Tình Nhân Không Thể Yêu

CHƯƠNG 18: TRẢI LÒNG




Huỳnh Minh Duệ đưa Nguyễn Trân Ni

trở về Khách sạn, cô khóc đến mệt cả người nên đã thiếp đi. Huỳnh Minh Duệ cứ thế chạy xe thêm vài vòng cho cô yên tâm ngủ. Đỗ xe đến lần thứ ba thì cô cũng đã tỉnh dậy. .

"Xin lỗi, tôi lại ngủ quên mất."

"Không sao . Cô ổn hơn chưa?"

"... Làm sao mà ổn nhanh như vậy được chứ? Nhưng mà cũng cảm ơn nhiều, tôi lên phòng trước. "

"Nguyễn Tiểu Thư, nếu như cô muốn tôi đều có thời gian . Cô có thể gọi tôi khi cần.//"

"Cảm ơn Anh.."

Cứ thế Nguyễn Trân Ni bước về phòng, về phía Kỷ Thế Phàm vào Bar của Khách sạn nơi Trịnh Hạ Nghiên đang và uống say mất. Nhân viên lễ tân thấy vậy liền gọi cho Trịnh Hạ Nghiên ."

"Ms Dyer, xin lỗi vì làm phiền cô lúc này. Người bạn lúc sáng tìm cô - Anh Kỷ đang uống say dưới quán Bar

nhưng không chịu cho chúng tôi thông tin liên lạc người thân hoặc bạn bè, tôi đành phải liên hệ cô. Cô xem .."

"Vậy cô có thể nhờ nhân viên đưa Anh ấy lên phòng tôi được không?"

"Vâng .."

Trịnh Hạ Nghiên cũng không thể hiện cảm xúc gì thêm, một lúc sau Kỷ Thế Phàm được hai nhân viên phục vụ đưa lên phòng của cô và đặt anh ấy nằm lên giường. Hậu cảm ơn hai nhân viên, cô lại phải vào chăm sóc cho Kỷ Thế Phàm. Trong lúc lau người cho anh thì cô nghe được anh âm thầm nhắc tới tên cô ..

"Nghiên nhi, Anh xin lỗi. Tha lỗi .. cho Anh .."

Dừng lại hành động lau người cho Anh, cô cảm thấy hơi không nỡ khi nghe Anh nhắc đến. Bất giác sờ vào mặt Anh nói nhỏ lại bị Kỷ Thế Phàm giả vờ nghe được ..

"Kỷ Thế Phàm, tại sao Anh lại cố chấp đến như vậy chứ? Ngay cả mất trí nhớ mà Anh cũng vẫn không buông tha,

cứ xuất hiện trước tôi mỗi ngày, nhưng Anh có biết cho dù có như thế nào chúng ta không thể có kết quả đâu. /"

"Tại sao?"

Kỷ Thế Phàm nắm lấy tay Trịnh Hạ Nghiên lại khi cô định quay đi ..

"Em nhớ lại rồi, đúng không? 1 năm qua, em thế nào rồi? Vết thương do tại nạn lần đó có còn làm em đau không?"

Rất nhiều câu hỏi đến từ Kỷ Thế Phàm, nhưng cô chỉ im lặng không đáp ..

"Nếu như Anh tỉnh lại thì có thể về nhà rồi đấy .."

"Nghiên nhi, đừng. Anh nhớ em lắm .."

Kỷ Thế Phàm bật dậy ôm cô vào lòng từ phía sau, cô cũng bất giác cay cay sóng mũi nghe Anh trải lòng ..

"Nghiên nhi, 1 năm qua Anh biết cho dù có tìm được em thì em cũng sẽ không chịu gặp nên Anh đành chờ đợi em trở về một ngày nào đó. Việc ly hôn của Anh và Tống Linh Nhi đều diễn ra trong hòa bình, vốn không liên quan gì đến em cả. Từ lần gặp đầu tiên ở Bệnh Viện năm đó, Anh đã xác định em là người cuối cùng mà Anh sẽ ở bên. Lần đó, Anh đã muốn tìm cơ hội gặp em nhưng em lại tự mình đến bán thân nên Anh đã lợi dụng điều đó nhằm tiếp cận em, xử lý hết khó khăn cho em và muốn em vui vẻ mỗi ngày. Khi biết được em bị mất trí nhớ, Anh cũng nửa vui nửa buồn nhưng nếu có thể giúp em quên hết mọi khổ đau do Anh gây ra thì Anh cũng chấp nhận, chỉ cần em đừng rời khỏi Anh nữa được không?. "

Trịnh Hạ Nghiên nghe được không khỏi đau lòng, cô quay lại sờ vào khuôn mặt ngày nhớ đêm mong đó ..

"Anh gầy rồi .. Anh không biết tự chăm lo cho bản thân à? Đâu phải con nít nữa ."

"Đều là do em chăm sóc, trước và sau đều là vậy .."

"Thế Phàm, cảm ơn tình cảm và ân tình mà Anh đã giúp em lần đó. Nhưng mà chúng ta không thể có kết quả đâu

mong Anh hãy từ bỏ .."

"Chỉ vì em không thể sinh con được đúng không?"

"Sao Anh lại biết việc này?"

"Trước khi đến gặp em, Anh đã liên lạc với Bác gái. Bác đã nói hết mọi việc cho Anh rồi . Lần đầu nghe được thông tin, Anh cũng không thể chấp nhận được. Nhưng mà bây giờ đã là hiện đại rồi, máy móc phát triển nhanh, nhất định có thể chữa trị sớm cho em. Vậy nên em không nên lấy cái cớ đó mà từ chối Anh ..

"Nếu như kết quả vẫn không có con được thì sao?”

Câu hỏi của Trịnh Hạ Nghiên khiến Kỷ Thế Phàm lặng người, thì dĩ nhiên Anh cũng muốn có con với người mình yêu chứ, đó chính là kết tinh tình yêu của Anh và cô. Anh cũng yêu thương Tiểu Mẫn Châu nhưng ..