Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 3




Sáng sớm.

Từ Ngang gõ cửa, một hồi lâu sau mới vó một giọng nói biếng nhác lạnh nhạt truyền đến từ bên trong: "Hả?"

"Thiếu tướng, bà chủ phái người tới, nói tối nay là tiệc mỗi tháng một lần của nhà họ Dịch..."

"Tỉnh ngủ, rồi nói."Người bên trong ngắt lời của Từ Ngang, giọng điệu dịu dàng như phụ nữ.

Từ Ngang nghe được lời như vậy cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể quay đầu lại, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn người bà chủ đưa tới.

Thời gian từ từ trôi qua.

Mãi cho đến lúc mặt trời lên thẳng đỉnh mới nghe thấy có giọng nói truyền ra lần nữa: "Từ Ngang, tắm."

Lời của anh, rất ngắn ngọn, hệt như lười đến cực độ, có thể tiết kiệm được bao nhiêu chữ thì tiết kiệm bấy nhiêu chữ.

"Thiếu tướng, người của bà chủ còn đang đợi." Từ Ngang nhìn cô hầu gái bên người bà chủ là Tử Uyển đã tới truyền tin từ sáng sớm, lên tiếng nhắc nhở thiếu tướng.

"Tắm."

Chỉ một chữ, nhưng Từ Ngang vẫn hiểu được ý của thiếu tướng, không dám có bất cứ lời phản kháng nào khác, vội vàng sai người đi chuẩn bị nước ấm để tắm, mang vào trong phòng.

Ngay sau đó cũng có người mang xà phòng thơm và khăn tắm vào trong.

Người của nhà họ Dịch đều biết, thiếu tướng còn coi trọng làn da của mình hơn cả phụ nữ.

Sau đó chính là mấy tiếng nước chảy róc rách.

Ước chừng một tiếng sau, giọng nói ấy lại tiếp tục truyền tới: "Cắt móng."

Hai chữ, ý nghĩa ẩn bên trong cũng chỉ có Từ Ngang hiểu, tôi tắm xong rồi, giờ phải cắt móng tay.

Thật sự thì Từ Ngang chưa từng thấy người nào lười, tích chữ hơn vàng hơn cả thiếu tướng.

Tuy nghĩ vậy, nhưng anh ta cũng chỉ gật đầu với người hầu Tử Uyển bên cạnh bà chủ, ngay sau đó lại là một khoảng thời gian chờ đợi dài khác.

Qua chừng thêm một tiếng, dường như thiếu tướng đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ, lúc này Từ Ngang mới mang theo Tử Uyển vào phòng.

Sau khi đi vào, Tử Uyển cũng không dám thở mạnh một hơi, bên trong nhà tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, như có như không, giống như được toát ra từ trên người vị thiếu tướng đang bưng tách trà uống dưỡng thần kia vậy.

Loại mùi thơm này, thanh nhã vô cùng, chắc chắn không thể nào khiến người khác chán ghét.

Tử Uyển lén nâng mắt lên, chỉ vừa mới nhìn lướt qua thiếu tướng mà cả mặt đã đỏ bừng lên, tim cũng đập thình thịch.

Thiếu tướng không nói lời nào, vẫn thờ ơ uống trà, hàng mi thật dài che dấu đôi mắt.

Tử Uyển thở phào một hơi, lúc này mới cúi đầu, nói: "Thiếu tướng, bà chủ nói tối nay nhà họ Dịch có tiệc, xin hỏi ngài có cần dặn dò gì đặc biệt không?"