Tình Nhân Của Tổng Tài: Thế Thân Hay Chính Thất?

Chương 12: Anh chính là tên điên




"Lên giường nằm rồi mở rộng chân ra” Phạm Anh Kiệt hướng cô ra lệnh, lời nói dứt khoát, không cho phép phản kháng

Đào Thu Hạnh kinh hãi nhìn hắn, trong lòng có dự cảm không lành. Bắt cô mở chân là muốn làm tình với cô? Cô cổ nên sợ hãi hỏi hằn: “Anh muốn làm gì?”

Phạm Anh Kiệt không trả lời câu hỏi của Đào Thu Hạnh, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng cường thể nhìn thẳng về phía cô. Thân thể Đào Thu Hạnh run nhè nhẹ, trong mắt phủ thêm một tầng hơi nước. Cô nằm chặt tay, cương quyết không chịu làm theo lời hằn.

Đột nhiên, Phạm Anh Kiệt bế thốc cô ném lên giường. Đào Thu Hạnh choáng váng, sợ hãi nhìn thân hình người đàn ông từ từ đổ xuống người mình, trái tim của cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô vội vàng nhổm dậy, vươn tay đẩy hắn ra, định bò ra sau chạy trốn. Kết quả lại bị hắn túm lại, trừng mắt quát: “Nằm im cho tôi." “Anh đừng hòng.” Cô quật cường đáp lại.

Phạm Anh Kiệt nhíu mày, bàn tay to nằm lấy cắm cô, nghiến răng nói: "Cô dám không nghe lời tôi. Xem ra là không biết sợ rồi. Có muốn tôi đem cô ném ra ngoài cho tất cả mọi người cùng thấy?” “Anh... vô sỉ." Đào Thu Hạnh nghẹn ngào nói. Cô nhìn biểu hiện trên mặt hàn, biết là hắn không nói đùa. Thế nên, cô đành uất ức nam yên lặng như con cá chết trên giường, không dám nhúc nhích. Mái tóc đen dài bung xóa trên tấm ga trắng, thân hình nhỏ bé run lên từng trận. Nước mắt đau xót từng giọt, từng giọt chảy xuống, thấm ướt vào ga giường. “Tách hai chân ra." Thanh âm mạnh mẽ cất lên: “Đừng để tôi phải nói thêm lần nữa.

Mệnh lệnh của hằn, Đào Thu Hạnh không thể không nghe. Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy khuất nhục, đau đớn. Mi mắt chớp động, nước mắt lăn dài trên gò má. Cô cắn chặt rằng, nằm lấy tấm ga, cả người run rẩy, từ từ mở rộng hai chân theo lời hẳn. Cảm giác nhục nhã bao lấy toàn thân. Không ngờ, có một ngày cô lại phải ngồi lên giường, tự mình giang hai chân làm ra dáng vẻ xấu hổ này trước mặt một người đàn ông, mặc hắn tùy ý chà đạp.

Phạm Anh Kiệt với tay lên mặt tủ, lấy một con dao gọt hoa quả, đặt lưỡi dao chạm lên đùi phải của cô. Đào Thu Hạnh hoảng sợ, không biết hắn định làm trò gì. Kim loại lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt mềm mại. Cảm giác mát lạnh từ lưỡi dao truyền đến khiến hô hấp của cô trở nên dồn dập, chân phải cũng vì thế mà run rẩy theo sự đụng chạm của nó.

Lưỡi dao sắc bén mơn trớn tìm điểm dừng, sau đó cửa vào thịt một đường, máu theo khe hở mà tuôn rơi. Chiếc ga giường trắng tinh cũng vì thế mà có thêm vài sắc đỏ diễm lệ. “A! Anh có bệnh à? Sao lại đi rạch đùi tôi?”Đào Thu Hạnh kinh hô một tiếng, lấy tay che đi vết thương ở chân. Máu thấm vào lớp băng gạc trên tay, gần như ướt đẫm

Cô cảm thấy người đàn ông này không phải là người. Hán ta biến thái chẳng khác gì lão Hoàng già. Trước khi cường có cổ, còn dùng dao tổn hại than thể có. Loại người bà ngoài đẹp đẽ mà bên trong nhân cách thối rửa như bán khiển có cảm thấy thật kinh tởm.

Phạm Anh Kiệt đặt con dao vẫn còn dính máu lại vị trí cũ Hàn nhìn chân có, hơi nhíu mày, lặng lẽ nói: “Việt thương nhỏ, chảy tỉ máu không chết được. Có không được xử lý vết rách, cứ để nó tự khỏi. Tôi muốn nó để lại sẹo,

Đào Thu Hạnh nghi hoặc nhìn hắn, chả hiểu tên thần kình này đang nghĩ gì. Tự dưng muốn có có vết sẹo ở chân, đây là để lại dấu vết nhận dạng trên người sao? Có biết làm thế cô đau lắm không hả? “Anh chính là tên điên” Đào Thu Hạnh dùng hết sức lực hết vào mặt hắn.

Sắc mặt Phạm Anh Kiệt âm u như trời chuyển giông, hằn liếc nhìn cô gái nhỏ đang phẫn nộ mà quát tháo, lạnh giọng nói: “Cô nghe có hiểu không? Để vết thương đó thành sẹo cho tôi.

Cô co rúm người lại, trước khí thế của hắn, đành gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Phạm Anh Kiệt cũng không tiếp tục ở lại dây dưa với cô, xoay người đi ra ngoài.

Đào Thu Hạnh kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn của hắn rời đi. Đây là hắn buông tha cho cô? Không cưỡng ép cô làm chuyện đó? Như vừa được giải thoát khỏi địa ngục, Đào Thu Hạnh tuy nhẹ nhõm lại thấy có chút không thật,

Cảnh giác nhìn hắn, cô dò hỏi lại: “Anh tha cho tôi thật hå?"

Phạm Anh Kiệt đang cầm tay nắm cửa, chợt dừng lại, quay đầu nhìn có, nhếch miệng khinh bỉ: "Cô nghĩ rằng tôi sẽ định làm gì có? Làm tình với một hầu gái? Ha ha, cò đang mơ a? Biết bao người phụ nữ xinh đẹp, gợi cảm hơn có hạ mình mời gọi, tôi còn không thèm để mặt, chứ đùng nói đến loại người cò hương chỉ được mỗi cái ngực lớn như cô. "Anh... Cô nghẹn họng.

Tuy tức giận không nói lên lời vì bị sỉ nhục, nhưng trong thâm tâm Đào Thu Hạnh lại cảm thấy may mắn ít nhất cô vẫn còn giữ được sự trong trắng. “Hay là cô muốn tôi ở lại, biến cô thành người của tôi? Hừ, loại con gái như cô, cứ giả bộ thanh thuần, thật tâm lại muốn leo lên giường người khác. Tôi đâu có lạ gì.” Phạm Anh Kiệt tỏ vẻ khinh thường nói, đối với hắn, ngoài Trịnh Thanh Tuyết, tất cả phụ nữ khác đều là một đám giả tạo. “Anh đừng có sỉ nhục tôi. Đồ biến thái như anh, tôi nhìn đã muốn tránh xa tám mét. Tôi có điên mới muốn ở cùng anh.” Đào Thu Hạnh tức giận mà hét lên. Uất ức dồn nén trong phút chốc bùng nổ. “Hừ, mạnh miệng lắm. Tôi thực sự muốn xem cô giả bộ được bao lâu.” Nói xong, hắn không để ý đến cô, bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Đào Thu Hạnh căm tức nhìn theo bóng dáng hắn rời đi. Cô nhìn lại bàn tay đang che miệng vết thương bên đùi của mình thở dài một hơi. Cô mới đến đây ba ngày, trên tay toàn vết roi, giờ ở chân lại thêm một vết dao nữa. Cả người nhếch nhác không chịu nổi. Mà nguyên nhân chính là do tên điên Phạm Anh Kiệt gây ra.

Nếu biết tên Phạm Anh Kiệt này biến thái như thế, Đào Thu Hạnh dù có chết cũng chẳng dám cầu cứu hắn trong quán bar. Biết đầu khi chạy ra ngoài, cô lại tìm được cơ hội thoát thân khác. Chỉ trách bản thân cô lúc đó nhìn người không rõ, còn cảm kích hắn, xung phong làm người hầu báo ơn. Nghĩ lại đúng thật là ngu ngốc.

Đào Thu Hạnh bước xuống giường, cẩn thận mặc quần áo vào, lấy bằng bằng sạch trong ngăn kéo tủ để thay. Vết thương ở chân, cô cũng bằng lại, chỉ cần không bồi thuốc, nó cũng vẫn tạo thành sẹo.

Phạm Anh Kiệt thẳng bước về phòng ngủ của mình. Lúc nhìn thấy cô không một mảnh vải che thần, trong lòng hần có một cổ xao động vô cùng mãnh liệt. Tất nhiên đây là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông. Nhưng gương mặt hoảng sợ đó của cô lại khiến hắn nhớ đến Trịnh Thanh Tuyết. Lần đầu tiên của họ, cô ấy rụt rè năm chặt chiếc khăn tắm, hốt hoảng khi thấy hắn đứng ở ngay cửa phòng. Thế nên, khi thấy biểu hiện của Đào Thu Hạnh, hần mới không kiềm chế được bản thân làm ra những hành động khinh bạc đối với cô. 

Chỉ khi nhìn thấy đùi phải trơn mịn không tì vết của Đào Thu Hạnh, hắn mới tỉnh táo lại. Ở chỗ bắp đùi, Trịnh Thanh Tuyết có một vết sẹo nhỏ, còn cô thì không. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại muốn tạo ra vết sẹo ở chân cô cho giống Trịnh Thanh Tuyết. Không chỉ vậy, hằn còn muốn làm cho cô trở nên càng giống Trịnh Thanh Tuyết hơn nữa. Cô mắng hắn là đồ điên, cũng đúng, từ khi mất đi Thanh Tuyết, hắn không còn là người bình thường nữa rồi. kkk

Tòa cao ốc của tập đoàn S.R

Trong phòng làm việc, Phạm Anh Kiệt chăm chú xử lý văn kiện. Dáng vẻ nghiêm túc, hoàn toàn tập trung vào công việc. Bàn tay thon dài lật từng trang giấy, bên cạnh còn có một tách cà phê thơm phức.

Phòng làm việc của hắn ở tầng cao nhất tòa cao ốc, Diện tích phòng rất lớn, bày biện trang trí cũng rất công phu, Rèm cửa mở rộng, ánh sáng thiên nhiên chiều vào làm bừng sáng cả không gian bên trong. Những chậu cây cảnh xanh tốt được tâm rằng cùng phát ra vẻ tươi mới. Trong đây còn có thêm một gian phòng làm nơi nghỉ ngơi riêng cho hàn, với đầy đủ giường ngủ, tủ quần áo, phòng tắm, phòng bếp, y hệt như một cái chung cư mini. “Dự án xây dựng nhà máy này không ổn. Vốn đầu tư quá lớn, thời gian duy trì lại không lâu. Dù lãi nhiều nhưng chưa kịp thu hồi vốn lại phải chuyển giao sang lĩnh vực khác. Lúc đó, chúng ta phải hủy bỏ cả dây chuyền sản xuất, mất nhiều hơn được." Phạm Anh Kiệt gấp đống tài liệu lại, lắc đầu nói.

Đỗ Duy Hưng đưa cho hắn một tập tài liệu khác rồi hỏi: “Còn hạng mục này thì sao?”

Đọc qua một chút, Phạm Anh Kiệt lại lắc đầu tiếp: “Lĩnh vực này chúng ta không am hiểu. Mặc dù thị trường của nó đang có những tăng trưởng lớn nhưng thị phần đã được phân chia rõ ràng cho ba ông lớn kia rồi. Chúng ta là người mới muốn bắt đầu chen chân, giành được một chén canh cũng hơi khó. Mà nếu đầu tư thì phải chịu lỗ ít nhất 5 năm may ra mới có thể thu được lợi nhuận. Trong lúc này, tôi thà đi tìm mấy dự án khác kiếm lời còn khả quan hơn.

Hắn uống một ngụm cà phê, ngẩng đầu nói thêm với Đỗ Duy Hưng: “Mặc dù tập đoàn chúng ta đầu tư đa dạng các ngành nghề. Tôi cũng muốn áp dụng quy tắc không chứa quá nhiều trứng trong một rổ, mà phân ra nhiều lĩnh vực khác nhau. Tuy nhiên, không phải cái nào chúng ta cũng nên đầu tư, tham thì thâm, không biết tính toán kĩ sẽ đẩy chúng ta vào tình cảnh khó khăn, xoay vòng vốn tại đầu tư rất khó. "Em hiểu rồi." Đỗ Duy Hưng nghe hắn giải thích xong liền gật đầu. Như nhớ ra thêm một chuyện, liền hưởng Phạm Anh Kiệt báo cáo: "Em có gặp tên bạn trai cũ của cô hầu gái nhà anh. Hần thể mà lại có tiền vào sòng bạc của chúng ta chu tin đoàn là do chị giải có ta lấy tiền bán than eva mình để cho hạn"

Vậy sao? Vậy thì lọt cho sạch, để hạn nợ năm thì cũng tốt cầu có thể bảo là nhân viên du hạn bản có chỉ kia đi Phan Anh Kiệt arm trầm nói. “Anh định mua thêm một có hầu nữa hả?” Đỗ Duy Hưng kinh ngạc hỏi hàng

Không, tôi chỉ muốn giúp cô hầu bé nhỏ trả thủ thói

Phạm Anh Kiệt nửa đùa nửa thật nói.

Đỗ Duy Hưng chẳng dám tin lời hẳn. Mỗi lần Phạm Anh Kiệt bày ra bộ dạng này, y rằng sẽ có chủ ý vô cùng đáng sợ. Hàn cứ không hỏi thì hơn.