Mạc Tử Bắc tiến lên ôm lấy cô. Lời cô nói anh đều đã nghe cả, rốt cuộc anh đã có thể hoàn toàn chắc chắn cô và Mai Thiếu Khanh không có quan hệ đó. Trong lòng anh vui sướng khó có thể dùng từ ngữ để biểu đạt. Con người một khi vui vẻ thì khóe miệng tươi cười đúng là mị hoặc lòng người như thế.
Giản Tiểu Bạch nhìn mà không khỏi ngẩn ngờ.
“Chị Tiểu Bạch, chị nói phải làm sao bây giờ?” Tiểu Trần trông rất sốt ruột.
Giản Tiểu Bạch cầu cứu nhìn về phía Mạc Tử Bắc, hy vọng anh có thể cho một chủ ý.
“Cứ giữ lại trước đã! Tuy rằng anh không hề muốn Mai Thiếu Khanh trở về nhưng anh có dự cảm anh ta nhất định sẽ trở về.” Mạc Tử Bắc nói.
Anh không tin Mai Thiếu Khanh sẽ chịu bỏ đi, anh ta nhất định còn có thể trở về.
Có điều tình cảm của cái cô Ứng Tiểu Thuần kia đối với Mai Thiếu Khanh thật sự sâu nặng chứ không phải bình thường. Tiểu Bạch chúc phúc cô ấy có thể thấy giữa cô với Mai Thiếu Khanh cũng không có loại tình cảm nam nữ. Phát hiện này làm anh rất vui, tâm trạng lập tức vui sướng như một con chim nhỏ.
Giản Tiểu Bạch không rõ anh vui cái gì? Cô đang sốt ruột muốn chết, tên này trời sinh một người chỉ sợ thiên hạ không loạn chẳng khác nào Lâm Hiểu Tình.
Giản Tiểu Bạch dặn dò tiểu Trần một chút rồi lập tức rời khỏi phòng khám, trong lòng buồn bã mất mát. Mai Thiếu Khanh đi rồi, anh đến đột ngột mà đi lại càng đột ngột hơn. Giản Tiểu Bạch ngồi ở trong xe không hé răng nói một câu.
“Muốn ăn gì?” Mạc Tử Bắc hỏi.
Giản Tiểu Bạch ngồi phịch ở trên lưng ghế: “Không có hứng, không muốn ăn!”
“Bởi vì Mai Thiếu Khanh bỏ đi sao?” Anh hỏi.
Giản Tiểu Bạch liếc anh một cái, gật gật đầu rất thành thực. “Anh ấy chẳng nói chẳng rằng đột ngột quá làm cho người ta trở tay không kịp.”
“Vậy rất hợp với anh ta không phải sao?” Mạc Tử Bắc tuy rằng rất ghét người kia nhưng ấn tượng đối với anh ta vẫn rất sâu sắc.
“Đúng vậy, tôi phát hiện tôi chưa từng hiểu được anh ấy. Quen nhau mười bốn năm đến bây giờ mà tôi vẫn không hiểu. Anh ấy lúc nào cũng lạnh nhạt không giống như người bình thường, khi người khác chơi trò chơi thì không thấy bóng dáng anh ấy đâu nhưng mà học tập lại rất giỏi. Hình như không có gì anh làm không được!”
Lông máy Mạc Tử Bắc nhíu chặt, rất không thích cô ở trước mặt anh mà khen một người đàn ông khác là xuất sắc. “Chuyện này hình như rất bình thường. Mỗi người ai cũng có thể trở nên xuất sắc.”
“À! Có lẽ vậy!” Giản Tiểu Bạch trề trề môi. Cô chỉ thấy Mai Thiếu Khanh là ưu tú nhất, cô vẫn luôn xem anh là thần linh, cảm kích anh cả đời.
“Đưa em đi đến một chỗ đặc biệt, quên hết phiền não!” Anh đột nhiên lại thấy hứng thú.
“Đi đâu?” Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy cả người một chút sức lực đều không có: “Tôi mệt quá!”
Bàn tay to xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô an ủi nói: “Đi rồi em sẽ biết. Có điều trước đó anh muốn chắc chắn một chút, để anh hỏi công ty hàng không xem Mai Thiếu Khanh có xuất cảnh hay không.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Giản Tiểu Bạch lập tức bắt lấy tay anh, không chút mảy may cảm thấy không ổn: “Thật sự có thể xác định sao? Anh hỏi mau hỏi đi! Xem anh ấy có phải đi thật rồi không, lỡ như không đi thì Ứng Tiểu Thuần phải đi một chuyến không công mất.”
Người cô nghĩ đến là Ứng Tiểu Thuần, Mạc Tử Bắc trái lại không có khẩu vị như vậy. Lấy điện thoại ra gọi cho tổng giám đốc một công ty hàng không.
Không bao lâu đã có tin nhắn gửi về: Trong số những người xuất cảnh ngày hôm nay không có ai tên là Mai Thiếu Khanh.
“Không có xuất cảnh!” Mạc Tử Bắc trong lòng không khỏi nghi vấn trùng trùng.
“Không có?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc. “Vì sao lại không có?”
“Không biết, có khi nào anh ta không ra nước ngoài không?” Mạc Tử Bắc lại hoài nghi.
“Không có khả năng, anh ấy nói là phải đi mà.” Giản Tiểu Bạch không tin Mai Thiếu Khanh lừa cô. “Anh ấy không nói dối đâu mà có thì cũng chỉ duy nhất một lần. Chúng tôi lớn lên cùng nhau đã mười bốn năm, tôi tuy rằng không phải rất hiểu anh ấy nhưng mà anh ấy chưa bao giờ gạt tôi.”
Giản Tiểu Bạch nói lần nói dối kia chính là chuyện Mai Thiếu Khanh nói với Mạc Tử Bắc cô là vợ anh.
“Vậy thì là vì nguyên nhân gì?” Mạc Tử Bắc cũng không khỏi ngẩn ra. Đúng là lạ, ngay từ đầu anh nhìn thấy người này liền có ấn tượng sâu sắc đối với anh ta. Tâm trí anh ta cẩn thận, trông cũng rất bình tĩnh, vẻ mặt luôn một kiểu Thái Sơn đè đầu mà lù lù bất động. “Anh nghi anh ta đã từng chịu huấn luyện rất nghiêm khắc.”
“Huấn luyện?” Giản Tiểu Bạch lắc đầu: “Tôi chưa từng thấy! Lúc anh ấy đến dáng vẻ chẳng khác nào một cậu bé mười ba tuổi, có thể có lòng dạ thâm sâu như thế sao? Tôi nghi anh ấy bẩm sinh hướng nội. Không phải loại anh nói đâu?”
“Anh chỉ là có cảm giác mà thôi!” Mạc Tử Bắc cũng không tính tiếp tục vấn đề này nữa, dù sao anh cũng có thể nhờ thám tử đi điều tra Mai Thiếu Khanh này. Tin chắc không bao lâu nữa là có thể biết thân phận của anh ta.
“Bây giờ chúng ta đi tìm chỗ ăn cái gì đó đi, anh sắp chết đói đến nơi rồi! Sáng sớm vận động nhiều như vậy đến bây giờ còn chưa cho ăn cơm, em tính mưu đồ để đói chết anh sao?”
Lời anh nói làm cho Giản Tiểu Bạch đỏ mặt, vận động cũng không phải cô muốn. Câu nói đen tối sau đó rõ ràng là muốn làm cho cô đỏ mặt. Cúi mặt cô không hề trả lời.
Thấy dáng vẻ thẹn thùng đó, trong lòng anh lại kích động nhưng vẫn quyết định trước tiên phải đưa cô đi ăn cái gì đã. Cô nhất định cũng đói bụng lắm rồi, lăn lộn nhiều như vậy, rồi lại khóc nước mắt, nước mũi tùm lum, trong lòng anh vẫn rất đau lòng.
“Ngồi xong chưa! Chúng ta xuất phát!” Anh tâm tình khoái trá. Ngay cả giọng điệu cũng phấn chấn, ẩn chứa mỉm cười.
Giản Tiểu Bạch không ngờ Mạc Tử Bắc đưa cô đến nhà ăn nổi dùng cơm, nơi đó không khí thật sự rất tươi mát, hơn nữa trông rất cao nhã. Lần đầu tiên đi vào trong đó Giản Tiểu Bạch đã ngay lập tức thích chỗ này.
Ngồi xuống một phòng nhỏ vừa lúc có thể nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa sổ, mỗi một phòng đều hoàn toàn cách biệt, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài này cũng là nguyên nhân khiến bầu không khí tươi mát.
Cô nhìn chung quanh, nhìn ra người đến nhà hàng nổi ăn cơm, trong những làn sóng lăn tăn làm nổi bật mặt hồ xanh lam bên dưới. Cô nhìn đến một dãy ghế dài kê trong phòng bên cạnh có một đôi rồi lại một đôi tình nhân đang ngồi, có người đang “vành tai và tóc mai chạm vào nhau”, có người thì thỉnh thoảng lại thấp giọng trao lời yêu thương với người yêu.
Gương mặt Giản Tiểu Bạch dần dần nhuộm lên một mảng đỏ hồng. Mạc Tử Bắc nhìn mà không khỏi ngẩn người. Ở bên kia cái bàn vươn bàn tay to nắm tay của cô, thâm tình chân thành nói với cô: “Tiểu Bạch, anh chờ ngày này đã lâu lắm rồi!”
Lời anh nói làm cô kinh ngạc đến ngây người: “Là sao?”
Cô giương mắt lo sợ bất an đối diện với anh, nhìn không thấy vẻ khinh thường trong mắt anh, cũng nhìn không thấy vẻ nhục mạ, trong mắt anh chỉ có một sự chân thành như bầu trời xanh lam không nhuốm một gợn mây.
“Ý anh là sao?” Cô sợ hãi hỏi.
“Anh vẫn luôn tưởng tượng có một ngày chúng ta có thể cùng nhau dùng cơm, có thể cùng nhau ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, có thể làm rất nhiều chuyện. Bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được. Anh rất vui!”
Lần đầu tiên anh thành khẩn thừa nhận tâm sự của mình như thế. “Nói cho anh biết đi, thật sự em không có sống chung với Mai Thiếu Khanh!”
Có lẽ là lời anh nói quá dịu dàng, có sức mê hoặc rất lớn khiến cô gục ngã. Cô lại không tự chủ được mà gật đầu.
Mạc Tử Bắc mừng như điên, nỗi bất an trong lòng kia cuối cùng cũng biến mất. Khó có thể ức chế sự vui mừng khôn xiết đang nảy lên trong lòng, tưởng tượng là một chuyện nhưng nghe chính miệng cô thừa nhận lại là một chuyện khác. Anh thật sự rất cảm ơn ông trời đã cho anh một cái cơ hội còn có thể có lại cô như vậy.
Tay anh cầm chặt tay của cô, nghiêng người đứng lên, vào lúc cô đang ngẩn người mà nhẹ nhàng khe khẽ ấn xuống cái miệng nhỏ xinh của cô một nụ hôn nhẹ như lông vũ, mềm mại, chạm vào khiến đôi môi cô tê dại.
Đang chìm đắm ở trong nụ hôn đó, Giản Tiểu Bạch bị một chuỗi tiếng nhạc điện thoại dồn dập làm bừng tỉnh.