Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một hồi lâu rốt cuộc cũng mềm lòng. Bàn tay nắm lấy tay cô mạnh mẽ mà hữu lực, truyền cho cô sức mạnh, tay nhỏ bé không khỏi cầm lại tay anh. Cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, khóe miệng Mạc Tử Bắc không khỏi nhếch lên. Để cô yên vị ở trên xe, anh lái xe đi. Giản Tiểu Bạch dọc đường cứ luôn bất an.
Mạc Tử Bắc nhíu mày lại hỏi: “Rốt cuộc là em bị sao vậy?”
Anh có thể rất rõ ràng nhìn thấy cảm xúc của cô, cô đang rất bất ổn, ánh mắt mờ mịt cùng với thái độ ngoan ngoãn của cô khiến anh cảm thấy kinh ngạc.
Ôm lấy cánh tay mình, trong ánh mắt cô không tự giác được mà toát ra vẻ yếu ớt. Cô quên Mạc Tử Bắc là người mà cô phải ghét, phải căm hận, giờ phút này cô chỉ muốn chia xẻ tâm tình kích động này cùng anh mà thôi.
“Về rồi nói sau! Anh Thiếu Khanh có thể không thấy!”
Lời của cô làm cho Mạc Tử Bắc thiếu chút nữa lạc tay lái: “Anh ta không thấy? Là sao?”
“Tôi không biết.” Giản Tiểu Bạch ôm cánh tay, vùi đầu thật sâu vào ghế. “Tối hôm qua anh ấy nói mấy câu rất đặc biệt. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, anh ấy nói anh ấy phải đi, phải rời khỏi tôi.”
Sự yếu đuối của cô ở trong mắt Mạc Tử Bắc lại thấy là thái độ vô cùng không nỡ xa Mai Thiếu Khanh. Cô lại tình cảm sâu nặng với anh ta như vậy khiến lòng anh như siết chặt. Không thèm nói gì nữa, sắc mặt cũng âm trầm hẳn, cả người trông đều lạnh như băng. Nhưng anh lại muốn đi tìm một lát, xem Mai Thiếu Khanh cuối cùng muốn làm gì.
Đến chỗ Giản Tiểu Bạch ở, cô vội vàng chạy lên lầu, gấp gáp mở cửa, nhưng lại chẳng thấy gì. Mạc Tử Bắc đi theo lên lầu, nhìn cô tìm kiếm khắp cả phòng thì cảm xúc trong lòng đủ kiểu phức tạp.
Giản Tiểu Bạch lại từ trong nhà mình chạy ra, chạy lên lầu mở cửa phòng Mai Thiếu Khanh. Mạc Tử Bắc cũng lên theo, kỳ lạ thật bọn họ không phải là đã kết hôn rồi sao? Sao Mai Thiếu Khanh còn ở trên lầu mà không ở cùng Tiểu Bạch? Nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn, anh thấy tim mình cũng sắp nhảy đến cổ họng mất rồi, ánh mắt lại có chút chờ mong, có chút ngạc nhiên vui mừng.
“Anh Thiếu Khanh! Anh Thiếu Khanh!” Giản Tiểu Bạch gọi to tên Mai Thiếu Khanh.
Nhưng trong phòng trống rỗng, không có lấy một tiếng vang, đồ gia dụng trắng tinh, đồ dùng sinh hoạt cũng trắng tinh, ra giường chăn đệm cũng đều sạch bóng giống như là chưa từng có người ở.
Giản Tiểu Bạch suy sụp ngồi ở trên sàn nhà Mai Thiếu Khanh khóc hu hu. “Anh ấy, đi rồi, đi thật rồi.
Anh đứng lên, đi đến cô ôm lấy cơ thể nhỏ bé và yếu ớt của cô, vòm ngực dày rộng rắn chắc của anh ở ngay trước mặt của cô, tuy không nói gì mà lại như nói rất nhiều.
Anh cho cô sức mạng dù cho trong lòng anh cũng có muôn vàn cảm xúc lướt qua nhưng vẫn nhịn xuống. Không bỏ lại cô, anh chỉ nghĩ an ủi cô.
Nước mắt Giản Tiểu Bạch nhanh chóng trào ra khỏi vành mắt, cô ngã vào trong lòng anh thút thít khóc như một đứa trẻ. Cô cũng không biết mình đã khóc bao lâu, mảng âu phục trước ngực đều bị nước mắt của cô thấm ướt. Cô kinh ngạc nhìn mảng nước đó mà từ từ lấy lại tinh thần. Lúc này mới phát hiện cô lại ở trước mặt anh mà không giữ chút cảm xúc gì.
Có điều Mai Thiếu Khanh vừa ra đi, cô đột nhiên cảm thấy mình ngay cả một người để nương tựa cũng không có. Cô muốn tìm một người để nương tựa, muốn tìm một người để có thể ngã vào trong lòng anh ta mà khóc một trận thật đã, lại không nghĩ rằng người đó là anh.
Bị ý nghĩ trong lòng mình làm cho khiếp sợ, Giản Tiểu Bạch bối rối lau nước mắt trên mặt, lui ra sau một bước.
Cô không tin Mai Thiếu Khanh sẽ bỏ đi bởi vì trong phòng anh không thiếu cái gì. Cô lại chạy xuống dưới lầu mở cửa phòng mình, tìm một hồi lâu cuối cùng mới phát hiện ra lá thư nằm trên bàn trong phòng ngủ. Vội vàng mở ra đọc. Bức thư rất ngắn chỉ có mấy chữ:
Tiểu Bạch! Anh đi đây. Đừng lo lắng cho anh, cứ đi tìm Mạc Tử Bắc đi! Bảo anh ta bảo vệ các em! Nếu có duyên hy vọng còn có thể gặp lại.
Đừng khóc! Cũng đừng buồn! Cả đời này anh đều là anh Thiếu Khanh của em, còn em là em gái Tiểu Bạch của anh.
Hẹn gặp lại!
Ký tên: Mai Thiếu Khanh.
Giản Tiểu Bạch cuối cùng cũng biết chắc chắn, nước mắt lại rơi.
Lúc Mạc Tử Bắc trở lại phòng cô liền nhìn thấy cô nắm lá thư trong tay, mà nước mắt rơi lã chã nhìn rất đáng thương. Vẻ mặt anh lúc này rất phức tạp lại có chút chua sót cười.
Giản Tiểu Bạch sụp xuống, suy sụp không có một chút sức lực.
“Anh ấy đi thật rồi! Đi thật rồi.” Cô gần như là thì thào tự nói sự thật là Mai Thiếu Khanh đã đi.
Trong lòng Mạc Tử Bắc nảy lên nghi ngờ cùng một kinh ngạc vui mừng phức tạp. Anh ta đi rồi, có phải là mình có thể độc chiếm cô hay không?
Tiến lên nhận lấy lá thư trong tay cô, lướt qua một lượt cũng biết anh ta đã đi thật. Nhưng mà anh ta đi đâu? Vì sao lại đi vào lúc này?
“Anh ta cũng không nói là muốn đi đâu sao?”
“Anh ấy chỉ nói là phải đi. Tôi cứ nghĩ là anh ấy đang nói giỡn với tôi, nhưng mà không phải anh ấy đi thật rồi.”
Nghĩ đến Mai Thiếu Khanh cho tới nay đều luôn lạnh lùng, rất ít nói, trong lòng của cô lại khổ sở một hồi cũng áy náy một hồi. Có lẽ cho tới bây giờ cô vẫn không hiểu anh, cũng không thử hiểu.
“Đều do tôi chưa bao giờ biết anh ấy nghĩ những gì, cũng không quan tâm anh ấy lắm, chỉ toàn là tham lam hút lấy sự ấm áp từ nơi anh ấy, không hề biết cố gắng mà chỉ biết khóc lóc đi tìm anh ấy dốc bầu tâm sự. Bao lần tôi rơi vào tai họa đều là anh ấy giúp tôi thu dọn tàn cục. Vậy mà tôi lại chưa từng giúp anh ấy, cũng không biết anh cuối cùng là cần gì.”
Cô chỉ đơn thuần là áy náy nhưng ở trong Mạc Tử Bắc lại là đối với Mai Thiếu Khanh có tình cảm sâu đậm. Trái tim anh chợt lạnh giá, vẻ mặt cũng lạnh lùng hẳn. Hai tay đặt bên người cũng nhịn không được mà nắm chặt. Anh im lặng nhìn cô rơi lệ.
“Biết vậy đêm qua tôi đã giữ anh ấy lại. Vì sao tôi lại thấy anh ấy đang nói giỡn với tôi chứ? Tôi cứ nghĩ là anh ấy bởi vì tôi không nhận lời cầu hôn nên mới giận dỗi mà bỏ đi. Vì sao tôi vẫn không chịu kết hôn với anh ấy chứ? Vì sao?”
“Chờ một chút.” Mạc Tử Bắc dường như nghe thấy điều làm anh kinh ngạc, tim cũng đập nhanh hơn.
Anh suýt nữa cho là mình nghe lầm nên tiến lên ngồi ở mép giường đối diện với cô: “Tiểu Bạch?”
Giọng anh rất dè dặt, dường như rất khó mà ức chế sự ngạc nhiên vui mừng, cẩn thận hỏi: “Em vừa rồi nói cái gì?”
Giản Tiểu Bạch chỉ chú ý đến nỗi buồn bực của mình, căn bản không biết mình đã nói cái gì. Cô thất thần, đôi mắt mở to, khó hiểu hỏi: “Tôi nói cái gì?”
“Em với Mai Thiếu Khanh không có kết hôn phải không?”
Á! Cô nói vậy sao? Vì sao cô lại không có ấn tượng gì. Giản Tiểu Bạch hận không thể cắn đứt lưỡi mình cho rồi! Bại lộ rồi!
“Nói nhảm, tôi đã cùng anh Thiếu Khanh kết hôn lâu rồi.”
Mạc Tử Bắc rất thông minh, nghe thấy lời cô nói trong lúc vô tình mà trái tim anh kích động không thôi: “Lấy giấy đăng ký kết hôn của hai người ra cho anh xem thử đi.”
Tâm tình của anh đang phấn chấn, khóe miệng cũng không kìm được mà vểnh lên. Giản Tiểu Bạch không biết anh đang vui cái gì, chẳng lẽ không thấy là cô vẫn luôn thương tâm rơi lệ sao.
“Lấy giấy đăng ký kết hôn của hai người ra cho anh xem đi.” Mạc Tử Bắc vẫn còn đang chờ đợi.
“Không có giấy đăng ký kết hôn!” Giản Tiểu Bạch biết chạy đi đâu mà lấy cho anh chứ. Nhưng nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của anh, cô liền tức giận: “Tôi với anh Thiếu Khanh chỉ cử
hành hôn lễ thôi, không có đi công chứng.”
Tâm tình Mạc Tử Bắc lại rơi xuống vực, trái tim cũng u ám hẳn.