Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 839




Editor: May

"Anh bảo tôi gặp em ấy như thế nào? Anh bảo tôi đối mặt với em ấy như thế nào? Anh có nghĩ tới hay không, nếu em ấy biết, biết anh rể em ấy tín nhiệm nhất, thích em ấy, em ấy có thể điên mất hay không? Em ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào? Anh làm như vậy, đó là làm cho quan hệ của tôi và em ấy, nhất đao lưỡng đoạn.........”

Toàn thân Chung Hân đều mang theo vài phần bối rối.

Ở nhà họ Chung, Chung Tình thân mật khăng khít với cô nhất.

Hiện tại lại trở thành thế này.

Chính cô bình thường đều là treo Chung Tình ở bên miệng, lẩm bẩm nhắc tới, hiện tại, bảo cô làm sao bây giờ?

Trác Nhiên nhắm mắt lại, tới gần Chung Hân từng chút một, anh vươn tay, muốn ôm lấy Chung Hân, thử giải thích: “Chung Hân, em hãy nghe anh nói.........”

Chung Hân lảo đảo lui ra sau từng bước, cô chỉ cảm thấy ghê tởm, giờ này khắc này, người đàn ông đó, vừa đụng chạm cô, cô liền cảm thấy rất là ghê tởm!

Ngón tay của cô, gắt gao giữ chặt, trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi phun ra một câu, nói không thành tiếng: “Anh đừng đụng chạm tôi...... Ghê tởm...... Thật sự là ghê tởm.........”

Thật ra, lúc này đối với Chung Hân mà nói, hết thảy đều là một cảnh mộng! Chính cô, cũng không biết, chính mình giờ này khắc này, rốt cuộc nên phản ứng như thế nào, cô vẫn luôn dịu dàng, hoàn toàn không học được đập nồi dìm thuyền, khóc lớn kêu to, học không được muốn chết muốn sống, cá chết lưới rách, cô là cô gái truyền thống nhất, giống như Chung Tình, học là nữ giới, biết đàn ông ba vợ bốn cô hầu rất bình thường, cho nên, hiện tại người đàn ông cô thích, có người bên ngoài, chính cô cũng không biết làm sao cho phải!

Không khó chịu, không bi thương, đó là giả.

Huống chi, người đàn ông cô thích, lại còn là em gái thán ái nhất của cô......... Thậm chí không tiếc, tìm một cô gái có vài phần tương tự, nuôi dưỡng thật tốt.

Cô ở nhà, mang thai 10 tháng, ôm đau đớn sinh hạ một đứa nhỏ cho anh ta, lúc cho là đứa nhỏ là kết tinh tình yêu của bọn họ, anh ở bên ngoài, tìm kiếm cô gái thứ hai của mình.

Cô đột nhiên, có chút hiểu được, vì sao Nhị nương của mình, mẹ của Chung Tình, năm đó thảm thiết vừa nháo lại ồn ào với cha mình như vậy!

Nếu cô có thể tranh cãi ầm ĩ giống như Nhị nương vậy, thì tốt rồi!

Nếu cô có thể có dũng khí, tự sát, thì tốt rồi!

Nhưng cô không dám, cũng không thể, cô yên anh ta, có đứa nhỏ......... Cô không làm được kiên quyết giống như Nhị nương vậy, ném xuống Chung Tình, làm dứt khoát rõ ràng!