Mạn Tuyết ngủ gục bên giường nghe thấy hắn gọi mớ liền giật mình tỉnh dậy.
"Anh hai, anh sao vậy?"
Cô nhìn thẳng mặt hắn, đúng lúc này hắn mở trân trân đôi mắt dọa Mạn Tuyết hết hồn.
"Anh tỉnh rồi"
Cô vui vẻ kêu lên. Chờ đợi mấy ngày cuối cùng cũng đợi được rồi.
Cố Ngạo Thiên nặng nề ngồi dậy, Mạn Tuyết thấy vậy liền đỡ hắn, đưa nước cho hắn uống.
Hắn nhìn xung quanh lúc này mới phât hiện ra trên người còn được cắm rất nhiều dây nhợ.
Hắn cũng biết bản thân kiệt sức nên ngất đi.
"Đã tìm được Di Ái chưa?"
Câu đầu tiên hắn tỉnh dậy chính là quan tâm đến cô, giấc mơ vừa rồi 7 thật 3 giả cứ để hắn có cảm giác lâng lâng.
Mạn Tuyết lắc đầu rồi chầm chậm nói.
"Vẫn chưa"
Vốn đoán được kết quả nhưng lòng hắn vẫn không tránh khỏi đau thắt.
Hắn cười nhạt rồi hỏi tiếp.
"Anh ngủ được mấy ngày rồi?"
"Được 3 ngày rồi"
Cố Ngạo Thiên gật đầu xem như tiếp nhận thông tin, hắn ngủ 3 ngày nghĩa là Di Ái cũng bỏ đi 3 ngày rồi.
Nhìn dây truyền nước biển ghim trên tay hắn liền mạnh bạo giật ra. Máu cũng chảy xuống chút ít.
Hắn nhanh bước xuống giường, xỏ vào đôi dép bông đi ra cửa.
"Anh muốn đi đâu?"
Hắn quay đầu nhìn cô cất lên giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn.
"Tìm Di Ái"
"Anh vẫn chưa khỏe mà, tìm cái gì chứ?"
Mạn Tuyết lo lắng níu tay hắn lại, hắn lại gạt tay cô ra.
"Sức khỏe anh, anh hiểu rõ, anh sẽ không để bản thân ngất xĩu giống lần trước đâu, em đừng lo"
Hắn nghĩ thông rồi, không được điên cuồng như ngày hôm đó, hắn cứ đổ bệnh như vậy thì cũng không làm được gì, tìm 1 ngày dưỡng bệnh 3 ngày thì bao giờ tim thấy cô đây.
Mạn Tuyết nhìn vào ánh mắt kiên quyết của hắn, ý nghĩ ngăn cản hắn giảm đi mấy phần.
"Anh đi đi, nhớ chú ý sức khỏe"
Hắn ra khỏi cửa cũng không vội đi liền, chầm chậm trở về phòng, mở ra ngăn kéo thứ 3 trong họp tủ đầu giường.
Lấy ra chuỗi dây chuyền bản thân vẫn luôn cất giữ, hắn vuốt nhẹ lên mặt sợi dây cũng thật may là hắn không có vứt nó đi.
Cơn bạo bệnh kia thật cảm ơn nó nhờ nó mà hắn có thể nhớ lại mảng ký ức bị mất của mình, cũng để cho hắn có thật nhiều động lực tìm cô hơn.
Hắn thay một bộ đồ bảnh bao, cất sợi dây chuyền vào túi áo, xem nó như bùa may mắn.
Cầu mong lần này sẽ tìm được cô, hắn sẽ chính tay tặng nó lại cho cô và thổ lại tình cảm của mình.
...
Cố Ngạo Thiên tìm cô được 4 tiếng đồng hồ, cảm thấy có chút choáng đầu liền dừng lại bên đường.
Mở ra chai nước, uống hết mấy ngụm, phải chăm sóc bản thân thật tốt, để cô thấy hắn xanh xao, cô nhất định sẽ đau lòng lắm, mà hắn thì không muốn cô đau lòng.
Đặt chai nước về lại vị trí cũ, hắn lần muốn khởi động xe đi tìm cô, nhưng rồi hình ảnh trước mắt lại để hắn dừng lại.
Di Ái, có phải Di Ái không, tuy chỉ là bóng lưng nhưng hắn có thể cảm nhận rõ đây rất có thể là Di Ái.
Hắn kích động cực kỳ cánh tay đẩy mạnh cửa xe, nhìn bóng dáng kia kêu lên.
"Di Ái, Di Ái"
Mà cô gái đó lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, chân vẫn đều đều bước đi.
Hắn cuống cuồng đuổi theo cô, lúc này cũng quên nguyên tắc bản thân đặt ra. Không được điên cuồng? Di Ái trước mắt hắn làm sao hắn không điên cuồng đây?
Hắn muốn ôm cô vào lòng, giải thích cho cô hiểu rằng hắn không phản bội cô, hắn yêu cô, hắn chỉ yêu có một mình cô thôi.
Chân hắn chạy ngày một nhanh, trái tim kích động đến nhảy rõ từng nhịp, thình thịch, thình thịch.
Hắn đặt tay lên trái tim mình, là nơi chứa sợi dây chuyền kia, lôi ra sợi dây rồi vội hét lên.
"Di Ái đợi anh"
Cô gái kia dường như cũng nghe được rồi, ngoái đầu nhìn lại hắn.
Lúc khuôn mặt ấy hiện lên trong tròn con ngươi của hắn, cũng là lúc hắn chết đứng.
Gương mặt này, xa lạ quá, không phải Di Ái của hắn.
Hụt hẫn, đau thương tất cả cảm xúc tồi tệ bao trùm lấy hắn.
Hy vọng rồi lại thất vọng. Cảm giác này như muốn giết chết từng tế bào trên người hắn.
Hắn cứ đứng đó nhìn cô gái kia rồi lại nhìn sợi dây chuyền, rất lâu không làm ra hành động gì, cũng quên mất lúc này mình đang đứng ở đâu.
"Tin tin tin"
Tiếng kèn xe in ỏi chói tai vang lên, hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy có chiếc xe bán tải đang lao vun vút đến hắn làm hắn bất ngờ đến không kịp phản ứng gì.
Nhìn thêm chút nữa chiếc xe đã đến trước mặt hắn, con người hắn co rút mãnh liệt, sâu tận xương tủy hắn hằn lên cảm giác sợ hãi.
Hắn muốn chạy... hắn không thể chết, hắn vẫn còn Di Ái.
Nhưng không kịp nữa rồi.
"Két, ầm"
Âm thanh động trời vang lên, mọi người nhanh chóng thân ảnh của người đàn ông nằm trong vũng máu tươi đỏ thẳm.
"Gọi cấp cứu đi, mau gọi cấp cứu đi"
Đám đông hỗn loạn xôn xao, người chạy đến bao quay hắn, nhìn thấy máu trên người hắn càng kinh hãi hơn.
Mà không ai để ý tới bàn tay đẫm máu của hắn, bàn tay ấy vẫn đang nắm thật chặt sợi dây chuyền sáng bóng.
Hắn chầm chậm quay đầu qua nhìn thấy nó không sao liền cười yếu ớt, cũng mau nó vẫn không trày xướt gì, cũng còn may.
"Ọc" Máu từ trên miệng hắn trào ra ướt hết cằm của hắn, lan rộng trên bề mặt đường, phủ ướt sợi dây chuyền sáng bóng, máu tươi đỏ thẫm, dậy mùi đau thương.