Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 391




Ăn uống xong, Chung Tình lấy cớ lên lầu, tối nay Dịch Giản nói rất ít, trừ một câu "lui ra" thì không còn nói câu nào, từ trước tới giờ, ánh mắt của anh, vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nhưng tối nay, anh lại nhìn rất ít.

Chung Tình nói muốn lên lầu, Dịch Giản chỉ nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh như băng, không có chút nhu tình nào, hệt như vị thiếu tướng của thường ngày, khiến cô bắt đầu sợ hãi.

Cô thiếu chút nữa đã vậy xụi lơ ở trước mặt của anh.

Trên người cô không có túi, tờ giấy đã được giấu trong lòng bàn tay của cô.

Anh chậm rãi vươn tay, bắt tay của cô, vừa vặn là bàn tay cầm tờ giấy ấy, cô có cảm giác toàn thân mình đang đỏ mồ hôi lạnh.

Cô liên tiếp lui về phía sau hai bước, rụt tay lại.

Tay của anh vẫn nhanh chóng nhích bắt được tay của cô.

Tim của cô cũng đập rất nhanh.

Nếu anh phát hiện, việc cô lấy anh cũng chỉ là để hoàn thành được hiệp nghị, anh có thể không cho cô rời đi không?

Dịch Giản vẫn giữ chặt tay của cô, muốn kéo ngón tay của cô, ai ngờ cô lại dùng sức siết thật chặt.

Ánh mắt của Dịch Giản đặt ở trên tay của cô, chỉ cần vừa dùng lực, liền có thể vạch trần tất cả.

Nhưng...... Cuối cùng, anh vẫ buông tay cô ra.

Chẳng qua, trong giây phút ấy có chút ánh sáng lướt qua mắt của em, để cho Chung Tình cũng bắt đầu nôn nóng.

Chung Tình không cách nào để đứng vững vàng, cô liên tiếp lắc lư hai cái, xoay người, một câu cũng không nói, liền lên lầu, đi vào trong phòng của mình, đóng cửa lại, cô mới hít hai cái thật sau, lúc này mới cảm thấy mình như là mới dạo qua tử môn quan một lần vậy.

Thật lâu sau mới phục hồi tinh thần, mở tờ giấy trong lòng bàn tay ra.

Là chữ của Hà An Viện.

———— Chiều nay, trong phòng ở phía Đông, đổi quần áo của Tiểu Vân, có người đưa cô đi.

Chung Tình nhìn những chữ kia, cả người lại là có chút mờ mịt.

Trong lúc bán thời, cũng khó có thể tiêu hóa tờ giấy này.

Ngày hôm trước cô đã hoàn thành giao dịch, giờ cô ta đã nhanh chóng sắp xếp xong xuôi, có thể thấy được Hà An Viện hi vọng cô có thể đi khỏi đến đâu.

Một khắc, cũng không muốn để cho cô ở lại nhà họ Dịch.

Trên trán cô dần hiện lên chút vẻ sầu bi...... Chỉ là một giây, lại trở về vẻ bình tĩnh như ban đầu.

Cô chậm rãi vươn tay, bưng kín mặt của mình.

Cô đang do dự, cô biết rõ vào giờ phút này mình thật sự đang do dự...... Đi, hay là ở?