Tống Linh Nhi liền liên lạc với Kỷ Thế Phàm nói lại sự việc, khiến Anh nhớ đến vẻ mặt lúc nãy của Trịnh Hạ Nghiên nên chạy đi tìm cô. Tài xế đưa Trịnh Hạ Nghiên đi ngang qua căn hộ đã từng sống cùng Kỷ Thế Phàm năm xưa, cảm giác quen thuộc ùa về. Cô nói tài xế dừng ở đây để tự mình bước đi, từng bước từng bước lên đến số nhà của tòa căn hộ đó. Trịnh Hạ Nghiên của hiện tại đang có rất nhiều dấu chấm hỏi trong đầu nhưng cô vẫn lựa chọn bước tiếp đến số nhà 0027 và dừng lại.
"[Tại sao nơi đây quen thuộc đến vậy? Cảm giác như mình đã từng đi rồi vậy ..]"
Trước cửa căn hộ, cô nhẹ nhàng bấm mật khẩu và hệ thống báo đúng. Thêm một sự ngạc nhiên, cô mở cửa bước vào nhìn thấy nội thất bên trong thì các hình ảnh có mặt của cô và Kỷ Thế Phàm ùa về tâm trí. Vui có, buồn có, đau có và mất có.
"[Tại sao ? Tại sao Kỷ Thế Phàm lại xuất hiện trong ký ức của mình?/']
Bất giác rơi nước mắt, những hình ảnh chạy trong đầu cô nhiều đến nỗi khiến cô đau không chịu được. Kỷ Thế Phàm liên lạc với tài xế riêng nhưng đều thuê bao, liên lạc với Trịnh Hạ Nghiên cũng khóa máy. Anh dường như mất kiểm soát nhưng phải bình tĩnh suy nghĩ lại, đường về từ Nhà Hàng đến Khách sạn của cô sẽ có đi ngang căn hộ đó. Anh liền chạy xe đến, tới nơi thì Trịnh Hạ Nghiên đã rời đi từ lâu. Trải qua một đêm, Kỷ Thế Phàm đã không ngủ mà đứng dưới Khách Sạn đợi Trịnh Hạ Nghiên. Còn cô thì dù không muốn nhưng lời nói của Lý Vân Anh đã phần nào tác động khiến cô không thế không nhớ đến ký ức đau khổ đó.
"[Ông trời thật biết trêu ngươi, chạy trốn bao lâu chung quy vẫn là quay về lại đây gặp lại con người đó.]"
Lúc này, Nguyễn Trân Ni đang còn ngủ tại một khách sạn nhỏ vốn không phải nơi cô đã thuê. Đau đầu nhớ lại tối qua cô rủ Huỳnh Minh Duệ đi uống rượu cùng cô, uống đến say khướt thì Anh ta đưa cô về, tới đó đã không còn nhớ thêm được gì nữa. Nhìn sang đầu giường có 1 tờ giấy ghi chú để lại ..
"[Cháo và canh giải rượu để ở trong, khi nào cô dậy có thể lấy ra hâm lại. - Huỳnh Minh Duệ]"
Nhìn vào điện thoại, một tin nhắn hay một cuộc gọi từ Diệp Nhất Phong cũng không có. Chỉ là các tin nhắn quảng cáo rác, so sánh một lúc cô chợt nhìn giấy ghi chú mà cười ..
"[Tôi lại nợ anh nữa rồi, Huỳnh Minh Duệ.//]"
Kỷ Thế Phàm quay về trạng thái làm việc, nhưng vẫn chờ liên lạc với Trịnh Hạ Nghiên. Thư ký Lưu vào báo cáo mà anh không hề đề tâm ..
"Kỷ Tổng, Anh không sao chứ? Nhìn mặt Anh không được tốt .."
"Tôi không sao .. Cậu cần báo cáo việc gì ? "
"À, tôi nhận được liên lạc từ Tập Đoàn Dyer. Họ bảo sẽ không hợp tác với dự án của chúng ta lần này, tôi có hỏi lý do thì họ không trả lời được. "
"Được . Tôi biết rồi. Cậu làm việc tiếp đi! "
Kỷ Thế Phàm gọi riêng cho Huỳnh Minh Duệ báo lại sự việc này, mục đích bị Huỳnh Minh Duệ đoán được. Anh liên lạc với Trịnh Hạ Nghiên một hồi lâu thì cũng hẹn được cô ra ngoài.
"Sư huynh, "
"Tới rồi à? "
"Anh gọi em ra có việc gì không?"
"Vậy anh nói thẳng vào vấn đề nhé. Dự án hợp tác cùng với Tập Đoàn Kỷ Gia có thể mang lại lợi nhuận và hạn chế rủi ro, cũng đang được Tập Đoàn Dyer quan tâm vậy sao em lại từ chối thế? "
"Em cũng biết trước là Anh sẽ nhắc tới vấn đề này, nhưng mà không ngờ Anh và Anh ấy có thể làm việc chung như thế này ."
Huỳnh Minh Duệ bị câu nói này của Trịnh Hạ Nghiên làm cho đứng hình, không lẽ ..
"Em ... nhớ lại rồi sao?"
Trịnh Hạ Nghiên chỉ mỉm cười nhẹ mà không trả lời thêm, đúng như Huỳnh Minh Duệ vừa nói ..
"Việc hợp tác thì đã có quyết định từ Tập Đoàn rồi, em sẽ không nói thêm nữa. Hôm nay gặp Anh chủ yếu là em muốn tạm biệt Anh, ngày mai em sẽ trở về Mỹ. Tuy là thời gian gặp lại không dài nhưng mà nhìn thấy Anh đã tìm được hướng đi của mình, xem như em cũng mừng cho Anh. "
"Em định trốn tránh Kỷ Thế Phàm như vậy mãi sao?"
" ..Em và Anh ta tuyệt đối không thể ở bên nhau đâu .. Anh cũng biết rõ năm xưa em cố gắng muốn rời khỏi Anh ta vì lý do gì mà ..."
"Hạ Nghiên, Kỷ Thế Phàm và Tống Linh Nhi đã ly hôn rồi. //"
"Em biết .. Nhưng cho dù là gì, lý do ly hôn đó cũng là vì em mà ra. Em không thể xem như không biết mà hạnh phúc với Anh ấy được. Anh hiểu không?"
Xem ra Trịnh Hạ Nghiên lúc mất ký ức đó vẫn sống vui vẻ hơn như bây giờ, nhớ lại chỉ toàn khiến cô đau khổ thêm. Trịnh Hạ Nghiên trở về phòng mà tiếp tục khóc, cô cũng muốn hạnh phúc bên người mình yêu lắm chứ nhưng mà yêu một người không có khả năng sinh con như cô thì làm sao mà có được hạnh phúc?