Nào sợ, toàn thân đã đau đến mất cảm giác, rất đau, nhưng, cô ta vẫn cố chấp hướng về phía anh, nỗ lực đến gần, đến gần......
Giọng Hà An Viện dần trở nên run rẩy, móng tay khảm vào lòng bàn tay, cô ta lại cảm thấy, cơn đau này, không là gì với con đau trong tim mình.
Thương tâm sao?
Rất thương tâm...... Thương tâm, cũng cảm thấy trái tim của mình, căn bản đã sớm bể tan tành trở thành từng mảnh từng mảnh.
Khổ sở sao?
Rất khổ sở...... Khổ sở, mỗi đêm, khi tỉnh giấc từ men say, sâu trong đáy lòng đều là anh.
Nhưng, lúc này thì sao?
Lại là một loại thương tâm, khổ sở còn hơn lúc trước đang không ngừng lăn lộn nơi đáy lòng của mình.
Rõ ràng cô ta chỉ muốn lại gần anh, nhưng không ngờ mỗi lúc lại càng đẩy anh ra xa hơn......
Đại phu nhân nhìn Hà An Viện, có một chút cảm giác hoảng hốt, từ nhỏ đến lớn người bà ta thương yêu nhất là Hà An Viện, nhưng, tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu......
Đại phu nhân nhìn một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Tiểu Viện, một ít chuyện, một số người, không có cách nào để cưỡng cầu. Có lúc, chấp nhận, không phải là chuyện xấu.”
Đại phu nhân rất rõ ràng, chẳng qua, cho dù Chung Tình thậtsự biến mất, lòng thiếu tướng, cũng sẽ không cho Hà An Viện một phần nào.
Mà Hà An Viện, ở lại bên người thiếu tướng, cũng chỉ có thể đau khổ.
Hà An Viện nghe được lời như vậy, lại nở nụ cười, cô ta chậm rãi trừng lớn hai mắt, từ từ nói: “Thật là kỳ quái...... Bác, tại sao lại nói con phải chấp nhận? Có phải vì anh ấy là thiếu tướng nên mới không còn cách nào ao? Cậu cũng bảo con phải chấp nhận...... Bác...... Con không muốn chấp nhận, nếu như con thật sự chấp nhận, vậy thì đại biểu con nhận thua...... con sống, không gì hơn, cũng chỉ vì anh, anh xa cách con, thì đồng nghĩa với chết, con không thể chấp nhận......”
Sao có thể chấp nhận?