiếc lưỡi vẫn mải mê bên vùng cổ của người phụ nữ.
Chỉ chốc lát sau, khi chiếc cổ của Mạn Đình đã in đầy dấu đỏ thì Diệp Ngôn mới tịnh tiến xuống nơi khác, khi anh sắp sửa gặm lấy nhụy hoa đang run rẩy giữa không trung kia cũng là lúc chiếc áo sơ mi trên người anh bị vứt bỏ không thương tiếc, để cơ thể tráng kiện đập vào tầm mắt nữ nhân, đưa đẩy cô đi vào những ham muốn, si mê thông qua ánh mắt.

"Ưm..."

Mạn Đình khẽ rướn người, vô thức rên rỉ khi nơi đỉnh đồi hồng hào bị ai đó bất giác gặm lấy, chiếc lưỡi ma quái kia cứ như đang đánh trận, nó liên tục lả lướt xung quanh đỉnh nhỏ, từ trái sang phải, trên dưới không sót chỗ nào, khiến nhụy hoa ấy sưng to, khiến bên dưới không ngừng ứa ra mật ngọt mê người.