Tình Nhân Của Tổng Tài

Chương 451




Khi Từ Hạnh Ngôn vừa rời khỏi, cửa cũng được đóng kín, Hoắc Tư Danh nhìn điện thoại một lúc lâu, lại chồm người qua lấy ly nước mà Từ Hạnh Ngôn đỗ sẵn đặt trên bàn, uống một hơi hết mới dời mắt rời khỏi điện thoại trên tay.

Trong lòng anh lúc này vừa lo lại vừa vui mừng, cảm xúc này thật đúng không dễ diển tả một chút nào, bản thân anh biết với tình trạng của anh ở hiện tại, anh không thể bay đi bay lại giữa SiLa và El, nhưng nhìn bụng thịt của cô lại nhớ về tiếng nức nở trong mơ, anh càng không thể nào yên tâm cho được.

Hoắc Tư Danh cố giữ bình tĩnh một lúc lâu, mới đeo tai nghe lên tay bấm nút phát.

" Chồng ơi! Sáng rồi dậy đi, đừng ngủ nữa, anh cứ ngủ mãi như vậy sẽ béo đấy. Cuộc sống này thật tươi đẹp khi có anh, nhưng nó đã không còn tươi đẹp nữa từ ngày anh thiếp đi.

Đau không? Em biết chồng rất đau, nhưng chồng tỉnh đi có được không?

Chồng biết rõ hai vợ chồng ta thần giao cách cảm mà, chồng đau em cũng sẽ đau, chồng chôn sâu vào giấc ngủ, em cũng sẽ gặp cơn ác mộng.

Trong mơ, ngày đầu tiên em thấy anh rời bỏ em, anh biết không? Anh xấu xa, xấu xa đến nỗi em không chịu được, bụng em đã gồ lên anh lại chạy đi bỏ em, anh đứng được sự sống và cái chết... anh nhìn em nói " xin lỗi " sau đó lại nhảy xuống vực, tim em đau thắt lại từng cơn khi nhớ về lúc đó.

Lần hai em ngủ, em lại mơ, toàn thân anh toàn là máu, em muốn đến gần anh nhưng lại không được...

Em bất lực nhìn người đàn ông em yêu cứ tuôn máu ra không ngừng nghỉ, trái tim em thắt chặt lại nhìn anh yếu ớt nằm đó.

Anh có từng nghĩ đến những đêm em mơ như vậy không? Nếu anh còn không chịu tỉnh dậy thì em sẽ sang SiLa đánh anh đấy. Dậy đi Danh, em cần anh, con cần anh, già đình anh em HK cần anh và cả những người dân ở SiLa Nữ Đế cũng rất cần anh." trong đoạn ghi âm này, Hoắc Tư Danh vừa nghe vừa kinh ngạc, anh nhớ rõ trong mơ anh có nghe thấy giọng nói này câu từ này, nhưng tại sao lại nghe thấy...

Hoắc Tư Danh nghe đi nghe lại đoạn ghi âm hai ba lần, anh càng chắc chắn trong mơ đã nghe thấy.

Bỗng nhiên Hoắc Tư Danh lại nhớ đến câu nói của Từ Hạnh Ngôn.

" Cậu tỉnh không phải nhờ thuốc hay tác dụng của thuốc mê hết trong cơ thể cậu mà là nhờ Hạ Hạ."

Hoắc Tư Danh nghĩ nghĩ lại cúi đầu nhìn chằm chằm bức hình bụng thịt của Hứa Doãn Hạ, môi khẽ câu lên.

Thì ra tình yêu lớn lao là như vậy sao? Chỉ cần trong tim có nhau thì có đi về đâu cũng có thể gọi nhau về...

Anh yêu Hứa Doãn Hạ, yêu đến nổi có thể dùng tính mạng ra thề với trời nhưng so với anh, có lẽ cô mới là người chịu thiệt.

Từ lúc quen biết nhau, chưa một lần nào cô không phải chịu ủy khuất, ừ thì không gọi là ủy khuất nhưng vì anh, cô chịu không ít khổ, thế mà hiện tại, chỉ vì anh không chú ý mà làm cô phải đau buồn.

Tiếng nức nở đoạn cuối của ghi âm, như những nhát dao đâm thẳng vào tim anh vậy...

Hoắc Tư Danh nhìn hình lại nghe tiếng nức nở của Hứa Doãn Hạ một lúc lâu, lấy điện thoại dành cho gia đình của anh ra, nhìn vào màn hình nền, trong mắt anh tràn ngập nhu hòa, màn hình nền hiển nhiên và hình anh và cô đang môi chạm môi nhau.

Hoắc Tư Danh xoa nhẹ khuôn mặt của cô trong màn hình điện thoại, sau đó mới vào mục gọi điện thoại bấm số " 1 " gọi đi...