Đêm nay đã là đêm thứ 7, Mạn Viên Hân mất ngủ. Dẫu cho Vương Chính Phàm có khuyên nhủ hay động viên thế nào, thì nơi cô chọn vẫn là chiếc ghế lười ngoài ban công, đưa đôi mắt vô hồn nhìn vô định vào màn đêm đen mịt mờ phía trước.
Chỉ có mấy ngày mà cô gầy đi trông thấy, ai hỏi gì cũng không trả lời, ăn uống cũng chỉ qua loa được vài miếng mà phải là khi Vương Chính Phàm năn nỉ lắm cô mới chịu ăn.
Cả nhà bốn người, nay Mạn Viên Hân lại như thế này ai ai cũng lo lắng khôn nguôi. Sợ cô lâm bệnh, Vương Chính Phàm chỉ còn cách để con gái Vương Mạn Nhu đến bên cạnh an ủi cô ấy.
"Mẹ..."
Giọng nói non nớt của cô con gái nhỏ cũng không khiến Mạn Viên Hân chú ý tới, cô vẫn cứ như một người không có linh hồn, cứ giương đôi mắt thất thần nhìn ra xa xăm.
Thấy mẹ chẳng chú ý tới mình, Vương Mạn Nhu đã đến gần, khẽ nắm tay người phụ nữ ấy, rồi lại nói:
"Mẹ ơi, mẹ ra ăn tối với con nha mẹ? Không có mẹ ăn cùng, anh ba với ba, cả con nữa, mọi người ai cũng buồn hết."
Dường như Mạn Viên Hân không nghe thấy những gì con gái mình vừa nói, cũng chẳng nhìn cô bé lần nào, khiến tiểu Nhu đã ngậm ngùi sắp khóc.
Cô khẽ lay lay tay mẹ, nghẹn ngào nói:
"Mẹ ơi...mẹ đừng như vậy mà..."
"Con ra ngoài đi, mẹ muốn ở một mình."
Cuối cùng, cô ấy cũng chịu mở lời. Nhưng sự lạnh lùng ấy khiến Vương Mạn Nhu đã bật khóc, cô bé nhìn mẹ mình với đôi mắt buồn bã, sau đó đành lặng lẽ rời đi.
Cô bé trở ra chỗ ba và anh đang chờ. Vừa lau nước mắt vừa lắc đầu trong thất vọng.
Lúc này, Vương Phỉ không nói gì cả. Cậu chỉ lẳng lặng bước đến ban công, gặp được mẹ rồi, cậu vẫn chẳng nói gì mà chỉ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bà ấy.
Bấy giờ, bỗng dưng trời đổ tuyết đầu mùa. Những bông tuyết trắng xóa nhẹ nhàng rơi xuống, tạo nên khung cảnh ảm đạm vô cùng. Cái giá lạnh của mùa đông vậy mà cũng chẳng khiến Mạn Viên Hân để ý tới.
Vương Phỉ ngồi đó, cậu cũng như mẹ mình, hướng mắt nhìn ra màn đêm phía trước, nay còn có những bông tuyết trắng xóa. Sau một lúc lâu, cậu mới cất lên câu nói đầu tiên:
"Tuyết rơi rồi, chắc ở trên thiên đàng, anh hai cũng đang lặng lẽ ngắm tuyết rơi như chúng ta bây giờ mẹ nhỉ?"
Nghe thấy câu nói của con trai nhắc tới tiểu Hàn, Mạn Viên Hân lại lặng lẽ rơi nước mắt, rồi nghẹn ngào hồi đáp bằng một cái gật đầu:
"Phải, chắc chắn tiểu Hàn đang ở trên thiên đàng dõi mắt nhìn xuống. Thằng bé sẽ thấy tuyết đang rơi và thấy cả chúng ta."
"Vậy, chắc anh ấy sẽ không thể an lòng khi thấy mẹ buồn bã thế này..."
Vương Phỉ đáp trả mẹ mình bằng một câu nói nhẹ nhàng xen lẫn điềm nhiên, rồi cậu lại nói tiếp:
"Không chỉ anh ấy, mà cả con, tiểu Nhu và ba, hơn bất cứ ai hết đều không thể yên tâm khi nhìn thấy mẹ cứ mãi đau khổ như bây giờ."
Ngưng lại vài giây, Vương Phỉ đã nhìn qua mẹ mình, sau đó cậu lại hỏi:
"Con biết, sự ra đi của anh hai khiến mẹ dằn vặt và đau đớn rất nhiều. Thậm chí có những lúc mẹ còn muốn chết đi, để được theo anh ấy. Nhưng có bao giờ mẹ nghĩ đến hai anh em con và ba chưa? Ba, rồi tiểu Nhu và con sẽ như thế nào nếu chẳng may mẹ xảy ra chuyện gì?"
Vương Phỉ càng nói, nước mắt Mạn Viên Hân rơi càng nhiều. Lúc này, cậu lại nói:
"Ai cũng biết mẹ cần anh hai. Nhưng con mong mẹ hãy nhớ rằng, tụi con và ba cũng cần mẹ! Ba sẽ không thể sống vui vẻ nếu thiếu vắng người ông ấy yêu."
Những gì cần nói, Vương Phỉ đã nói xong. Sau đó, cậu không cần đợi mẹ mình hồi đáp thì đã rời đi.
Nhìn thấy Vương Phỉ bỏ đi, Vương Mạn Nhu liền nhìn Vương Chính Phàm, rồi nói:
"Ba ra đó với mẹ đi."
"Ừm, con về phòng đi."
"Dạ!"
Sau khi được ba mình xoa đầu xong, tiểu Nhu cũng rời khỏi, trả lại bầu không gian riêng cho ba mẹ mình.
Bấy giờ, Vương Chính Phàm đi lấy một chiếc áo khoác mang ra ban công, nhẹ nhàng choàng cho cô gái của mình, sau đó ngồi cùng cô ấy trên một chiếc ghế, để có thể ôm cô vào lòng, mang hơi ấm truyền sang thân thể yếu ớt của người phụ nữ ấy.
Anh không nói gì cả, chỉ yên lặng làm một điểm tựa cho cô nương nhờ trong những lúc tâm trạng tồi tệ nhất.
Mạn Viên Hân nép vào lòng anh, ôm lấy người đàn ông mình yêu thương. Cứ thế mà ngậm ngùi bật khóc nức nỡ, như thể sẽ khóc nốt một lần cuối cùng rồi ngày mai sẽ quên đi tất cả.
Liệu rằng, trái tim ấm áp của từng thành viên trong gia đình nhỏ, có đủ sức thấp sáng niềm tin đã héo úa trong lòng người phụ nữ ấy?
Liệu rằng, khi tuyết ngừng rơi, ánh mặt trời trên cao có đủ lớn để sưởi ấm lại gia đình bé nhỏ?
Và bốn thành viên trong một gia đình họ, có mãi tồn tại nụ cười hạnh phúc như bức ảnh cưới được treo trên tường kia không?
----------------
Thời gian là thứ không bao giờ ngừng lại.
Tối hôm sau, Vương Chính Phàm trở về nhà sau một ngày bận rộn tại Tập đoàn thì đã không nhìn thấy Mạn Viên Hân đâu, cảm giác lo lắng cứ vậy ập tới khiến anh vội vàng chạy đi tìm vợ mình.
"Hân Hân...Em đâu rồi?"
Từ lầu ba, người đàn ông ấy chạy lên sân thượng rồi lại chạy xuống phòng tiểu Nhu, tiểu Phỉ, nhưng cũng chẳng nhìn thấy Mạn Viên Hân ở đâu, nên lòng dạ của anh ngày càng không yên, tâm tình cũng đã trở nên tức giận.
"Hân Hân... Nếu em bỏ đi thì cả đời này tôi nhất định sẽ không tha thứ cho em thêm một lần nào nữa. Hân Hân..."
Cả căn biệt thự bỗng chốc náo động bởi giọng nói của Vương Chính Phàm. Anh vừa đi tìm, vừa gọi, vừa đe dọa cô gái đó, nhưng chẳng nhận được một lời hồi âm.
Đến khi anh bất lực trở xuống phòng khách, thì đèn trong nhà chợt tắt. Khi anh còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra, thì từ phòng bếp lại vang lên giọng hát:
"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you..."
Đi cùng giọng hát đồng thanh của ba người là ánh nến từ chiếc bánh kem trong tay Vương Phỉ, còn Mạn Viên Hân tay cầm đóa hoa hồng đỏ, Vương Mạn Nhu thì phụ trách cầm quà, cả ba từ từ bước về phía người đàn ông đang đứng ngây ngô ra đó với nét mặt không thể nào bất ngờ hơn.
"Chúc mừng sinh nhật anh! Chồng yêu của em!"
Trước ánh sáng mơ hồ của ngọn nến, Mạn Viên Hân đang nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của chồng mình, cuối cùng là một nụ cười hòa lẫn giọt nước mắt vì xúc động, nhưng anh lại vội vàng lau đi. Lúc này, tiểu Nhu khẽ cất lời hối thúc:
"Ba cầu nguyện đi ba..."
Vương Chính Phàm khẽ cười, anh đưa tay xoa đầu bé con của mình một cái, rồi hiên ngang nói to:
"Tôi ước gì, gia đình của chúng tôi mãi mãi vui vẻ và hạnh phúc như bây giờ. Tôi ước được cùng vợ và các con đón sinh nhật lần thứ 100 trong đời."
*Phù...
Nói xong, Vương Chính Phàm liền thổi tắt ngọn nến trong tiếng cười của hai người phụ nữ.
"Ba khóc kìa, lần đầu tiên con thấy người đàn ông lạnh lùng nhất nhà xúc động tới mức rơi nước mắt luôn, đúng là sức mạnh của tình yêu anh hai nhỉ?"
Sau đó, đèn đã được mở sáng, và Vương Mạn Nhu cũng nhanh chóng nhận ra đôi mắt đỏ hoe của ba mình, nên cô bé liền cất lời trêu chọc:
"Ba khóc kìa, lần đầu tiên con thấy người đàn ông lạnh lùng nhất nhà xúc động tới mức rơi nước mắt luôn, đúng là sức mạnh của tình yêu anh ba nhỉ?"
Sự tinh nghịch của tiểu Nhu, làm hại ai kia ngượng nghịu và mọi người đều được một phen bật cười.
Đến lúc này, thời gian cứ như chậm lại khi hai ánh mắt thâm tình đang giao nhau. Lâu lắm rồi, Vương Chính Phàm mới nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của Mạn Viên Hân, cả nụ cười của cô cũng khiến lòng dạ anh bình yên hơn bao giờ hết. Và giọt nước mắt kia, chính là giọt nước mắt của vui mừng và hạnh phúc.
"Anh nhìn em đến no rồi à? Không định vào trong ăn tối sao?"
Thấy Vương Chính Phàm cứ mãi nhìn mình, Mạn Viên Hân liền lên tiếng, cứ tưởng anh sẽ giở giọng bá đạo như bao lần, nhưng hôm nay lại khác.
Anh không nói gì cả mà chỉ bước tới ôm cô vào lòng. Sau đó lại đặt hai tay lên hai bên gò má của Mạn Viên Hân, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
"Cảm ơn em, cảm ơn em đã mang nguồn năng lượng tích cực trở lại cho anh! Anh yêu em!"
Nói xong, Vương Chính Phàm lại tiến tới hôn cô gái của mình say đắm. Mặc kệ bên cạnh còn có hai đứa trẻ chưa đủ trưởng thành đang đứng nhìn.
Thấy vậy, Vương Phỉ liền lấy tay che mắt tiểu Nhu lại, rồi khẽ hắng giọng nhắc nhở ai kia:
"Hmmm... Bọn con đói rồi ba à, ba mẹ muốn làm gì nhau thì chờ về phòng có được không vậy?"
Bấy giờ, đôi nam nữ đang say sưa hôn hít kia mới sựt nhớ ra sự hiện diện của hai đứa con bé nhỏ, nên liền tách ra xa nhau.
"Em vào trong xem thức ăn còn nóng không đã!"
Ngại ngùng nói xong, Mạn Viên Hân liền quay lưng đi vào bếp.
"Con theo phụ mẹ!"
Vương Mạn Nhu cũng nhanh chóng chạy theo sau. Trong khi lúc này, Vương Phỉ bị ba mình kí đầu một cái, rồi lại còn bị buông lời trách móc.
"Con không biết dẫn em đi chỗ khác à? Lâu lắm rồi ba mẹ mới có khoảnh khắc ngọt ngào như vậy, lại bị thằng ranh con quấy rối, đúng là chả hiểu chuyện gì hết."
Nói rồi, người đàn ông còn ngang ngược không để Vương Phỉ kịp kêu ca thì anh đã bỏ vào bếp với vợ, để lại cậu thiếu niên bất mãn nhìn theo.
Chả biết sau này cậu có giống ba mình hay không, nhưng hiện tại từ phong thái cho tới cách nói chuyện thì đã không khác chỗ nào.
Dù bị trách đó, nhưng Vương Phỉ lại bật cười. Cậu cười vì gia đình mình đã tìm lại hơi ấm sau bao ngày giông bão.
Và rồi mọi chuyện qua đi chỉ còn là ký ức. Mạn Viên Hân lại được con trai ruột của mình vực dậy tinh thần sau bao biến cố bi thương lẫn mất mác.
Họ lại quây quần bên bữa tiệc yêu thương, những tiếng cười an nhiên làm ấm áp lòng người!
Khép lại quá khứ thương đau, tương lai sẽ là những chuỗi ngày bình yên và hạnh phúc!
----------------END----------------