Ngày nghỉ kết thúc sau ngày đầu tiên, hai người vẫn như cũ ở lỳ trong anh anh em em, tiếng chuông điện thoại lại lần nữa không thức thời vang lên.
Oán hận nhìn điện thoại đangvang không ngừng, Liễu Thuần Đình thật sự cócamr giác xúc động muốn hủy diệt cái kẻ không biết tốt xấu đang gọi điện thoạt kia, rồi quăng cái điện thoại vào trong thùng rác luôn!
Đương nhiên cô sẽ không thực sự làm như vậy, cho nên cô chỉ có thể ánh mắt ai oán nhìn ông xã thân yêu của mình khôi phục vẻ mặt nghiêm túc đi nghe điện thoại, còn mình thì ở một bên nguyền rủa ngườiphát minh ra điện thoại.
"Ông chủ, anh hôm nay có đến làm không?" Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của A Cương có chút chần chừ.
"Đương nhiên a!" Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Thạch Tri Mặc thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhõm trả lời.
Hắn mặc dù rất muốn cùng cô ở mãi trong nhà không ra khỏi cửa, bất quá hắn trời sinhbản tính giản dị cần cù nên không có biện pháp ở mãi trong nhà hưởng thụ cuộc sống an nhàn sung sướng, mỗi ngày trừ ăn cơm thì chính là tâm tình thủ thỉ, hoạt động chủ yếu là làm tình.
Suy nghĩ đếnvấn đềkinh tế, hắn vẫn không thể quá mức trầm luân, vì hắn mặc dù mơ hồ biết bà xã của hắn có lẽ là người có tiền, hơn nữa là thuộc về tầng lớp có rất nhiều tiền, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn gánh vác sinh kế trong nhà.
Đương nhiên, đây cũng làkết quả sau khi bọn họ thỏa luận cùng với nhau.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Thạch Tri Mặc hoài nghi hỏi, chắc là không phát sinh chuyện gì chứ?
"Cũng không phải nói có chuyện gì, chỉ là có người nói muốn tìm ông chủ. . . " A Cương cẩn thận liếc cô gái đứng lặng bên cạnh, cẩn thận nói.
"Tìm tôi? Vậy tôi lập tức qua đó. " Nói xong, Thạch Tri Mặc vội vã muốn cúp điện thoại chuẩn bị ra cửa, lại bị tiếng của A Cương ở đầu bên kia vang lên ngăn cản.
"Ông chủ, là người phụ nữ kia trở về tìm anh a !" A Cương cố ý không nói ra tên, giọng điệu xem thường để gọi người phụ nữ đang đứng bên cạnh.
"Anh nhất định phải tới sao?"
Người phụ nữ kia? Là ai a? Thạch Tri Mặc nhất thời không kịp phản ứng, trong lòng hiện lên một dấu chấm hỏi thật lớn.
"Cậu là nói ai?"
"Ai?" A Cương kinh hô một tiếng, ra vẻ không thể tin Thạch Tri Mặc vậy mà sẽ quên mất người từng chiếm một vị trí quan trọng trong quá khứ của hắn.
"Là người phụ nữ kia a! Thoạt trông rất yếu ớt đó. "
Thật hết nói nổi a, mới để cho cô ta đứng một chút, cô ta vậy mà cũng có thể bày ra vẻ mặt trắng bệch như sắp té xỉu, hừ! Hắn coi thường nhất là loại phụ nữ hay làm ra vẻ này!
Rõ ràng khỏe mạnh như gì, lại thích giả vờ mảnh mai, làm bộ như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ bị cuốn đi mất ấy, hơn nữa luôn treo nụ cười giả tạo không nhịn được kia, làm cho người ta nhìn đến liền buồn nôn.
"Cậu là nói. . . Chỉ Song?" Thạch Tri Mặc lặng yên một hồi, nhẹ giọng bật ra một cái tên sớm đã quên từ lâu.
Cô ấy trở về?
Hắn rất không muốn đi suy đoán cô ấy vì cái gì mà quay về, chỉ là sự xuất hiện của cô ấy vẫn làm cho hắn có chút chân tay luống cuống, vì dù sao cô ấy ở trong quá khứ của hắn chiếm một vị trí nhất định.
Đó là mộtquá khứ tuổi trẻ hết sức lông bông, lúc đó hắn vừa mới rời khỏi cô nhi viện, nôn nóng muốn thực hiện giấc mơ mở một quán ăn của riêng mình, sau đó, hắn liền gặp được cô ấy, một người con gái mộng ảo lại gầy yếu.
Hắn còn nhớ cảm giác lần đầu tiên gặp được cô, giống Lâm Đại Ngọc từ trong Hồng lâu mộng bước ra đi tới trước mặt hắn vậy, sắc mặt hơi chút tái nhợt và một thân quần áothanh nhã, bước rãi bước đi trong nắng vàng, có một loạikhí tức thanh thuần không nhiễm bụi trần.
Hắn khi đó cái gì cũng không hiểu, chỉ bằng một tấm lòng nhiệt huyết và sự chân thành ‘ngu ngốc’ đi đeo đuổi ‘giai nhân’, cuối cùng, dưới sự nỗ lực của hắn, ‘giai nhân’ rốt cuộc cũng mỉm cười, e thẹn gật đầu chấp nhận sự theo đuổi của hắn.
Hắn ở trong đầu không ngừng lên kế hoạch cho một tương lai với vô vàn điều tốt đẹp và viễn cảnh hạnh phúc, cũng vì đạt thành giấc mộng đẹp này mà không dừng nỗ lực, hắn đóng cửa quán ăn nhỏ lúc đầu, nhịn ăn nhịn uống đi vay tiền để mở nhà hàng nhỏ hiện tại, hi vọng đây là khởi đầu tốt đẹp cho giấc mộng của bọn họ.
Hắn mỗi ngày vất vả cần cù làm việc duy trì việc kinh doanh của nhà hàng, để cho bản thân có thực lực kinh tế tốt hơn, để có thể một ngày nào đó đón người trong lòng hắn về, cùng hắn xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Chỉ tiếc, khi hắn cao hứng phấn khích mang theo chiếc nhẫn kim cương tinh xảo xinh đẹp muốn cho cô ấy một niềm vui bất ngờ, hắn lại không thể nào tin nổi con mắt và đôi tai của mình lúc ấy.
Một đôi nam nữ đang phóng đãng ở trong căn phòng hắn vất vả vì hai người mua được tận tình cuồng hoan, mà người phụ nữ kia chính là người phụ nữduy nhất trong lòng hắnnhận định.
Hắn không có rời đi, mà chỉ đứng ngây ngốc ngoài cửa, khiếp sợ không thể bật thốt nên lời, lại không nghĩ rằng nghe thấysự thực càng làm cho hắn tan nát cõi lòng.
"Sao hôm nay em lại nhiệt tình như vậy nha?" Tên đàn ông thủ thỉ bên tai cô ta, đôi mắt tham lam nhìn người phụ nữ vừa mới trải qua một hồi hoan ái.
"Có sao? Kia đều là vì anh a!" Cô nàng nửa nằm trên giường châm điếu thuốc, vẻ mặt thản nhiên, như là đã sớm quen thuộc với động tác này.
“Cũng có thể, có lẽ là vì em ở cùng tên ngốc kia quá lâu, hắn ta không có kỹ xảo công phu trên giường gì cả làm cho em buồn chán đến sắp không chịu nổi chăng?"
"Nói thực ra, lúc trước em đồng ý cặp với thằng đó, điểm này anh vẫn cảm thấy rất kỳ quái!" Tên đàn ông đứng dậy mặc quần áo vào, nghi ngờ hỏi: "Đã chướng mắt thằng đó, tại sao lại cho hắn cơ hội, khiến cho hắn giống như một thằng ngốc làm mọi cách để em vui vẻ, rõ ràng khi đó công việc của hắn rất bận rộn?"
"Anh đây là không hiểu!" Cô ta khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt đắc ý. "Hắn ta đơn thuần như vậy mới lợi dụng được, em muốn hắn làm cái gì, hắn tuyệt đối không nói câu thứ hai, chỉ cần em thỉnh thoảng lên giường cùng hắn, thì có sẵn nô lệ cho em sai tới gọi đi, với em mà nói tựa hồ không có tổn thấtgì, anh nói đúng không?"
"Ha hả, như thế sao!"
"Nếu không phải coi trọng hắn còn có một chút công dụng ấy, em đã aayse đá hắn ta ra xa rồi. " Đáy mắt cô ta xuất hiện tia khinh bỉ, "Bằng không em sẽ không để cho cái loại cô nhi không rõ lai lịch đeo bám dính lấy mình, càng không cần phải nói còn muốn cưới em!"
Không có tiền lại không có thế cũng muốn cưới cô ta, nhanh trở về nhà nằm mơ đi!
"Ha hả, em thật là một người phụ nữ xấu xa. "
Nam nữ tựa hồ lại cười cười đùa giơn nhau không biết nói cái gì, thế nhưng Thạch Tri Mặc đã không còn nghe vào nữa, sự thật vừa rồi với hắn mà nói đã là quá đủ.
Đủ để nhận rõ mình là thế nào không biết tự lượng sức mình, nhận rõ thân phận của mình là thế nào hèn mọn — lấy thân phận như hắn, lại vẫn muốn trèo cao tới ‘công chúa’, là hắn quá ngốc sao?
Hắn không tiếng động rời khỏi căn phòng kia, không làm kinh động đến đôinam nữ trong phòng, ra vẻ như hắn chưa bao giờ trở vềvào lúc này, ra vẻ như hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua lời nói khiến hắn đau đớn kia. . .
Mạch suy nghĩ từ trong quá khứ xa xôi bị kéo trở lại hiện thực, hắn yên lặng quá lâu làm cho A Cương ở đâu dây bên kia khẩn trương gọi, cũng làm choLiễu Thuần Đình sửa sang lại quần áo xong nhận thấy được có chỗ không thích hợp.
"Lại xảy ra chuyện gì sao?" Cô nhìn hắn lặng yên không lên tiếng, ra dấu hỏi.
Chẳng lẽ năm nay là năm xung khắc sao? Bằng không sao sự tình lại liên tiếp vẫn phát sinh, làm cho cuộc sống vốn yên bình của hai người lại trở nên đa dạng như vậy?
Thạch Tri Mặc hốt hoảng lấy lại tinh thần, "Không. . . Không có. . . Không có chuyện gì!"
Quá khứ nên để cho nó qua đi! Hắn không muốn lại đi truy cứu, cũng không muốn suy nghĩ tới nó nữa!
Hiện tại hắn đã có hắn điều muốn, một bà xã thông minh xinh đẹp, một gia đình ấm áp, hắn đối với ký ức đã sớm trôi qua kia, không hề ôm chặt vết thương hở miệng và đau đớn kia nữa.
Mặc kệ lần này cô ta đến tìmhắn là có động cơ gì, tất cả đều không sao, hắn hiện tại chỉ xem cô ta như một người bạn trong quá khứ, nhiều hơn nữa, cũng không có!
"Thật vậy chăng?" Liễu Thuần Đình hoài nghi nhìn Thạch Tri Mặc, lại lần nữa nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của hắn.
Thật không phải là bệnh đa nghicủa cô quá nặng, mà là cô gả cho người đãn ông thực sự không có thiên phú nói dối, mỗi lần chỉ cần nói dối sẽ nói lắp vài chỗ, làm cho cô không muốn nghi ngờ cũng khó.
Bất quá hắn không nói cũng không sao! Liễu Thuần Đình cô đã muốn biết thì không có gì che giấu được.
Đừng thấy cô trở nên dễ nói chuyện, mà là cô biết muốn moi được tin tức từ miệng của hắn, còn không bằng tự mình đi tìm đáp án còn nhanh hơn.
Hừ, nghĩ giấu giếm cô? Không có cửa đâu!
"Nếu không có việc gì, vậy em đi làmtrước đây!" Cố ý xem nhẹthần sắc khẩn trương lo lắng sợ cô truy hỏi của hắn, cô xách cặp tài liệu thản nhiên đi ra cửa.
Nhìnthân ảnh yểu điệu của cô sau khi rời đi, Thạch Tri Mặc không biết nên thở phào một cái, hay là đối với việc cô không truy vấn cảm thấy trống rỗng?
Nhưng không có quá nhiều thời gian để hắn trầm ngâm chìm đắm trong phiền muộntrong lòng, hắn cầm điện thoại lên nói: "A Cương, cậu nói cô ta chờ thêm một lát, tôi lập tức tới ngay!"
"Ông chủ, anh sẽ không. . . " Còn đối với người phụ nữ kia nhớ mãi không quên đi?
Thanh âm lo lắng A Cươnglàm cho Thạch Tri Mặc cười khẽ, "Không! Hiện tại với tôi mà nói, cô ta chỉ như một người bạn, bạn bè tới tìm tôi là rất bình thường, không phải sao?"
Bạn bè? Đó là ông chủ quá tốt bụng thôi! Nếu là hắn, mới sẽ không cảm thấy có thể tiếp tục làm bạn với loại người như vậy! A Cương hắn không thèm.
Hắn không biết ông chủ có biết hay không! Bất quá người phụ nữ kia bình thường ở trước mặtông chủ đóng giả bộ dáng nhu nhược, nói chuyện cũng không vượt qua được mức đề-xi-ben thấp nhất, còn làm bộ như rất yêu thương tiểu động vật, thế nhưng chỉ cần ông chủ không có ở đây, bộ mặt thật sự của cô ta liền lộ ra, hút thuốc uống rượu không nói, nói chuyện còn cay nghiệt vô cùng, lại càng không phải loại người biết yêu thương bảo vệ tiểu động vật, cô ta căn bản ngay cả chạm vào cũng không muốn.
Nói tóm lại, cô ta căn bản là một kẻ làm bộ làm tịch siêu cấp vô địch!
Bất quá ông chủ đã nói như thế, hắn cũng không thể nói cái gì. "Được rồi! Em sẽ bảo cô ta chờ thêm chút nữa. "
“Cứ như thế đi, một lát nữa tôi tới. " Với lấy chìa khóa xe, Thạch Tri Mặc chuẩn bị cúp điện thoại ra cửa.
Lúc định cúp điện thoại, A Cương lại vội vội vàng vàng hỏi một vấn đề. "Ông chủ, chắc anh sẽ không bỏ bà chủ chứ?”
Không phải hắn không tin ông chủ, mà là người phụ nữ kia chiêu trò nhiều lắm, khiến hắn không khỏi lo lắng ông chủthành thật sẽ bị trò diễn xuấtcao siêu của cô ta mê hoặc.
Nghe thấy câu hỏinày, Thạch Tri Mặc sựng lại một chút. "A Cương, tôi hiểu rõ ý của cậu, thế nhưng, tôi mặc dù ngu ngốc, nhưng cũng không ngốc tới nỗi để cho người ta xoay trong lòng bàn tay, tôi có thể bị lừa một lần, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai, như vậy cậu hiểu chưa?"
"Nha!"
"Vậy cứ như thế, tôi sẽ tới ngay. "
A Cương có chút sững sờ nhìn chằm chằm điện thoại, lại nhìn người phụ nữ vẻ mặt không kiên nhẫn bên cạnh.
Như vậy, xem như là trả lời vấn đề của hắn sao?
Kia. . . Hẳn là không thể nào?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cô thật không có đố kị.
Thật không có. . . Mới là lạ!
Liễu Thuần Đình đứng ở tầng thượng, hung ác nhìn người phụ nưc nhào vào trong lòng chồng cô. Nếu không phải là vẫn còn chút lý trí cô đã muốn bùng phát lao xuống giết người, hiện tại sao có thể yên lặng và hòa bìnhnhư thế?
Người phụ nữ kia hiện tại đang làm cái gì a? Còn ôm chặt như vậy?
Lúc đầu cô còn có thể coi như bạn bè gặp nhau ôm một cái cũng không sao—— mặc dù cô không rõ ràng lắm người bạn này bỗng nhiên từ đâu chui ra, bất quá người phụ nữ kia từ lúc gặp mặt cho tới bây giờ, đã không ngừng bị đẩy ra sau đó lại không biết xấu hổ quấn lấy chồng cô, ít nhất đã vượt quá ba lần, muốn cô tin ả ta chỉ là một người bạn bình thường, còn không bằng giết cô đi còn nhanh hơn!
Tay phải nắm chặt sợi xích bạc bên hông, Liễu Thuần Đình trên mặt lộ ra khí tức phẫn nộ, thân thể căng cứng hiện lên sự lạnh lùnglâu nay chưa xuất hiện.
Ngay tại lúc cô sắp không nhịn được nữa muốn động thủ, thình lình một bóng người nhảy ra xen vào giữa hai người, làm cho cô hòa hoãn lại cơn tức giận sắp lên tới đỉnh điểm.
Nhìn bộ dáng A Cương cẩn thận bảo vệthân thể Thạch Tri Mặc, nhìn người phụ nữ kia nghiến răng nghiến lợikhuôn mặt vặn vẹo, làm cho cô nhịn không được cườinhẹ ra tiếng.
Bất quá tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện, làm cho tâm tình đang chuyển biến tốt của cô lại lập tức che phủ một tầng sương mù, cuối cùng, cô không thể kìm được nữa tung người nhảy xuống.
Cô muốn nhìn xem người phụ nữ dám ra tay ôm ôm ấp ấp chồng cô, sau đó lại còn dám lớn tiếng chê bai vợ của hắn rốt cuộc có bao nhiêu năng lực?
Hừ! Ả kia tốt nhất đã mua bảo hiểm rồi!
"Tri Mặc!" Vừa nhìn thấy thân ảnh Thạch Tri Mặc xuất hiện ở bên trong nhà hàng, Phạm Chỉ Song lập tức một thay đổi sắc mặt mệt mỏi, mừng rỡ như điên nhào tới.
"Chỉ Song, không nên như vậy. " Thạch Tri Mặc không có thói quen đẩy Phạm Chỉ Song đangnhiệt tình quá độ ôm hắn ra.
"Tri Mặc. . . " Phạm Chỉ Song tựa hồ không dám tin người đàn ông trước kia luôn đối với cô ta phục tùng vô điều kiện vậy mà sẽ có hành động cự tuyệt cô ta, chưa từ bỏ ý định lại quấn lấy.
Thạch Tri Mặc không dám dùng sức đem Phạm Chỉ Song đẩy ra, chỉ có thể ra sức né tránhthân thể không ngừng nhào tới của cô ta, có vẻ vô cùngchật vật.
"Chỉ Song, tôi đã kết hôn, chúng ta như vậy là không được. "
Hắn tận lực làm cho mình vẫn duy trì ngữ điệu bình tĩnh cùng tiếp tục tránh né, không cho cô ta cùng thân thể của mình có quá nhiều tiếp xúc.
"Kết hôn?" Phạm Chỉ Song cất cao giọng, vẻ mặt không thể tin tưởng.
Sao lại có thể? Chỉ bằng hắn? Trong lòng cô ta lập tức phủ quyết câu trả lời vừa nghe thấy, lập tức lại da mặt dày muốn quấn lên thân thể của hắn.
"Thế nào? Ông chủ của chúng tôi kết hôn còn phải báo cáo với cô sao!" A Cương nhìn không được phẫn nộ mà nhảy ra, che ởtrước người Thạch Tri Mặc.
Bây giờ là thế nào a? Người phụ nữ này đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy đàn ông nha? Lại còn tỏ ra đói khát như thế? A Cương liếc Phạm Chỉ Song một cái, trong thần sắc hoàn toàn biểu hiện ra biểu tình xem thường đối với hành động của cô ta.
Phạm Chỉ Song mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn Thạch Tri Mặc. "Anh thực sự kết hôn?" Thế nào cùng với dự liệu của cô ta hoàn toàn khác nhau? ‘Vương bài’ cuối cùng của cô ta vậy mà đã kết hôn?
"Đúng vậy, tôi đã kết hôn. " Thạch Tri Mặc nhìn khuôn mặt Phạm Chỉ Song hơi có chút tiều tụy, vẫn duy trì ngữ điệu bình tĩnh nói, "Cho nên, phiền cô không nên lại dựa vào gần nhưvậy. "
"Em không thể tới gần anh? Anh trước đây sẽ không như vậy a!" Hắn trong trí nhớ của cô ta, đối với việc cô ta tới gần chỉ biết đỏ mặt đứng đó, tuyệt đối sẽ không đẩy cô ta ra;vậy mà bây giờ hắn còn bảo cô ta không nên tới gần?
Thời gian thật có thể làm cho người ta thay đổinhiều như thế sao?
Là hắn đã thay đổi, hay là cô ta đã xem nhẹ thời gian sẽ làm cho con người ta thay đổi?
"Chúng ta như vậy là không tốt. " Thạch Tri Mặc lẳng lặng trả lời.
Hắn đã chỉ coi cô ta là bạn bè, cô ta ở trong cuộc sống của hắn mà nói, thực sự chỉ có thể lấy danh nghĩa bạn bè này mà tồn tại, ôn nhu củahắn, quyền lợi đụng chạm thân thể của hắn đều chỉ có một người có thể có được, đó chính là người vợ hợp pháp mà hắn vô cùng thương yêu.
“Vì cái gì không tốt?" Phạm Chỉ Song đã không thể tiếp tục giả bộtrước mặt Thạch Tri Mặc, thấp giọng rống to hơn: "Đối với chúng ta không tốt? Anh nói thật là dễ nghe a! Em thấy là chỉ có đối với anh không tốt đi?"
"Tôi không phủ nhận. " Thạch Tri Mặc yên lặng nhìn người phụ nữmặt mày dữ tợn trước mắt, không khỏi tự hỏi, hắn thực sự từng yêu một người phụ nữ như vậy sao?
Hay là hắn yêu thủy chung chỉ là sự giả tạo mà cô ta cố tình dựng nên?
Nghe thấy Thạch Tri Mặc trả lời, Phạm Chỉ Song biến sắc. "A! Anh kỳ thực cũng không thay đổi bao nhiêu!"
Quăng đi bộ dáng nhu nhược trước đó, cô ta lạnh lùng cười, châm chọc nói: "Em còn tưởng anh đã thay đổi gì cơ đấy! Không ngờ chẳng qua vẫn nhu nhược bị vợ dắt mũi dẫn đi. "
"Có lẽ là như vậy đi!" Thạch Tri Mặc cũng không tức giận, tùy ý Phạm Chỉ Song xem thường hắn.
Coi như là một người nhu nhược thì thế nào? Ít nhất hắn biết có một người sẽ vô điều kiện tiếp thuhắn như vậy, con người thực hắn.
Hơn nữa hắn không cho rằng hắn là một người nhu nhược, hắn chỉ là thể hiện sự trung thành của bản thân đối với người mình yêu mà thôi!
"Uy! Người phụ nữ này sao lại nói chuyện như vậy a?" A Cương nhịn không được mở miệng. Chuyện riêng của người ta có liên quan gì đến cô ta chứ? Thật không hiểu tính tình kỳ quái của cô ả này!
"Anh câm miệng!" Phạm Chỉ Song hướng A Cương hét lớn một tiếng, quay đầu đối mặt với Thạch Tri Mặc, lại biến trở về bộ dáng nhu nhược.
"Tri Mặc, em biết cuộc hôn nhân này chỉ là vì anh không muốn cô đơn tịch mịch nên mới miễn cưỡng kết hôn, kỳ thực anh vốn không thích người vợ hiện tại của anh, kỳ thực trong lòng anh vẫn còn có em, phải không?"
Cô ta hiện tại đã không có đường lui, cô ta nhất định phải nắm chặt Thạch Tri Mặc mới được.
Sau khi hắn rời bỏ cô ta, cô ta cũng lười hỏi nói hắn vì cái gì đột nhiên chia tay, cùng lắm là mất đi một người hầu có thể sai vặt mà thôi; thế nhưng mấy năm này không biết vì cái gì, tất cả đầu tư của cô ta đều thất bại, khiến cho cô ta hiện tại nợ ngập đầu, không ngừng bị chủ nợ đuổi theo đòi ráo riết, khi tới đường cùng, cô ta lại nghĩ tới hắn.
Thế nhưng, không ngờ hắn vậy mà đã kết hôn! Cô ta vốn muốn hắn lấy mình rồi gánh hết khoản nợ của cô ta. . .
Thạch Tri Mặc chỉ lặng yên nhìn Phạm Chỉ Song, không phát biểu bất kỳ ý kiến nào.
Thấy hắn không có trả lời, cho rằng hắn ngầm đồng ý với lời cô ta nói, cô ta càng thêm mừng thầm trong bụng nói tiếp, "Tri Mặc, em biết em nói đúng rồi mà, kỳ thực người vợ bây giờ của anh thua xa em rất nhiều?"
Hừ! Chỉ bằng loại mặt hàng như hắn, nếu không phải hiện tại cô ta thực sự cùng đường, cô ta sẽ không nghĩ trở lại bên cạnh hắn, lại càng không cần phải nói đến người phụ nữ kia của hắn.
Trong lòng cô ta âm thầm cười trộm, chắc hẳn vợ của hắn nhất định là một thiếu phụ luống tuổi có chồng xấu xí, không biết trang điểm mà ăn nói lại còn vô vị, nói tóm lại, nhất định là một cô nàng xuất thân từ nông thôn không có gì đáng để thưởng thức.
"Cô ta nhất định vừa thô lỗ lại không có khí chất cũng không biết trang điểm, càng sẽ không giống như em biết làm cho anh vui vẻ, có phải hay không?"
Phạm Chỉ Song tràn đầy tự tin càng nói càng cao hứng, không chú ý tới phía sau cô ta mộtthân ảnhnhẹ nhàngnhảy xuống.
Thạch Tri Mặc càng nghe chân mày càng nhíu chặt, đang muốn mở miệng muốn Phạm Chỉ Song không nên tiếp tục vũ nhục Liễu Thuần Đình, ánh mắt lướt qua, thấy một thân ảnh quen thuộc hướng hắn nháy nháy mắt, trong nháy mắt chân mày đang nhíu chặt của hắn giãn ra, bên môi nhếch lên nở nụ cười thản nhiên.
Thấy hắn cười, Phạm Chỉ Song càng tin là lời cô ta nói đã phát huy tác dụng, đang muốn mở miệng thêm mắm dặm muối, lại thấy một cô gái yểu điệu, toàn thân toát ra khí chất quyến rũ tao nhã trời sinh, khoan thai đi tới bên cạnh Thạch Tri Mặc, vô cùng thân thiết tiến sát vào lòng hắn, vẻ mặt thị uy nhìn cô ta cười.
"Tri Mặc, cô gái này là ai?" Tính cách không kiên nhẫn phát tác, Phạm Chỉ Song lập tức không khách khí hỏi.
Hừ! Hồ ly tinh ở đâu ra vậy? Lại dám chạy tới cùng cô ta tranh giành đàn ông!
Hơn nữa trọng điểm là, tại sao Thạch Tri Mặc vậy mà không có đẩy cô nàng ra, còn để cho cô nàng ở trước mặt mình thị uy?
"Buông anh ấy ra! Ai cho phép cô đeo bám ôm lấy đàn ông của người khác?" Phạm Chỉ Song vẻ mặt kiêu ngạo, như ‘nữ chủ nhân’ bảo vệ chồng mình.
Liễu Thuần Đình đối Thạch Tri Mặc xinh đẹp cười. "Đàn ông của người khác? Là nói anh sao?" Ngữ khí mềm nhẹ làm cho người ta nghe không ta bất cứ dao động gì, giọng nói mềm mại đáng yêu như là đang ve vãn.